Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 38: Chương 38: Hoa Cẩm Tú xin lỗi




Edit: Dép

Quý Hoài nói ra lời này, Giang Tử Mặc cũng không ngờ, hắn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đứa nhỏ, lần đầu tiên cảm thấy hình như nhặt được một bảo bối. Lúc bình thường thì ấm ấm mềm mại ôm vào lòng thật vừa vặn, một khi trở nên nghiêm túc thì sẽ tỏa ra sức hấp dẫn kỳ lạ.

Hoa Chính Diệu bình tĩnh, Quý Hoài càng lạnh mặt. Hoa Chính Diệu chỉ muốn trách móc một chút trước mặt mọi người, mau mau cho chuyện này chóng qua, nhưng dù sao Quý Hoài bị oan uổng, nếu ông ta thiên vị thì sẽ làm hỏng hình tượng nhân nghĩa liêm chính trong mắt mọi người.

Cho nên ông ta dù bực cũng không phản bác Quý Hoài.

Vẻ mặt Hoa Duẫn Hòa nhẫn nhịn, cuối cùng dưới sức ép của mọi người, gã đành cúi đầu: "Chuyện này là do bác sai, bác nhận lỗi với cháu."

Quý Hoài không nói gì, Hoa Duẫn Hòa cho rằng cậu đang cố tình làm khó gã, gã ngẩng mạnh đầu lên, nhìn đứa trẻ yếu mềm lúc trước tùy ý để gã vuốt ve, giờ đây lại ép gã phải khom lưng cúi đầu, vì vậy gã nóng máu: "Quý Hoài, tao đã xin lỗi rồi, mày còn muốn gì nữa?"

"Thằng con hoang, mày đừng tưởng..."

Giang Tử Mặc lạnh lùng nhìn, nhất thời, Hoa Duẫn Giang hoảng sợ im bặt. Gã nhìn Giang Tử Mặc, lại nhớ tới video vừa nãy, dường như ngộ ra điều gì, gã lớn tiếng chất vấn: "Sao mày lại lắp camera theo dõi trong nhà tao!?"

"Anh nghĩ vì sao?" Giang Tử Mặc cười nhạo.

"Giang, Giang Tử Mặc, mày to gan lắm, nhà bọn tao mà mày cũng dám theo dõi? Ba, ba nghe thấy chưa? Nhà mình bị nó theo dõi!"

Hoa Chính Diệu hùa theo, bày ra vẻ mặt không thể tin được, như thể không nỡ trách mắng, nói: "Tử Mặc, lắp camera theo dõi từ lúc nào?"

Giang Tử Mặc nhàn nhạt cười không nói, Hoa Duẫn Giang nghĩ mình nắm được nhược điểm rồi, càng lớn mật: "Ba, mấy năm nay ba đối xử với Giang Tử Mặc còn tốt hơn con ruột, nhưng ba nhìn đấy, Giang Tử Mặc vẫn luôn đề phòng nhà ta, còn lắp camera theo dõi! Ba đối tốt với nó, nhưng mà nó không biết mang ơn!"

Hoa Chính Diệu ảm đạm thở dài, như thể đang đau lòng, "Tử Mặc, cháu... cháu có ý kiến gì với chú sao? Mấy năm nay chú luôn sợ cháu xảy ra chuyện, sợ cháu bị tủi thân, nếu chú làm sai ở đâu, cháu có thể nói thẳng với chú mà... Tại sao lại... Ầy..."

Hoa Chính Diệu diễn kịch, người không biết chuyện sẽ thật sự nghĩ rằng mấy năm nay ông ta đã nuôi ong tay áo. Quý Hoài cũng nghĩ camera là do Giang Tử Mặc lắp, nghe Hoa Chính Diệu bóng gió chỉ trích, cậu lo lắng nhìn Giang Tử Mặc.

Không ngờ Giang Tử Mặc vẫn bình thản ung dung, nụ cười trên miệng ngày càng mỉa mai. Hắn chờ Hoa Duẫn Giang và Hoa Duẫn Hòa diễn kịch xong mới cười lạnh nói: "Chú Hoa, chú quên ngôi nhà này năm đó là của nhà cháu rồi sao?"

Hoa Chính Diệu biến sắc.

