Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 77: Chương 77: Giang Tử Mặc thù dai




Edit: *chết*

Ngày hôm sau, Quý Hoài và Giang Tử Mặc rảnh rỗi ở nhà.

Lúc Quý Hoài đang ăn sáng, tiếng ồn ào láo nháo vọng vào từ xa, cậu hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

Giang Tử Mặc bóc trứng gà đặt vào đĩa của Quý Hoài, sau đó hắn xoay cái đồng hồ trên tay, bàn ăn biến thành trong suốt, Giang Tử Mặc lại nhấn vài cái, cả cái bàn ăn bỗng dưng phát sáng, hiện ra cảnh trước cửa Hoa gia.

Quý Hoài giật mình, cắn cắn đũa nhìn về phía Giang Tử Mặc. Cậu vẫn luôn biết chú Mặc lắp đặt rất nhiều camera xung quanh Hoa gia, cậu còn cố ý thử đi tìm, nhưng không tìm ra.

Căn nhà này giống như một cái rương phép thuật vậy, chỗ nào cũng có những đồ công nghệ cao do chú Mặc sắp xếp, chiếc đồng hồ trên tay chú Mặc chính là điều khiển, nhẹ nhàng xoay ấn mà thao túng được tất cả.

Giữa bàn ăn hiện lên hình ảnh Hoa Cẩm Tú mặt mũi bầm dập bị mấy tên vệ sĩ kéo xuống xe. Tiêu Thanh Thanh mặt khó đăm đăm cũng xuống theo, sau đó còn có vài người bên Tiêu gia.

Mấy người đó đi thẳng và Hoa gia, người hầu đã sớm báo tin cho Hoa Chính Diệu. So với tối hôm qua, Hoa Chính Diệu như già đi rất nhiều.

Bên cạnh Hoa Chính Diệu là Hoa Cẩm Lăng và chú Cốc, Hoa gia lớn như vậy, giờ chỉ còn vài người này.

"Chú Hoa."

Hoa Chính Diệu nghe Tiêu Thanh Thanh xưng hô như thế, sắc mặt tái xanh, lại thấy Hoa Cẩm Tú toàn thân đều là vết thương, vẻ mặt ông ta càng khó chịu.

"Có muốn xem không? Tai tiếng bao năm của Hoa gia ở hết trên tờ giấy này." Tiêu Thanh Thanh ném báo cáo kết quả lên bàn, Hoa Cẩm Lăng cầm lên, nhìn thoáng qua, sắc mặt khẽ thay đổi.

Hoa Chính Diệu không cần nhìn cũng biết trên đó viết gì, vẻ mặt ông ta vừa già nua vừa yếu ớt bệnh tật, tức ngực khó thở.

Tiêu Thanh Thanh lạnh lùng nói: "Bảo Hoa Duẫn Hòa với con lăng loàn Tề Nguyệt kia đi ra đây!"

Hoa Chính Diệu vịn vào Hoa Cẩm Lăng, nói: "Thanh Thanh, là do chúng ta có lỗi với con, chuyện này nhất định ba sẽ làm cho ra ngô ra khoai."

"Không cần, tôi tới Hoa gia bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên cảm thấy căn nhà này thật tởm lợm buồn nôn, chỉ nghĩ thôi cũng bẩn cả óc." Tiêu Thanh Thanh ghê tởm nói.

Hoa Cẩm Lăng vẫn bình tĩnh, mặt không tỏ thái độ gì. Nơi này không tới lượt anh ta lên tiếng, cho dù Tiêu Thanh Thanh đang nói về chính mẹ của anh ta.

Phía sau Tiêu Thanh Thanh là Tiêu gia, bây giờ cả Tiêu gia đều ngứa mắt Hoa gia, việc hôm nay nếu không xử lý tốt, không chỉ rạn nứt quan hệ hai nhà mà còn ảnh hưởng đến thanh danh của Hoa gia.

Hoa Chính Diệu khoát tay bảo chú Cốc dẫn Hoa Duẫn Hòa và Tề Nguyệt ra.

Hoa Duẫn Hòa vẫn như ngày hôm qua, mà Tề Nguyệt lại yếu hơn rất nhiều. Hoa Cẩm Tú thấy thế không nhịn được khóc lên, "Mẹ... chú h...."

Hoa Duẫn Hòa đau lòng, lạnh lùng quát: "Làm sao đây? Ai cho các người đánh Hoa Cẩm Tú?"

Hoa Cẩm Tú nhất thời không biết nên xưng hô với Hoa Duẫn Hòa như thế nào, từ nhỏ tới lớn, người hiểu cô ta nhất chính là Hoa Duẫn Hòa. Cô ta chỉ cần tủi thân một chút thôi, người đầu tiên đến dỗ dành cũng chính là Hoa Duẫn Hòa. Lúc nhỏ, cô ta từng nghĩ vì sao chú hai không phải là ba ruột mình cơ chứ? Trong lòng Hoa Cẩm Tú, địa vị của chú hai đã sớm vượt qua cha ruột.

Vậy nên bây giờ nhìn Hoa Duẫn Hòa, tủi thân và khổ sở trong lòng Hoa Cẩm Tú dâng lên, cô ta khóc nấc, Hoa Duẫn Hòa thấy thế thì càng xót.

"Cẩm Tú đừng khóc, chú hai làm chủ cho cháu, đừng khóc." Hoa Duẫn Hòa tiến lên dỗ Hoa Cẩm Tú, lập tức cả căn phòng đều im lặng. Hoa Chính Diệu nổi trận lôi đình, mà người Tiêu gia thì lại càng thấy ghê tởm tột độ.

