Tác giả: Tứ Vị
Edit: Lyxciv
Hoắc Chính Nam vừa ra khỏi cửa, lập tức gọi cho bảo tiêu gã sai theo dõi Lục Lạc Cẩm để dò hỏi tình hình ngày hôm nay.
Hoắc Chính Nam lại không biết cái tên bảo tiêu mà gã thuê đã bị Hoắc Ngôn Hình mua chuộc, hiện tại y đã là người bên phe của Hoắc Ngôn Hình, dĩ nhiên sẽ không đem chuyện Hoắc Ngôn Hình gặp mặt Lục Lạc Cẩm nói cho gã biết, chỉ nói về chuyện Du Nhược Thế đưa Lục Lạc Cẩm về nhà.
Hoắc Chính Nam nghe y nói như vậy liền sai trợ lý đi điều tra Du Nhược Thế.
Du Nhược Thế vốn dĩ là người làm việc cho Hoắc Ngôn Hình, lý lịch đương nhiên đã được an bài tỉ mỉ đến vô cùng hoàn hảo.
Sau khi Hoắc Chính Nam có được phần tư liệu đó thì lập tức mở ra xem, Du Nhược Thế trong tư liệu tên là Du Phong, là một thanh niên mới vừa tốt nghiệp đại học. Trước mắt đang là một giáo viên mầm non, y còn quen một cô bạn từ thời sơ trung, hai người tình cảm rất ổn định, đầu năm sau sẽ kết hôn.
Từ phần tư liệu được điều tra này cho thấy gia thế Du Nhược Thế vô cùng sạch sẽ tốt đẹp, không có bất kì vấn đề gì.
Hoắc Chính Nam thoáng chốc đã giảm đi không ít hỏa khí, ít nhất thì người này đối với Lục Lạc Cẩm không có tâm tư dơ bẩn gì, nhưng cho dù là như vậy, gã cũng không cho phép bất cứ kẻ nào làm ra loại hành vi tiếp xúc thân mật với Lục Lạc Cẩm.
Huống hồ chuyện trên đời này thật thật giả giả khó lường, gã vẫn là đề phòng thì hơn. Sau khi về nhà sẽ hỏi Lục Lạc Cẩm một lần nữa cho chắc chắn.
***
Bữa tiệc mới diễn ra được một nữa, Hoắc Chính Nam đã xin về trước, gã nôn nóng muốn đem chuyện hôm nay hỏi cho rõ ràng, còn cái người gọi là Du Phong gì đó rốt cuộc có mưu đồ gì đối với Lục Lạc Cẩm.
Mà Du Nhược Thế bên này cũng đối diện với một đám người muốn "bắt cóc" y.
Tuy rằng Du Nhược Thế có 108 cách để thoát khỏi những tên này, nhưng trước tiên y cần phải ngoan ngoãn đi theo, hiện tại vẫn nên phối hợp diễn một vở kịch. Nhưng y lại không đoán được, thời điểm y đưa Lục Lạc Cẩm về nhà đã bị Hoắc Chính Nam nhìn thấy, mà cái tên Hoắc Chính Nam này quả thật bụng dạ vô cùng nham hiểm, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, đã đến trói bắt y đi.
Hoắc Ngôn Hình ở nước ngoài công tác một tháng, lúc này đoán chừng đã chuẩn bị bay, Du Nhược Thế quyết định chờ Hoắc Ngôn Hình trở về, nhất định phải nói rõ ràng chuyện này với hắn, đòi hắn thêm chút tiền công.
Du Nhược Thế cảm thấy bản thân y là một cấp dưới vô cùng chuyên nghiệp, thời tiết mùa đông khắc nghiệt như vậy lại bị người ta phá cửa vào nhà, như vậy thì cũng thôi đi, y cái gì cũng không kịp mặt chỉ kịp khoác vội chiếc áo ngủ đã bị người ta trói lại mang đi.
