Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 49: Chương 49: Đạt hạng nhất không cần nói nhiều




Edit: Dép

Trương Vỹ Ý đi đằng trước, cách Quý Hoài ba bước chân. Gã càng đi càng nhanh, sắc mặt ngày càng tím tái. Chuyện vừa rồi ở văn phòng hiệu trưởng làm gã tức không thở nổi, thậm chí gã nghi ngờ Quý Hoài cứ nhìn gã mà cười nhạo mỉa mai.

Thành tích thi của Quý Hoài thật sự quá tốt, môn văn bị trừ một ít còn các môn khác đều max điểm. Điểm số này tuyệt đối có thể đứng top 1 của cả năm trường.

Gã cảm thấy mặt như phát hỏa, trên đường gặp vài học sinh, gã đều có cảm giác chúng đang cười nhạo mình, gã không nói năng gì, đi thẳng.

Thật ra Trương Vỹ Ý xuất thân từ một gia đình nghèo khó, gã vô cùng khinh những kẻ vào Nhạc Vinh dựa vào quan hệ. Gã vô cùng thấu hiểu những học sinh nghèo muốn trở nên nổi bật thì phải đổ mồ hôi sôi nước mắt thế nào, bây giờ học sinh ưu tú xuất thân nghèo hèn càng ngày càng ít ỏi.

Bây giờ gã leo được đến đây, còn leo cao hơn những đứa trẻ xuất thân quyền quý, gã hãnh diện, từ đó liền cảm thấy mình tài trí hơn người.

Cho dù có nhiều tiền hơn nữa thì đã làm sao, gã vẫn giỏi hơn, gã không kém bọn họ chỗ nào cả.

Trong mắt hắn, Quý Hoài vào Nhạc Vinh dựa vào thủ đoạn, mặc kệ Quý Hoài có đút lót hay không, gã vẫn cứ khinh thường. Bởi vì gã là người trong sạch, có ngày hôm nay là nhờ vào chính sức mình, cho nên gã càng thêm khinh thường những người đi cửa sau như Quý Hoài.

Nhưng thành tích của Quý Hoài lại vả thẳng vào mặt gã, khiến gã giận càng thêm giận. Nếu thật sự chỉ là một đứa trẻ từ nông thôn tự mình cố gắng đi tới vị trí này thì gã sẽ cảm thấy kính nể, nhưng nếu là nhờ có quan hệ, hừ, vậy thì sẽ làm ô uế sự trong sạch của trường học.

Nhưng mặc cho gã nghĩ thế nào thì Quý Hoài vẫn là đạt thành tích cao. Trương Vỹ Ý đưa cậu tới lớp 11-1 rồi xoay người đi luôn. Sau đó, toàn bộ lớp 11-1 đều biết điểm thi của Quý Hoài.

Bọn họ khiếp sợ, kinh ngạc, còn có kiêng kị. Ánh mắt mỗi người nhìn Quý Hoài đều mang suy nghĩ của riêng từng cá nhân. Lúc Hoa Cẩm Tú ngồi ở hàng ghế thứ hai nhìn thấy Quý Hoài, kinh hãi tới độ suýt cắn vỡ răng. Cô ta oán hận nhìn Quý Hoài, phẫn nộ nghĩ: Chỉ dựa vào nó, sao có thể vào lớp cô ta!

Chủ nhiệm lớp 11-1 họ Liêu, tên đầy đủ là Liêu Minh Phong, là một giáo viên chủ nhiệm bình thường, làm việc khá là liêm minh công chính. Đời trước Quý Hoài cũng ở lớp của thầy, cho nên rất hiểu thái độ làm người của vị thầy giáo này.

"Quý Hoài đúng không, vào đi em." Liêu Minh Phong cười với cậu, vẫy tay.

Quý Hoài đến bên cạnh thầy, Liêu Minh Phong quét mắt nhìn đám học sinh phía dưới, "Quý Hoài trong kỳ thi lần này đứng hạng nhất toàn thành phố, cho nên từ giờ sẽ học lớp chúng ta."