"Nhắc lại chuyện này cũng thật xấu mặt, năm ấy ba mẹ cháu bận bịu công tác, bỏ cháu ở nhà, không ai trông nom. Trùng hợp làm sao, có một người hầu tay chân không sạch sẽ, làm việc không chăm chỉ, trộm đồ trong nhà bị cháu phát hiện, cô ta nổi ác ý liền nhốt cháu vào nhà kho, chính là nhà kho dưới tầng hầm của chú Hoa đấy."

"Ba mẹ cháu về, tìm nửa ngày cũng không thấy cháu đâu, lúc tìm ra cháu ở nhà kho, cháu đã thoi thóp sắp chết. Tuy được cứu nhưng ba mẹ cháu vẫn lo lắng không thôi, liền lắp đặt camera trong nhà. Cũng giống như chú Hoa vì lo cho cháu mới lắp camera trong phòng cháu vậy."

Sao có thể giống nhau, một là cha mẹ ruột làm, một là người ngoài làm, một là bởi yêu thương, một là vì theo dõi.

"Sau khi chú Hoa chuyển vào liền hủy hết đi, có lẽ cái camera nằm trong góc khuất nhà kho nên không ai để ý. May là chú Hoa không hủy nó đi, không thì hôm nay Quý Hoài đã bị oan rồi."

Hoa Chính Diệu vẻ mặt rất bình tĩnh, trong lòng ông ta biết Giang Tử Mặc đang bốc phét. Năm ấy ông ta chuyển vào, gần như đã ném hết tất cả những thứ liên quan tới Giang gia, kiểm tra hết các ngóc ngách mới chuyển vào ở. Cái camera ở nhà kho mà Giang Tử Mặc nói, ông ta đã sớm phá đi rồi.

Nhưng ông ta chỉ có thể nhìn Giang Tử Mặc trợn mắt nói điêu, ông ta không thể đem chuyện năm đó mình hận không thể thanh lý sạch sẽ Giang gia nói ra được, dù sao với bên ngoài, ông ta vẫn luôn nói là mình có giao tình như keo như sơn với Giang gia, ngay cả sau khi bọn họ qua đời, ông ta vẫn nuôi nấng đứa con trai của họ tới tận bây giờ.

Sắc mặt Hoa Duẫn Hòa khó coi, hừ lạnh một tiếng muốn bỏ đi, lại bị Giang Tử Mặc gọi giật lại.

"Anh hai đừng vội, anh đã nhận lỗi rồi, còn Cẩm Tú thì sao?" Giang Tử Mặc cười cười nhìn cô ta.

Hoa Cẩm Tú cứng đờ, bị vạch trần đã làm cô ta mất mặt lắm rồi, lại còn muốn cô ta nhận lỗi với thằng tạp chủng Quý Hoài? Bao nhiêu năm lớn lên trong sự cưng chiều, cô ta chưa từng chịu nghẹn khuất như vậy. Hoa Duẫn Hòa xót lòng, buông hết mặt mũi, cúi người nói: "Bác thay Cẩm Tú nói lời xin lỗi với cháu, Quý Hoài, xin lỗi."

Giang Tử Mặc lạnh lùng: "Anh hai, anh là chú của Hoa Cẩm Tú, anh cả với chị dâu còn chưa lên tiếng, anh hai dựa vào đâu mà xin lỗi hộ?"

Hoa Duẫn Hòa đột nhiên biến sắc, gã kinh hoảng nhìn về phía Hoa Duẫn Giang và Tề Nguyệt. Tề Nguyệt đến giờ chưa nói một câu, cho dù là con gái mình, bà cũng không lên tiếng. Sắc mặt Hoa Duẫn Giang âm trầm, lúc trước thì bảo là do Quý Hoài làm, giờ thì lại nói do con gái gã làm, gã mất hết mặt mũi rồi.

"Bác hai, Hoa Cẩm Tú làm sai sao bác phải nhận lỗi hộ? Chị ấy biết làm sai nhưng không biết nói xin lỗi sao?" Quý Hoài nhìn chằm chằm Hoa Cẩm Tú, không buông tha.