***
Hoắc Chính Nam đem xe đậu ở dưới lầu, gã không đi xuống mà chỉ mở một cái cửa xe.
Hoắc Chính Nam ngồi ở trong xe hưởng thụ sự ấm áp của máy sưởi, mà Du Nhược Thế lúc này đã được thuộc hạ của gã đưa tới, y bị bắt ấn quỳ ở trên mặt đất.
Du Nhược Thế trong lòng chỉ nghĩ, sau lần này y phải đòi phí trợ cấp của ông chủ, bởi vì đây là tình huống phát sinh ngoài ý muốn, nghĩ như thế nào cũng không thể tính luôn vào 60 vạn kia.
Du Nhược Thế mặt nộn, dưới loại tình huống này trông rất đáng thương, đã như vậy rồi thì y cũng đành diễn cho tới, thân thể y run rẩy, giọng nói lại đáng thương hề hề hỏi: “…… Vị tiên sinh này, anh, anh làm gì vậy?”
Hoắc Chính Nam nhìn mặt cậu, gã nghĩ thầm với cái gương mặt này thì cũng không bằng một nữa của Lục Lạc Cẩm, nhìn qua cũng là một người nhát gan thành thật, xác thực không giống một phần tử khả nghi. Nhưng gã vẫn trầm giọng hỏi: “Cậu với Lục Lạc Cẩm có quan hệ gì?”
Du Nhược Thế run run, trong chốc lát mới trả lời: “…… Tôi với cậu ấy, học chung lớp học làm bánh... quen biết nhau từ đó……”
“Vậy cậu là người hôm nay đưa em ấy về?”
“…… Ở trên đường vô tình gặp phải, trời còn lạnh như vậy, thấy cậu ấy không bắt được xe nên tôi mới đưa cậu ấy về nhà…”
“Phải không? Quan hệ của hai người nhìn qua rất mờ ám, cậu giúp em ấy mở cửa xe còn sờ đầu em ấy?”
Du Nhược Thế tới lúc này đã thầm phục Hoắc Chính Nam sát đất, nghĩ thầm tiểu mỹ nhân ở chung với cái tên này thật sự cũng không dễ dàng gì, chỉ có như vậy y đã bị bắt trói ở đây như tội phạm, càng không cần phải nói đến tiểu mỹ nhân ở nhà sẽ chịu bao nhiêu ủy khuất: “…… Tiên sinh, lời nói không thể nói bậy, tôi đã có bạn gái, chúng tôi cũng chuẩn bị kết hôn rồi. Tôi chỉ là nhìn thấy A Cẩm còn nhỏ, muốn chiếu cố cậu ấy mà thôi… Tôi không có sờ đầu cậu ấy, chỉ là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, lúc đó nhìn thấy tóc cậu ấy bị vểnh lên, chỉ là thuận tay giúp cậu ấy không ngờ lại khiến anh hiểu lầm...”
Hoắc Chính Nam đang muốn nói thói quen nghề nghiệp là cái khỉ gì, nhưng nghỉ đến người này làm giáo viên mầm non …… Cảm thấy cũng có chút thuyết phục.
Kỳ thật thời điểm xem phần tư liệu về Du Nhược Thế, hỏa khí của Hoắc Chính Nam cũng giảm bớt phần nào, sau đó lại bắt người này tra khảo một phen, Hoắc Chính Nam càng rõ ràng hơn lần này xác thật là do gã quá xúc động.
Nghĩ đến Lục Lạc Cẩm khóc thành như vậy, lại nghĩ đến bản thân gã không nói tiếng nào đã cho cậu một bạt tay, gã nhất thời có chút hối hận.
“Hôm nay tới gặp cậu, chính là muốn cho cậu biết, Lục Lạc Cẩm không phải là người cậu có thể dễ dàng tiếp xúc, về sau nếu tôi phát hiện cậu còn lui tới với em ấy, thì tôi sẽ lấy cái mạng chó này của cậu.”