Giọng nói của Liêu Minh Phong mang theo một chút tự hào, dù là Nhạc Vinh thì cũng rất hiếm học sinh như vậy, có thể về lớp thầy, trở thành học sinh của thầy, thầy đương nhiên là thấy tự hào.

Nhưng sau khi Liêu Minh Phong tự hào giới thiệu xong, bên dưới không hề có âm thanh gì cả. Có thể vào học Nhạc Vinh, không có phải có quyền thì chính là có tiền, nhưng còn một điều kiện nữa, thành tích phải tốt. Nếu thành tích không tốt, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không được vào học.

Cho nên khi thấy xuất thân của Quý Hoài mà cũng được vào học, bọn họ đoán già đoán non, rốt cuộc là thế lực to lớn nào mà có thể bất chấp cả quy định của Nhạc Vinh. Nếu ai thân với Hoa Cẩm Tú thì sẽ biết Quý Hoài là người Hoa gia, nhưng dù là Hoa gia cũng không có năng lực lớn tới mức đánh vỡ quy tắc của Nhạc Vinh.

Bọn họ vốn là thiên chi kiêu tử, đột nhiên bị người ta vả mặt như vậy, đoạt mất vinh quang của bọn họ, nhưng thành tích của bọn học so với Quý Hoài thì chẳng là gì, bọn họ không tránh khỏi có chút kiêng kị.

Lúc trước nghe chuyện Quý Hoài muốn nhảy tới lớp 11, bọn họ chỉ hóng hớt một chút rồi thôi, cười nhạo vài câu là hết. Nhưng bây giờ điểm của Quý Hoài cao hơn bọn họ gần 50 điểm, 50 điểm này là điểm của câu hỏi nâng cao, rõ ràng là không cùng một đẳng cấp.

"Quý Hoài em tự giới thiệu mình đi."

Quý Hoài từ trên bục giảng nhìn xuống, phòng học gần 50 người, ai cũng đang nhìn thẳng vào cậu. Quý Hoài nhìn nhìn, tự dưng thấy buồn cười, đây có tính là đang bắt nạt trẻ con không? Hình như là đúng thật nhỉ!

"Chào các bạn, mình là Quý Hoài, về sau xin các bạn giúp đỡ nhiều." Một câu vô cùng tiêu chuẩn, không có lời nào thái quá.

"Cả lớp vỗ tay!" Thầy Liêu dẫn đầu vỗ tay, theo sau là vài tiếp vỗ tay lẻ tẻ vang lên.

"Quý Hoài, em ngồi ở..." Thầy Liêu quét mắt tìm chỗ, "Ngồi chỗ trống sau hàng thứ nhất kia nhé."

Quý Hoài nhìn về phía chỗ trống, cậu cất bước định đi qua thì chợt nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười: "Thầy ơi, cho bạn ấy ngồi chỗ em đi."

Quý Hoài quay mặt nhìn nam sinh vừa lên tiếng kia, mặt mày sáng sủa, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại có chút gì đó rất chói mắt. Quý Hoài không quen cậu bạn này.

Thầy Liêu nhìn Quý Hoài, lại nhìn nam sinh kia, nói: "Vậy cũng được, Quý Hoài em ngồi cạnh Tiêu Trình nhé."

Tiêu Trình, Quý Hoài nghĩ nghĩ, hình như cậu ta là người bên dòng họ của bác hai Tiêu Thanh Thanh, cậu đã từng thấy cậu ta trong một số bữa tiệc Hoa gia tổ chức. Quý Hoài quen biết cậu ta là bởi Hoa Cẩm Niên, Hoa Cẩm Niên không muốn chơi một mình nên dẫn theo Quý Hoài chơi cùng anh em họ bên nhà mẹ. Trong số đó, Quý Hoài khá là ấn tượng sâu với Tiêu Trình, bởi vì Quý Hoài từng bị cậu ta trêu chọc.