Tiêu Thanh Thanh xoay mặt đi, thở dài một hơi, nói với anh trai cô ả là Tiêu Viễn Nghị: "Anh, đưa cho em."

Tiêu Viễn Nghị hơi do dự, lấy một tập văn kiện ra. Tiêu Thanh Thanh cầm lấy ném lên bàn, lấy ra một cái bút, lưu loát ký tên mình lên đó. Sau khi ký xong hai tờ, cô ả đẩy văn kiện sang bên Hoa Duẫn Hòa, nói: "Ly hôn đi, mau ký vào đây."

Hoa Duẫn Hòa sửng sốt, sau đó quay qua nhìn Hoa Chính Diệu. Tề Nguyệt thấy vẻ mặt do dự của gã, ánh mắt lóe lên sau đó cúi đầu xuống, lạnh mặt, ngay cả khi nghe thấy tiếng khóc của Hoa Cẩm Tú, bà cũng làm ngơ.

Hoa Chính Diệu tức ngực, nếu không phải e ngại người Tiêu gia, ông ta còn lâu mới để Tiêu Thanh Thanh tự quyết định chuyện ly hôn này, nhưng bây giờ người Tiêu gia đều có mặt, ông ta cứng họng, rạn nứt quan hệ là điều đã đoán trước được.

Nhưng Hoa Duẫn Hòa lại lập tức cầm giấy lên ký tên vào, không hề do dự.

"Duẫn Hòa!" Hoa Chính Diệu nổi cơn tam bành.

Hoa Duẫn Hòa ký xong lập tức chạy đi xem Hoa Cẩm Tú, Hoa Cẩm Tú cười cười với gã. Hoa Duẫn Hòa cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Bao nhiêu năm bị Tiêu Thanh Thanh đè đầu cưỡi cổ, khiến gã phải ngậm bồ hòn làm ngọt, giờ thì tốt rồi, gã đã ly hôn Tiêu Thanh Thanh, ly hôn xong là có thể cưới Tề Nguyệt, có thể nhận về đứa con gái bảo bối của mình.

Gã lại nhìn Tề Nguyệt, nhưng Tề Nguyệt không ngẩng đầu nhìn gã.

Hoa Chính Diệu bị Hoa Duẫn Hòa làm cho tức nhồi máu, ông ta nặng nề gõ gậy, "Thằng con mất dạy! Láo toét!"

Tiêu Thanh Thanh cầm đơn ly hôn lên, sau đó nói: "À quên, trên đơn có nói, Cẩm Niên theo tôi."

Hoa Chính Diệu tối sầm mắt, ngất lịm.

Tiêu Thanh Thanh cười lạnh, cùng người Tiêu gia ra về.

Hoa Duẫn Hòa nghĩ, mình vốn cũng chẳng quan tâm thằng con trai đó mấy, theo ai thì theo, dù sao gã vẫn còn con gái ruột đây.

Tề Nguyệt lạnh cả người, ánh mắt mà Tiêu Viễn Nghị nhìn bà trước khi ra về làm Tề Nguyệt cảm thấy bất an.

Bà không phải là Hoa Duẫn Hòa, bà hiểu Tiêu Thanh Thanh hơn Hoa Duẫn Hòa rất nhiều, Tiêu Thanh Thanh sẽ không bỏ qua chuyện này đơn giản như vậy.

Hoa Chính Diệu ngất xỉu, Hoa Cẩm Lăng lập tức đi gọi bác sĩ, một đám người vây quanh sofa, Tề Nguyệt đứng bên ngoài, đột nhiên di động trong túi vang lên.

Tề Nguyệt lấy điện thoại ra, đột nhiên sợ hãi. Bà nhìn xung quanh rồi mới đi ra ngoài nhà tìm một chỗ kín kẽ để nhận điện thoại.

Giang Tử Mặc gõ ngón tay lên mặt bàn, thờ ơ nói: "Tề Nguyệt, có muốn tôi giúp chị không?"

Quý Hoài uống xong một ngụm sữa cuối cùng thì ngừng ăn, cậu nghe thấy Giang Tử Mặc nói mà ngẩn người.

Giang Tử Mặc nhìn cậu, nheo mắt, ý bảo trong bát còn nửa quả trứng gà đấy. Quý Hoài đành phải cúi đầu ăn nốt.

Tề Nguyệt run rẩy cầm điện thoại, như thể tóm lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng, nhưng bà cũng không dám hy vọng gì nhiều ở Giang Tử Mặc, bà hỏi: "Cậu có điều kiện gì?"

"Thông minh lắm." Giang Tử Mặc nói, "Hoa Cẩm Tú năm lần bảy lượt làm người của tôi bị thương, thù này tôi vẫn nhớ kỹ, chị làm mẹ mà không dạy dỗ con đến nơi đến chốn gì cả."

Đầu kia điện thoại, Tề Nguyệt chìm vào im lặng. Trên bàn ăn cũng hiện ra vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan của Tề Nguyệt, Giang Tử Mặc không vội vàng, vừa gọi điện thoại vừa nhìn chằm chằm ép Quý Hoài ăn hết thức ăn.

Thật lâu sau, Tề Nguyệt thở dài một hơi: "Tôi biết rồi."

Giang Tử Mặc cười cười, sau đó ngắt kết nối.

Giang Tử Mặc là người thù dai, Tề Nguyệt luôn biết điều ấy cho nên bà rất hiểu hắn muốn làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.