Sắc mặt Hoa Cẩm Tú hết trắng lại xanh, cô ta níu tà váy, ánh mắt phẫn nộ không cam lòng. Nhưng tất cả mọi người đang nhìn, chờ một câu nhận lỗi của cô ta, cô ta đỏ mắt, ngực phập phồng, cắn răng nói: "Xin lỗi."

Quý Hoài thầm thở ra một hơi, nhìn sắc mặt như cầu vồng của Hoa Cẩm Tú, cậu đột nhiên hơi giật mình.

Đại tiểu thư yêu kiều được cưng nựng của Hoa gia, từ trước tới nay luôn cao cao tại thượng, luôn nhìn cậu với thái độ khinh miệt, cuối cùng bị ép tới mức này, cúi đầu nhận lỗi với cậu.

Hoa Cẩm Tú, đây là cúi đầu xin lỗi thôi, so với những việc mà đời trước cô gây ra cho tôi, đây chẳng là gì cả.

Hoa Cẩm Tú nhìn ánh mắt xung quanh đang nhìn cô ta, mặt đỏ lên, hung dữ trừng mắt rồi chạy ra ngoài. Tiêu Thanh Thanh không giữ được Hoa Duẫn Hòa, để gã chạy theo ra. Tiêu Thanh Thanh vốn dĩ đang xem kịch hay, giờ lại tức muốn bật ngửa.

Hoa Duẫn Hòa cái tên cặn bã này, chưa từng thấy gã quan tâm con trai của chính gã như vậy, trái lại còn đi coi trọng con gái của người khác!

Hoa Chính Diệu thở dài một hơi nói: "Hôm nay để mọi người chê cười, trời đã muộn rồi, để ta sắp xếp xe đưa các vị trở về."

Mọi người khách sáo chào hỏi rồi ra về, hôm nay chứng kiến chuyện mất mặt của Hoa Chính Diệu, hiện giờ ông ta đang miễn cưỡng nói chuyện với bọn họ, vẫn là không nên nán lại nữa.

Khách khứa ra về hết, Hạ Viện Viện trước lúc về còn vẫy tay với Quý Hoài, Quý Hoài cười cười chào bé.

Khách vừa đi, Hoa Chính Diệu mặt mũi hầm hầm, không nói lời nào chống gậy đi vào trong nhà. Giang Tử Mặc quay đầu nắm cằm Quý Hoài, hỏi: "Đứng thất thần gì đó?"

"Dạ?" Quý Hoài ngây người ngẩng đầu nhìn hắn.

Giang Tử Mặc không hiểu sao lại thấy đáng yêu, hắn cúi đầu hỏi: "Chú giúp cháu một chuyện lớn như thế, cháu có gì báo đáp không?"

"Cháu, cháu phải làm gì?"

Giang Tử Mặc cao thấp nhìn cậu một lượt, sau đó nói: "Ừm, đêm nay theo chú về."

Quý Hoài khẩn trương nuốt nước miếng, cổ họng hơi khô: "Đi làm gì ạ?"

"Phải hỏi chi tiết đến vậy sao? Thì... làm mấy chuyện chỉ có thể làm ở trên giường." Giang Tử Mặc cúi đầu nói.

Cả hai đời, Quý Hoài chưa bao giờ nghe những lời cợt nhả như thế, huống chi Giang Tử Mặc vẫn luôn trầm mặt, ánh mắt nhìn người khác luôn mang theo một chút lạnh lẽo. Đột nhiên Giang Tử Mặc nói vậy, cậu ngây người không kịp phản ứng.

Chờ tới lúc cậu hồi thần, má và hai tai dần dần đỏ lựng.

Quý Hoài nói: "Cháu mới 17, vẫn còn... chưa trưởng thành."

"Cháu nghĩ đi đâu thế?" Giang Tử Mặc trêu chọc nhìn cậu, "Cháu nghĩ chú muốn làm gì? Bạn nhỏ, hửm?"

Nháy mắt, mặt Quý Hoài đỏ bừng lên, xấu hổ không biết nói gì. Cậu đi theo sau Giang Tử Mặc, xấu hổ muốn tự cho mình vài đấm.

Giang Tử Mặc đi phía trước đột nhiên dừng lại, cười khẽ: "Cho dù chưa lớn, vẫn có thể làm nhiều chuyện lắm."

