Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 179: Chương 179: Anh đừng đi tìm anh ấy




Edit: anh Dờ

Lâu Việt cầm con dấu trong tay mà tim đập thình thịch.

Cậu nhảy dựng lên chạy ra cửa, thấy Tiêu Trình vừa mới lên xe, cậu chạy vội qua đó, đập bồm bộp lên cửa kính.

"Tiêu Trình, Tiêu Trình!"

"Gọi cái gì mà gọi?" Tiêu Trình nhíu mày hạ cửa kính xuống.

Lâu Việt kéo cửa xe ra nhưng nó không nhúc nhích, sốt ruột nói: "Tiêu Trình, anh mở cửa đi, em về cùng anh."

"Tối nay về với đại ca đi."

"Em không đi." Lâu Việt ngắt lời hắn, "Em muốn về nhà với anh cơ, anh mở cửa đi mà."

Tiêu Trình đập cái tay đang bám trên cửa kính của Lâu Việt xuống, nhíu mày nói: "Quay về bên chỗ đại ca đi, đêm nay anh không muốn "đánh" em."

"Anh muốn đánh em cho anh đánh mà!" Lâu Việt mở đôi mắt to tròn nhìn Tiêu Trình, mắt cậu luôn luôn mang vẻ đơn thuần vô tội.

Tiêu Trình thấy Lâu Vệ Hành đang đi về phía này thì cố gắng che giấu đôi con ngươi đang trầm xuống, hắn lạnh lùng nói: "Không được, tối nay ngoan ngoãn về với đại ca đi."

"Em muốn ở với anh cơ." Lâu Việt tủi thân cúi đầu, Tiêu Trình biết Lâu Việt đã quen giở trò làm nũng này. Có trách thì trách khuôn mặt như búp bê của cậu, làm ra biểu cảm gì thì vẫn cứ dễ thương.

Tiêu Trình sợ mình không nhịn nổi trước, nâng cửa kính xe lên rồi nhanh chóng đạp ga đi.

Lâu Việt bám trên cửa kính xe sốt ruột không thôi, Lâu Vệ Hành ở phía sau thấy thế thì kéo cậu lại, "Việt Việt, em làm gì đấy?"

Tiêu Trình lái xe đi rồi, Lâu Việt tức giận gạt tay anh cậu ra. Lâu Vệ Hành nghi ngờ nhìn cậu, trong lòng như phát hiện ra cái gì đó.

"Em...." Dây thần kinh nào đó của Lâu Vệ Hành như đứt phựt, "Em với Tiêu Trình là sao!?"

Lâu Việt nắm con dấu trong tay rầu rĩ, Lâu Vệ Hành càng nhìn càng thấy không đúng, nhớ tới lần trước về nhà, trên cổ Lâu Việt có dấu hôn. Lúc ấy anh tưởng là do một cô gái để lại, sợ thằng em ngốc nghếch rơi vào tay cô nàng dữ như cọp nào. Nhưng bây giờ anh nghĩ tới một loại giả thiết khác, mà giả thiết ấy hôm nay đã thành sự thật.

Hai tay anh đặt trên vai Lâu Việt, mắt nhìn thẳng vào cậu: "Việt Việt, em nói thật cho anh, em với Tiêu Trình có phải..." Anh càng nói càng sợ, bởi vì Lâu Việt đỏ mặt lên!

Lâu Vệ Hành không thể tin nổi, nhóc con anh nâng như nâng trứng cứ thế bị người ta câu mất?! Anh vừa sợ vừa tức giận, ngón tay siết chặt lấy bả vai cậu.

"Việt Việt! Nói cho rõ ràng đi!"

Lâu Việt lúng túng nhíu mi lại, ấp úng nói: "Không, anh đừng nghĩ nhiều, em mệt rồi. Chúng ta về đi."

Lâu Vệ Hành sốt ruột: "Việt Việt!"

Lâu Việt ra chiều ngáp một cái, nước mắt rướm ra, "Anh, em mệt quá, chúng ta về nhà đi."

Lâu Vệ Hành muốn động thủ cũng không được, nếu đây không phải là em trai bảo bối của anh mà là một thằng khác, anh sớm đánh cho ba mẹ nó nhận không ra rồi. Nhưng đây lại là bảo bối của cả nhà bọn họ, không động vào được, mắng cũng không xong. Lâu Vệ Hành ngầm chém giết Tiêu Trình ở trong lòng, chỉ có thể bất đắc dĩ đưa Lâu Việt về.

Lâu Việt lên xe thì không nói gì nữa, cậu híp mắt ngủ. Lâu Vệ Hành giận đùng đùng nhưng không dám mắng Lâu Việt, vậy phải tìm một người khác để phát hỏa.

Xe chạy về tới nhà, anh đánh thức Lâu Việt: "Việt Việt, dậy đi, đến nhà rồi."