Quý Hoài không nói gì, đi đến bên cạnh cậu ta ngồi xuống.

Thầy Liêu vỗ vỗ tay, nói: "Được rồi, thi giữa kỳ đã xong, giờ chúng ta sẽ phân tích đề thi."

Bài thi của Quý Hoài đã bị mấy vị giáo sư kia cầm đi, lại nói, giờ cậu vẫn chưa có sách giáo khoa cấp 3, ai cũng nhìn bài thi của mình, trên bàn của cậu lại trống rỗng.

"Tôi cho cậu mượn, cùng nhau xem." Tiêu Trình nghiêng đầu cười nói.

Đời trước Quý Hoài có lẽ sẽ sợ hãi trốn tránh cậu ta, nhưng đời này thì cậu đâu cần sợ những trò đùa trẻ con ấy nữa. Nghĩ tới đây, cậu sực nhớ ra, bây giờ mình giành hạng nhất rồi, lúc về có nên đòi thưởng không nhờ?

Chú Mặc sẽ không keo kiệt thế chứ, ngay cả phần thưởng cũng không cho?

"Ài, Quý Hoài, cậu nhìn mặt của chị cậu Hoa Cẩm Tú đi, ha ha, ba màu bảy sắc trông đẹp mặt chưa."

Quý Hoài theo ánh nhìn của cậu ta, nhìn về phía Hoa Cẩm Tú, quả nhiên Hoa Cẩm Tú đang cắn môi, mặt bạnh ra, nhìn chằm chằm bài thi của chính mình.

"Trừ Quý Hoài, thành tích của các em vẫn trên đà ổn định, cho dù đề lần này hơi khó, nhưng các điểm nên lấy thì các em đều làm được hết. Ngoài ra, vẫn có học sinh phát huy chưa tốt, điểm thi không khả quan lắm, một chút điểm không nên mất thì cũng để bị mất."

Hoa Cẩm Tú cắn chặt môi, mắt đỏ quạch, con số 96 điểm đỏ chót trên bài thi toán như chọc thẳng vào mắt cô ta, bình thường thi toán cô ta luôn được trên 130 điểm, lần này điểm kém như vậy, lập tức rớt xuống ngoài top 30.

Thầy Liêu vẫn say sưa phân tích đề, lúc giảng tới câu hỏi khó trong đề, thầy nhịn không được viết lời giải của Quý Hoài lên bảng.

"Bước giải thứ ba trong đề thực ra có hơi vượt quá phạm vi kiến thức, nhưng bước thứ nhất và thứ hai thì các em vẫn có thể làm được, nhưng cách giải chúng ta từng học quá rườm rà, Quý Hoài giải đề này rất xuất sắc, cách giải rất độc đáo, các em học tập theo." Những học sinh top đầu đều nhìn xuống bài thi của mình, lại nhìn lời giải trên bảng, đó là cách giải là bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, nhất thời sắc mặt thay đổi, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Quý Hoài.

Từ đầu tới cuối, Quý Hoài vẫn luôn giữ bình tĩnh, không bởi vì thi điểm cao mà vui mừng. Tiêu Trình thẳng thắn dò xét cậu, đáy mắt có chút gì đó hơi thay đổi.

"Tôi khá là tò mò, sao cậu có thể đạt điểm cao như vậy. Lai lịch của cậu chúng tôi đều biết cả, cậu mới tới Hoa gia nửa năm phải không, bây giờ nghe nói..." Cậu ta thấp giọng, nhìn chằm chằm mắt Quý Hoài, "Cậu với Giang Tử Mặc ở cùng nhau, Giang Tử Mặc cái người đó, anh ta... đối xử với cậu có tốt không?"

Quý Hoài khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tiêu Trình.