Hoắc Chính Nam nói xong những lời này, liền kêu thủ hạ của gã thả người, sau đó đóng cửa xe rời đi.
***
Lục Lạc Cẩm ăn một cái bạt tay của Hoắc Chính Nam, còn bị gã chất vấn một hồi, cơm chiều cũng không ăn, chỉ trốn ở trong phòng khóc thút thít.
Hoắc Chính Nam sau khi trở về vội vàng đi tìm Lục Lạc Cẩm, bảo mẫu lúc này đang ở ngoài cửa khuyên Lục Lạc Cẩm ăn chút gì đó, nhưng cả nữa ngày bên trong vẫn không có tiếng động gì.
Hoắc Chính Nam biết Lục Lạc Cẩm cơm chiều cũng chưa ăn thì cảm thấy có chút áy náy, lại nhìn thấy Lục Lạc Cẩm đem mình nhốt ở trong phòng không chịu ra, liền biết vật nhỏ lúc này nhất định rất khó chịu.
Gã dùng chìa khóa mở cửa đi vào, nhìn thấy Lục Lạc Cẩm đang đem người chôn ở trong chăn, một sợi tóc cũng không lộ ra. Trong phòng lúc này tối đen, đèn không bật, màn cửa cũng bị kéo kính mích.
Thời điểm Hoắc Chính Nam đánh người dùng sức rất lớn, lúc này lời xin lỗi cũng là thật lòng, kỳ thật mỗi lần nhìn thấy trên người Lục Lạc Cẩm có thương tích gã cũng sẽ hối hận bản thân đã xuống tay quá nặng, nhưng thời điểm gã xuống tay, cũng không nghĩ được gì cả.
Hoắc Chính Nam mở đèn lên, đi đến mép giường.
Gã kéo chăn ra, nhìn thấy Lục Lạc Cẩm ôm đầu gối cuộn thành một đoàn vẫn còn đang khóc, một khắc này làm tâm gã cũng mềm đi: “...Được rồi, lúc nãy anh có hơi xúc động, đừng khóc nữa được không?”
Hoắc Chính Nam muốn kéo tay Lục Lạc Cẩm xem vết thương ở trên mặt cậu thế nào, nhưng lúc Hoắc Chính Nam còn chưa kịp chạm vào người cậu, Lục Lạc Cẩm không nói tiếng nào liền cầm lấy cây đèn bàn bên cạnh ném vào người Hoắc Chính Nam.
Hoắc Chính Nam lập tức tránh đi, bằng không cây đèn bàn vừa rồi sẽ nện trên mặt hắn.
Ngữ khí Hoắc Chính Nam lúc này đã trở nên nghiêm trọng: “Em còn dám động thủ với tôi?”
Lục Lạc Cẩm trên mặt còn mang theo nước mắt, bên ngoài lại hung dữ như con chó nhỏ không có lực uy hiếp, cậu hướng tới Hoắc Chính Nam quát: “Anh muốn như thế nào, anh lại muốn đánh tôi đúng không? Anh đánh đi, anh đánh chết tôi đi! Dù sao thì sớm hay muộn gì sẽ có một ngày tôi bị anh đánh chết, không bằng hiện tại anh đánh chết tôi luôn đi!”
Lục Lạc Cẩm chưa từng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với gã, những câu lên án mang theo nước mắt vô cùng thương tâm. Hoắc Chính Nam lúc này đã bình tĩnh trở lại, biết là bản thân xúc động, mà Lục Lạc Cẩm lại kích động như thế cũng đủ chứng minh cậu phải chịu tổn thương lớn như thế nào.