Sắc đỏ trên mặt Quý Hoài vẫn chưa tiêu tan, giờ lại càng đỏ, ánh mắt chạm phải mắt Giang Tử Mặc liền lập tức tránh né. Giang Tử Mặc vô cùng sung sướng, tiếp tục đi về phía trước.

Quý Hoài ngây người đứng ở giữa phòng, Giang Tử Mặc cầm quần áo quay đầu lại hỏi cậu: "Cùng tắm?"

"Không không không." Quý Hoài vội vã lắc đầu, Giang Tử Mặc cười rồi đi vào phòng tắm.

Quý Hoài xoa xoa mặt, cảm giác má nóng muốn bỏng tay, cậu thất bại vỗ mặt vài cái, rõ ràng sống những hai đời rồi, tuổi hai đời cộng lại đủ cho Giang Tử Mặc kêu chú, thế nhưng người ta chỉ trêu chọc một chút đã đỏ mặt, quả thực mất mặt muốn chết.

Quý Hoài đứng giữa phòng, không dám lộn xộn, phòng ở của chú Mặc lạnh như băng, lạnh như chính con người hắn vậy. Quý Hoài bỗng nhiên sửng sốt một chút, ngay ngày hôm qua, cậu vẫn còn có suy nghĩ trốn tránh chú Mặc, không dám lại gần hắn, e sợ hắn.

Mà hôm nay chú Mặc chỉ nói một câu, cậu liền đi theo hắn về phòng. Dường như tất cả sự sợ hãi đều dần tan biến vì mối quan hệ trở nên thân cận, chú Mặc không còn là người mà chỉ có thể sợ hãi đứng nhìn từ xa nữa.

"Muốn đi tắm không?" Giọng nói của Giang Tử Mặc bỗng nhiên vang lên phía sau cậu, cậu thoáng giật mình.

Trên người Giang Tử Mặc là một tấm áo tắm, tóc ướt sũng đang nhỏ nước, đường cong lạnh lẽo trên mặt như là được nước làm hun nóng, trở nên dịu dàng. Quý Hoài bối rối tránh né ánh mắt, vội vã chạy vào phòng tắm.

Giang Tử Mặc khẽ cười, đi đến cạnh phòng tắm, gõ gõ cửa: "Quần áo để trên giá."

"D... dạ."

Quý Hoài luống cuống tay chân mở vòi nước, nước rào rào chảy xuống lấp đi tiếng cười của Giang Tử Mặc. Quý Hoài mơ màng đứng dưới làn nước, tim đập cực nhanh.

Cậu không dám nghĩ nhiều, càng nghĩ càng đỏ mặt, liền vội vàng tắm táp cho xong. Lúc lấy quần áo cậu mới phát hiện ra, Giang Tử Mặc chỉ chuẩn bị cho cậu một tấm áo tắm, không có quần áo khác.

Cậu muốn mặc lại quần áo cũ nhưng vừa rồi luống cuống đi vào, vòi nước xối xuống đã làm ướt hết rồi. Cậu đứng phân vân nửa ngày, cuối cùng khẽ cắn môi mặc áo tắm vào.

Cậu đi ra, ánh mắt vẫn không dám nhìn Giang Tử Mặc, trên người cậu chỉ có một lớp áo, không còn gì khác.

Giang Tử Mặc ngồi bên giường nhìn theo cậu. Quý Hoài rụt người lại, cứ luôn cảm thấy người mình đang rét run. Giống như không mặc gì vậy.

"Chú Mặc, có quần áo khác không? Quần, quần áo của cháu ướt hết rồi." Quý Hoài ấp úng, cúi đầu nhìn chân mình. Cậu đang đi dép lê của Giang Tử Mặc, bàn chân nhỏ nhắn xỏ đôi dép to đùng, ngón chân trắng nõn sợ sệt co rụt lại.

"Đi ngủ thì mặc áo ngủ là được rồi, cháu còn muốn quần áo nào nữa?" Giang Tử Mặc híp mắt cố ý hỏi.

"Cháu, cháu không..." Mặt Quý Hoài đỏ bừng, tay nắm chặt ngực áo, lí nhí: "... Không có quần lót."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.