"Ồ." Lâu Việt ngáp một cái rồi xuống xe. Căn nhà này là do Lâu Vệ Hành trước kia tới thủ đô bàn chuyện làm ăn nên mua nhà cho tiện đi lại. Lâu Việt chưa từng tới đây, Lâu Vệ Hành ném chìa khóa ra ngoài cho cậu, "Việt Việt, cầm chìa khóa về trước đi, anh có việc phải ra ngoài một lát."

Lâu Việt cầm chìa khóa trong tay mà chưa kịp phản ứng lại, trễ thế này rồi anh còn có chuyện gì?

Hay là....

Tất cả sự buồn ngủ của Lâu Việt tan biến hết, cậu nhảy ra đầu xe, giang hai tay ra ngăn cản Lâu Vệ Hành: "Anh!"

"Đệt!" Lâu Vệ Hành phanh gấp, thiếu chút nữa thì đâm trúng cậu rồi.

Anh mở cửa xuống xe, giận điên người đi đến trước mặt Lâu Việt, "Lâu Việt, em có biết em đang làm gì không? Em không muốn sống nữa à!?"

"Anh, anh đi tìm Tiêu Trình đúng không?"

Lâu Vệ Hành rất cố gắng mới nhịn được không đánh cậu, đây là em trai của anh, là do cha mẹ sinh ra. Anh chỉ vào mặt Lâu Việt, không muốn nói với cậu một câu nào nữa: "Em về nhà ngoan ngoãn ngồi đợi, không có sự cho phép của anh thì không được ra ngoài!"

Đây là lần đầu tiên Lâu Vệ Hành quát tháo với cậu như vậy, Lâu Việt mím môi kiên quyết nhìn anh.

Lâu Vệ Hành lại nạt thêm một câu: "Đi về!"

Lâu Việt bị anh dọa sợ run người, nhưng vẫn kiên quyết năn nỉ Lâu Vệ Hành, "Anh, anh đừng đi tìm Tiêu Trình được không?"

Lâu Vệ Hành gạt tay cậu ra, lên giọng: "Em với Tiêu Trình ở bên nhau? Có phải do nó ép em không?"

"Không phải, không phải..." Lâu Việt vội lắc đầu, "Là em thích anh ấy, nếu không phải do em cứ bám riết lấy ảnh thì Tiêu Trình không để ý tới em đâu."

"Lại còn biện hộ cho nó nữa?? Lâu Việt, em, em tìm con trai...."Lâu Vệ Hành tức giận đến mức nói năng lộn xộn, chỉ vào Lâu Việt mà không biết nên mắng thế nào.

"Anh, là em không nên bám lấy Tiêu Trình."

"Im ngay! Em về nhà đi, chờ anh về xử lý em sau."

"Anh!" Lâu Việt gấp tới đỏ cả mắt, nếu bị đại ca tìm tới cửa, kiểu gì Tiêu Trình cũng thuận theo cái cớ này mà vứt bỏ cậu mất. Tiêu Trình đã không còn kiên nhẫn rồi, nếu không phải do cậu vẫn mặt dày bám lấy, bọn họ đã sớm không liên quan gì tới nhau.

"Anh, em xin anh đấy, anh đừng đi được không? Anh, em xin anh, nếu anh làm thế Tiêu Trình sẽ không..." Sẽ không vui.

"Bốp!" Lâu Vệ Hành nổi giận tát một phát lên mặt Lâu Việt, tát xong không chỉ có Lâu Việt sững sờ mà Lâu Vệ Hành cũng ngớ người. Lâu Việt mở to đôi mắt đỏ bừng, không thể tin được mà nhìn anh, từ nhỏ tới lớn trong nhà không ai dám đánh dám mắng cậu, cho dù cậu có nghịch ngợm thế nào đi nữa.

Đây là lần đầu tiên cậu bị người ta đánh, trừ Tiêu Trình ra. Lại còn là anh trai ruột của cậu, cậu vừa tủi thân vừa khó chịu, mắt ngày càng đỏ ửng, nghẹn ngào cắn chặt môi.

Lâu Vệ Hành đau lòng muốn an ủi cậu, nhưng cứ nghĩ tới chuyện vừa rồi là lại tức. Anh quay vào xe, nhắm mắt làm ngơ khởi động xe.

"Anh!" Lâu Việt thấy anh vẫn định đi thì bổ nhào lên mũi xe, "Anh! Em xin anh đấy!" Nói xong thì quỳ một gối xuống trước mũi xe, nước mắt ứa ra.

Lâu Vệ Hành vừa tức vừa thương, nhưng cuối cùng vẫn là giận nhiều hơn. Anh xoay vô lăng tránh Lâu Việt ra, ai ngờ Lâu Việt bật dậy từ trên đất lại chạy ra đầu xe anh. Lần này cậu quỳ rạp cả hai đầu gối xuống, hai tay chặn lại đầu xe, khóc càng lúc càng lớn.

"Anh, anh đừng đi, em xin anh, anh đừng đi tìm anh ấy..." Lâu Việt như không thiết sống nữa tiếp tục bổ lên đầu xe, anh không thể lúc nào cũng phanh kịp như vừa nãy được, thằng em ngốc này! Không cần mạng nữa hay sao!

