Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 41: Chương 41: Tôi có thể dạy nó




Edit: Dép

Sau khi Quý Hoài ở lại chỗ Giang Tử Mặc, Hoa gia không hề có động tĩnh gì, vẫn cứ như lúc trước xem như cậu chưa từng tồn tại.

Quý Hoài nhàn rỗi sắp mọc mốc rồi, trước kia khi cậu phải đề phòng Hoa Duẫn Hòa, không thể bước ra khỏi phòng nhưng cũng không thấy nhàm chán. Bây giờ mỗi ngày chỉ có thể đi vài vòng quanh biệt thự, trái lại cũng không có việc gì làm.

Hôm nay Giang Tử Mặc đi ra ngoài từ sáng sớm, sau khi trở về thì cứ ở trong thư phòng với Lục Thất suốt.

Quý Hoài nằm trên sofa độc chiếm cái TV màn hình bự, đây là lần đầu tiên cậu được thả lỏng xem TV, từ tiết mục giải trí hi hi ha ha tới phim tâm lý gia đình khóc sướt mướt, cậu xem rất chăm chú.

Dù sao, đời trước cậu chưa từng có những giây phút thả lỏng thư giãn như vậy.

Lúc cậu đang tập trung xem TV, chuông cửa vang lên. Quý Hoài kinh ngạc, không có ai dám lại gần chú Mặc, sao lại có người đến ấn chuông cửa.

Cậu nghi hoặc khó hiểu nhưng vẫn đi mở cửa.

Bên ngoài có hai người quen thuộc, là Hoa Cẩm Lăng và Lý Duy.

"Sao lại tới đây vậy?"

Hoa Cẩm Lăng cười nói: "Quý Hoài, thầy Lý tới nhà vài lần mà không gặp cậu, anh nghĩ chuyện học hành của cậu không thể bữa đực bữa cái được, nên đưa thầy Lý tới đây."

"Ồ." Quý Hoài liếc mắt nhìn Lý Duy, thấy vẻ mặt thầy có vẻ không vui.

"Quý Hoài, cậu sẽ không để bọn anh đứng nói chuyện ngoài này chứ."

"Mời vào." Quý Hoài kéo cửa ra mời hai người đi vào.

"Hai người muốn uống gì?" Vừa hỏi xong cậu mới sực nhớ, chỗ này của chú Mặc trừ trà ra thì chẳng có gì đãi khách.

May sao Hoa Cẩm Lăng và Lý Duy đều nói "gì cũng được". Quý Hoài chạy đi pha trà, lục tung tất cả ngóc ngách trong phòng bếp mới tìm thấy chén. Quý Hoài vừa pha trà vừa nghĩ: Nơi này của chú Mặc thực sự là không tiếp khách, ngay cả chén trà cũng chỉ đủ cho 3 người dùng. Bình thường Lục Thất không ở đây cho nên mới cất cái chén thứ ba đi.

Quý Hoài cúi đầu đặt hai tách trà xuống trước mặt Hoa Cẩm Lăng và Lý Duy, lúc cậu khom lưng không cẩn thận lộ ra cổ tay, trên cổ tay toàn cả vết hằn do dây trói.

Quý Hoài không hề chú ý, lúc chuẩn bị ngồi xuống thì bị Lý Duy kéo lại. Lý Duy xốc tay áo cậu lên, lộ ra cổ tay nhỏ in toàn vết hằn của dây.

"Ai làm đây?" Lý Duy giận tái mặt hỏi.

Quý Hoài hơi xấu hổ muốn rút tay lại nhưng Lý Duy tóm quá chặt, giãy không ra. Cậu nhìn thoáng qua Hoa Cẩm Lăng, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh như là đã dự liệu trước.

"Không phải như thầy nghĩ đâu, đây là ngoài ý muốn thôi." Quý Hoài đau đầu không biết nên giải thích với Lý Duy thế nào. Hôm đó chú Mặc trói cậu cả nửa ngày, sau đó lại đùa giỡn một hồi lâu mới tháo ra. Da cậu mềm, vết hằn in lên rất khó tiêu tan. Qua ba ngày rồi mà vẫn còn đỏ hồng sưng tấy.