Hoắc Chính Nam hít sâu một hơi: “Lúc nãy là tôi hiểu lầm em, lần sau sẽ không như vậy nữa, để tôi xem vết thương trên mặt em thế nào……”
Lục Lạc Cẩm lại không dễ dàng bị mua chuộc, Hoắc Chính Nam khẳng định còn có lần sau, cậu phản ứng kịch liệt: “Anh cút ngay, đừng tới gần tôi!”
Nhìn thấy xung quanh có bất cứ thứ gì Lục Lạc Cẩm cũng sẽ cầm lấy ném về phía Hoắc Chính Nam, bất kể là vật phẩm trang trí, sách hay cả điện thoại di động cậu cũng ném về phía gã, vừa lúc điện thoại lại đập vào trên trán Hoắc Chính Nam, Hoắc Chính Nam hiếm khi phải ăn đau vì Lục Lạc Cẩm.
Tính tình của gã cũng vì vậy mà muốn bạo phát: "Em lại nổi điên cái gì! Bây giờ em muốn thế nào!”
Thanh âm Lục Lạc Cẩm đã trở nên nghẹn ngào: “Tôi muốn anh cút đi! Anh đi ra ngoài cho tôi!”
Hoắc Chính Nam thấy cảm xúc hiện tại của Lục Lạc Cẩm đang bị kích động, lời nói của gã lúc này dĩ nhiên cũng trở thành vô nghĩa, vậy thì không bằng đi ra ngoài, để Lục Lạc Cẩm bình tĩnh trở lại, có lẽ buổi sáng ngày mai sẽ không có việc gì. . ngôn tình hài
***
Hoắc Chính Nam đem bữa tối vào phòng cho cậu, gã không dám nói bất cứ điều gì, sợ Lục Lạc Cẩm lại kích động, gã chỉ khẽ nói: “... Bữa tối làm cho em...không được phép nhịn đói.”
Trong suy nghĩ của Hoắc Chính Nam, Lục Lạc Cẩm dù gì chỉ là một con chó nhỏ trung thành, gã cho rằng chỉ cần qua một buổi chiều, Lục Lạc Cẩm vẫn sẽ là một chú chó ngoan như lúc trước, bởi vì hiện tại cậu cũng đang tham gia lớp học làm bánh gì đó.
Nhưng gã thật sự không nghĩ tới, Lục Lạc Cẩm rất quật cường, lớp học ngày hôm nay cậu cũng không đi, vẫn giống như cũ nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, cơm không ăn, nước cũng không uống, nháo đến nổi tuyệt thực.
Lần đầu tiên Hoắc Chính Nam cảm thấy luống cuống, đứa nhỏ này ngày thường yên lặng lại ngoan ngoãn, nhưng một khi chạm vào giới hạn, cậu có thể sẽ dùng thân thể của mình để phản kháng.
Hoắc Chính Nam đi vào nhìn cậu, Lục Lạc Cẩm trừng mắt liếc gã, giống như cái gì cũng đều không sợ. Hoắc Chính Nam chưa kịp làm gì, Lục Lạc Cẩm đã nói với gã một câu: "Anh hiện tại nếu không vui thì có thể đánh chết tôi, dù sao hiện tại tôi cũng không muốn sống nữa."
Lần đầu tiên Hoắc Chính Nam nhìn thấy một Lục Lạc Cẩm như vậy.
Làm loạn cả một ngày một đêm, cả một giọt nước Lục Lạc Cẩm cũng không uống, cậu chính là muốn tuyệt thực. Hoắc Chính Nam hết cách đành bóp miệng cậu đổ nước vào, Lục Lạc Cẩm lập tức phun ra. Hoắc Chính Nam hỏi cậu rốt cuộc muốn thế nào, Lục Lạc Cẩm ngạnh cổ nó: "Dù sớm hay muộn tôi cũng chết trong tay anh, không bằng hiện tại để tôi nhịn đói tới chết đi."
➽➽➽
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai Hoắc thúc thúc comeback
Lăn qua lăn lại cầu mọi người cmt+ bắn sao chíu chíu