Lâu Vệ Hành phẫn hận đấm mạnh lên vô lăng, bởi vì đang cố gắng nén giận mà vẻ mặt trở nên vặn vẹo. Em trai của anh, em trai bảo bối của anh quỳ trước mặt cầu xin anh, bảo anh đừng đi tìm thằng khốn nạn kia tính sổ. Anh cũng chưa biết mình sẽ xử lý Tiêu Trình thế nào, thằng em ngốc này lại lấy cách tự mình hại mình để khiến anh đau lòng, để bảo vệ Tiêu Trình.

Lâu Việt thành công rồi, anh đúng là không đành lòng nhìn cậu tự tổn thương mình như vậy.

Lâu Vệ Hành xuống xe kéo cậu từ trên đất lên, nghiêm mặt nói: "Chân có đau không?"

Lâu Việt cười nịnh nọt: "Không đau."

Không đau mới lạ, thằng em của anh sợ nhất là đau, bị đau một chút thôi cũng khóc lóc kêu gào như bị người ta tẩn một trận. Quỳ mạnh hai đầu gối cái rầm như thế, đầu gối chắc chắn bị bầm rồi.

"Về nhà." Tâm trạng Lâu Vệ Hành cực kỳ xấu, nhưng vẫn ngồi xuống nói với Lâu Việt.

Lâu Việt ngọt ngào cười rộ lên, khoác tay lên lưng Lâu Vệ Hành, "Anh, anh là tốt nhất."

"Đừng có dẻo mồm, vô tác dụng."

Lâu Vệ Hành dìu cậu vào nhà, sau đó xem vết thương trên đầu gối cậu, quả nhiên là xanh tím một mảng lớn. Lâu Vệ Hành sỉ vả chính mình rồi mắng Lâu Việt vài câu, cậu đều ngoan ngoãn đáp lại.

Phát tát trên mặt vẫn còn rất rõ, da Lâu Việt trắng, bị tát một cái mà mặt sưng lên. Lâu Vệ Hành thấy thế xót lòng, bôi thuốc cho cậu, trng lòng hận không thể băm thây Tiêu Trình.

"Anh," Lâu Việt cẩn thận nhìn Lâu Vệ Hành, "Anh đồng ý với em mọt chuyện nhé?"

"Không được."

"Anh!" Lâu Việt hít hít mũi, mắt đỏ bừng lên, Lâu Vệ Hành tức tới phát cười, "Em lại lấy chiêu này ra đối phó với anh? Nghĩ anh không dám đánh em? Về sau anh sẽ không chiều em nữa, em... đúng là làm loạn! Làm loạn!"

Lâu Việt cúi đầu, Lâu Vệ Hành nhìn xoáy tóc trên đầu cậu mà lòng không yên nổi. Việt Việt khóc? Vừa rồi mình hung dữ quá rồi sao?

"Việt Việt." Lâu Vệ Hành bất đắc dĩ ngồi xuống trước mặt cậu, dịu dàng nói: "Anh không phải muốn mắng mỏ gì em, anh chỉ muốn em hiểu, em còn nhỏ, Tiêu Trình tinh ranh thủ đoạn như thế nào, em thích nó chẳng phải tự tìm tội hay sao."

"Anh, nhưng em chỉ thích Tiêu Trình thôi." Lâu Việt ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo vô cùng kiên định, "Bao nhiêu năm em chỉ thích duy nhất một người, anh sẽ ủng hộ em chứ?"

Lâu Vệ Hành nghe vậy lại thấy bực, em trai bảo bối nhà anh thích người khác sao lại thấp bé hèn mọn như thế. Tiêu Trình rốt cuộc là tốt chỗ nào, đáng để cho em trai của anh che chở đến vậy.

"Em tốn bao nhiêu công sức mới khiến cho Tiêu Trình không ghét em, hơn nữa hôm nay Tiêu Trình còn tặng quà cho em, anh nhìn này." Cậu cầm con dấu đưa cho Lâu Vệ Hành xem. "Nếu em cố gắng hơn một chút nữa, Tiêu Trình sẽ dần dần thích em. Anh, anh đừng cản em. Em xin anh đấy, anh..."

Qua nửa ngày, Lâu Vệ Hành mới nặng nề thở dài, đau lòng xoa tóc Lâu Việt: "Thằng nhóc ngốc, em muốn gì anh đều cho em."

"Thật ạ?" Lâu Việt vui vẻ ra mặt.

"Giả làm sao được." Lâu Vệ Hành bực, em trai nhà mình cứ vậy mà bị người ta câu mất, tức không chịu được, đã thế anh chỉ có thể đứng ở một bên nhìn em trai bị câu đi!

Tiêu Trình, tốt nhất là mày đừng rơi vào tay anh, nếu một ngày nào đó em trai không thích mày nữa, mày nhất định phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.