"Sao... sao em lại sa đọa thành như vậy? Là em tình nguyện? Hay là do anh ta ép buộc em?"

"Em..." Tình hình thực tế lại càng khó nói ra khỏi miệng, Quý Hoài nhíu mi ảo não, "Đều không phải, là em không cẩn thận tự gây ra đó."

"Em..." Lý Duy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn nhìn bộ dáng cúi đầu của Quý Hoài lại không đành lòng, càng thêm xót xa. Trong thâm tâm hắn đã khẳng định Quý Hoài hẳn là bị ép buộc trong một mối quan hệ cấm đoán, mà vì không muốn làm hắn lo lắng nên cậu mới cố bày ra vẻ mặt tươi cười.

Quý Hoài thấy Lý Duy không truy hỏi nữa thì nghĩ chắc thầy tin lời cậu rồi. Cậu ngẩng đầu hỏi: "Thầy tìm em có việc gì không?"

Lý Duy: "Em không định học tiếp sao? Em không tới trường, vậy ngay cả lớp tại gia cũng không học nữa?"

Tuy học cùng Lý Duy khiến cậu rất vui vẻ, nhưng đúng là cậu không thể học tiếp, không nói tới chuyện chú Mặc cấm cửa tất cả mọi người, dù bảo Lý Duy tới đây dạy, chú Mặc chắc chắn không đồng ý.

"Dù sao em cũng không học nổi, vậy thì không học nữa."

"Vậy sao được, chẳng nhẽ em cứ cam chịu không biết gì, để người ta..." Lý Duy không thể nói hai chữ "bao nuôi" này ra khỏi miệng, thiếu niên tốt như vậy không nên sa đọa một đời.

Hắn chỉ hy vọng thiếu niên có thể sống một cách vui vẻ tự do, không sống cho ai khác mà sống vì chính bản thân cậu.

"Có phải anh ta không cho em đi ra ngoài không? Có phải không?" Lý Duy đè ép giọng mình, cố tỏ ra bình tĩnh.

"Tôi không cho nó làm gì cơ?" Một giọng nói lạnh băng vang lên, Quý Hoài quay đầu nhìn thì thấy Giang Tử Mặc đang đi từ trên lầu xuống, ánh mặt lạnh lùng nhìn Lý Duy.

Lý Duy phẫn nộ đứng lên, chỉ trích hắn: "Quý Hoài em ấy còn nhỏ, em ấy không nên sống mãi như vậy, cái gì cũng không biết. Về sau nếu anh... vậy thì sao em ấy có thể sống tiếp!"

Giang Tử Mặc nhướn mi châm chọc, đột nhiên hắn xoay người nói với Quý Hoài, "Quý Tiểu Hoài, cháu muốn người này dạy cháu?"

"Không phải, không phải." Quý Hoài vội xua tay.

"Vậy cháu trách chú không cho cháu tới trường?"

"Không, cháu không trách cứ gì chú cả." Đây là sao vậy!

Giang Tử Mặc lại quay đầu cười lạnh: "Lý tiên sinh, đừng lo chuyện bao đồng, Quý Hoài nó "cam tâm tình nguyện" ở bên tôi."

Lý Duy tức giận tái mặt, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp không cho phép hắn chửi tục, nhất thời mặt đỏ lên. Quý Hoài bất đắc dĩ, hai đời rồi, rất ít khi thấy Lý Duy thất thố như vậy khi tranh luận với người khác, đều là vì cậu.

"Thầy, em ở nhà cũng tự học được mà, thầy không cần lo cho em đâu, nếu em không hiểu chỗ nào sẽ gọi điện hỏi thầy."

Lý Duy đau lòng nhìn cậu, Giang Tử Mặc trầm mặt xuống, kéo Quý Hoài vào trong ngực ôm không cho cậu động đậy, sau đó cười lạnh nói: "Nó không biết gì, tôi sẽ dạy nó, không cần phiền đến thầy Lý. Lục Thất, tiễn khách."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.