"Cái tên Giang Tử Mặc lạnh lùng đó sao lại coi trọng cậu nhỉ, cậu không giao dịch gì với anh ta đấy chứ?" Tiêu Trình ác ý nhìn Quý Hoài, ý tứ trong mắt không cần nói cũng hiểu.

"Liên quan gì tới cậu." Quý Hoài lạnh giọng, quay đầu không nhìn cậu ta nữa.

"À." Tiêu Trình thu lại vẻ mặt tươi cười, đáy mắt trở nên lạnh lẽo.

Sau đó Tiêu Trình không làm phiền cậu nữa, ngày hôm nay của Quý Hoài rất an ổn, thầy Liêu phát cho cậu một bộ sách giáo khoa mới, vỗ vai cậu vài cái, rõ ràng là rất tán thưởng.

Tuy rằng xung quanh có bao nhiêu loại ánh mắt đang nhìn, nhưng Quý Hoài vẫn cảm thấy khá thoải mái. Sống lại lần nữa, cậu không cần vội vã, cũng không cần liều mạng chứng tỏ bản thân, cho nên giờ cậu thấy rất nhẹ nhàng.

Có thể được tới lớp học là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Cậu rất vừa lòng với tình trạng hiện tại, làm một học sinh bình thường, học xong thì quay về nhà, trong nhà có chú Mặc, vậy là vui rồi.

Giờ nghỉ trưa, Tiêu Trình cười hỏi cậu: "Cùng đi ăn không?"

Quý Hoài không để tâm lắm, gật đầu, cậu đã bảo Lục Thất không cần đưa cơm mỗi ngày nữa, cậu có thể tự đi ăn. Cho nên khi Tiêu Trình rủ, cậu liền cùng đi.

Mấy thằng bạn tốt của Tiêu Trình đều đi qua khoác vai cậu ta, "Đi đi đi, đi ăn cơm."

Thấy Quý Hoài cũng đi cùng, bọn họ liền đổi sắc mặt, nhưng cũng không nói gì cả, chỉ là trước đó bọn họ còn cười cợt Quý Hoài, giờ vả miệng hơi đau.

"Ài, Quý Hoài, tôi nghe nói cậu là em trai Hoa Cẩm Tú?" Một nam sinh hoạt bát trong đám tò mò hỏi.

Quý Hoài gật gật đầu, đây cũng không phải bí mật, cha mẹ của đám học sinh này đều có làm ăn qua lại với Hoa gia, biết được chuyện này cũng không lạ. Trong đám, có một số người Quý Hoài đã gặp trong tiệc mừng thọ của Hoa Chính Diệu, một số lại gặp trong đoàn sứ giả hộ hoa của Hoa Cẩm Tú.

"Nhưng Hoa Cẩm Tú nói thành tích của cậu không tốt cơ mà? Từ nông thôn tới phải không? Ấy ấy, đừng nóng, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi, ai cũng nói vậy mà."

Quý Hoài nở nụ cười, cậu vốn trông rất đẹp, phong tình khi đuôi mắt cong lên lúc cười làm đám choai choai ngây cả người.

"Uầy trông còn đẹp hơn cả Hoa nữ thần của bọn mình ý." Nam sinh chẳng hiểu sao tự dưng đỏ mặt, thì thầm nói.

Đồng bọn của cậu ta phản ứng lại, hung hăng đánh hội đồng cậu ta một chút. Hôm nay Quý Hoài người ta vừa mới chà đạp lên thể diện của lớp chuyên chúng ta, mày còn khen cậu ta đẹp à, thằng không biết nhục này!

Quý Hoài mím môi cười nhạt, cả đám lôi kéo nhau xuống căng tin, ăn xong một bữa cơm, quan hệ tốt hơn rất nhiều.

Chỉ là Tiêu Trình cứ luôn nhìn chằm chằm Quý Hoài, khi nhìn thấy Quý Hoài cứ vô ý để lộ ra phong tình, ánh mắt cậu ta trở nên thâm sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.