Trong thư phòng, Tư Hàng đứng một bên còn Thượng Hy thì đang nghe điện thoại đứng ở cửa sổ:
Điều tra được gì chưa?
...
Thật chứ?
...
Cậu có mấy khi nghiêm túc đâu?
...
Được rồi, không làm phiền cậu và tiểu bạch thỏ nhà cậu nữa.
...
Tôi chẳng hứng thú với cô ấy, tôi thấy cô ấy lại rất hợp gu của cậu.
...
Được, tôi chờ tin cậu.
Tắt điện thoại Thượng Hy nhìn xuống dưới sân, nơi Mạnh Lạc đang ngồi nói chuyện với dì Lục. Thượng Hy quay lại, nhìn Tư Hàng anh nhàn nhạt lên tiếng hỏi :
Cậu có tình cảm với Lạc nhi?
Nghe Thượng Hy hỏi vậy, Tư Hàng cứng đờ người vội đáp:
Thưa Thượng tổng, tôi không dám.
Đúng là Tư Hàng có tình cảm với Mạnh Lạc nhưng, hắn không dám thừa nhận với Thượng Hy. Hắn biết, điều khiến Thượng Hy quan tâm nhất không chỉ có Thượng thị - vì nó là một phần công sức của anh mà còn có Mạnh Lạc. Thượng Hy cũng có thể xem là người nhìn Mạnh Lạc lớn lên và cũng là người thân duy nhất trên đời này của Mạnh Lạc.
Ai cũng biết, Thượng Hy rất cưng chiều đứa cháu gái này. Không muốn cô chịu khổ khi đi học, anh đã mời thầy giỏi nhất về dạy cô tại nhà, nhiều khi chính anh dạy cô. Có thể thấy sự bảo vệ của Thượng Hy dành cho Mạnh Lạc lớn như thế nào, nên dù có thật sự thích Mạnh Lạc đi chăng nữa thì Tư Hàng cũng không dám nhận. Thượng Hy sao lại không nhận ra điều đó chứ, anh chỉ nhàn nhạt nói:
Nếu sau này, tôi có làm sao thì cậu nhớ bảo vệ tốt cho con bé thay tôi.
Tư Hàng nhận ra điều gì đó không đúng ở đây, liền lên tiếng :
Thượng tổng, ngài...
Thượng Hy cười nhạt, nhìn xa xăm:
Rồi sẽ có lúc cậu hiểu ý tôi.
Tư Hàng nghe vậy liền trầm mặc, chẳng lẽ có vấn đề gì xảy ra? Trong thư phòng, một mảng yên tĩnh Thượng Hy vẫn đứng tại cửa sổ còn Tư Hàng thì vẫn cung kính đứng trước bàn. Lúc này, máy fax đặt ở góc phòng ting một cái Tư Hàng đi đến nhận lấy hắn khẽ nhíu mày. Thượng Hy vẫn bình thản, nói:
Chính Từ gửi đến?
Tư Hàng khôi phục hiện trạng ban đầu, đáp:
Vâng là Mạc thiếu.
Thượng Hy gật đầu :
Cậu theo ý của Chính Từ, bảo cả A Tu và Kính Minh hỗ trợ. Tôi muốn lần này dẹp hết vật cản đường, được chứ?
Tư Hàng nhìn sơ qua tờ giấy, đáp:
Không thành vấn đề ạ, chỉ là phía Tiêu tổng...
Thượng Hy ngắt lời:
Chỗ Lãnh Phong, tôi sẽ nói với cậu ta. Cậu cứ làm việc tôi giao là được.
Tư Hàng cấy tờ giấy đi, trước sau như một cung kính:
Vậy tôi xin phép đi trước.
Thượng Hy không nói gì chỉ gật đầu, Tư Hàng lập tức lui ra ngoài.Ra đến ngoài sân thì Tư Hàng gặp Mạnh Lạc đang đi vào, cô vui vẻ :
A Hàng.
Tư Hàng nhìn thấy cô liền cười nhẹ:
Giờ mới vào à?
Cô tươi cười gật đầu :
Vâng, tại dì Lục cứ bắt vào.
Tư Hàng giúp cô chỉnh lại vạt áo, xoa đầu cô:
Ừ sương xuống rồi, vào đi không lạnh.
Cô tò mò nhìn :
Anh phải ra ngoài?
Tư Hàng gật đầu :
Có việc gấp anh phải xử lý.
Mạnh Lạc à một tiếng, cô tiếp lời:
Vậy anh đi đi, cẩn thận.
Rồi cô đi vào nhà, đang đi đến bậc cửa nghe giọng của Tư Hàng từ đằng sau:
Nếu sau này, dù có chuyện gì xảy ra. Thì em hãy nhớ anh và Thượng tổng làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho em.
Cô chưa kịp hiểu gì thì bóng dáng Tư Hàng đã khuất sau hàng cây, Mạnh Lạc ôm thắc mắc đó đi vào nhà. Tư Hàng đứng ngoài nhìn cô đi vào nhà khẽ thở dài, hắn không biết ý của Thượng tổng là sẽ xảy ra chuyện gì nhưng hắn sẽ cố gắng bảo vệ Mạnh Lạc trong phạm vi mình có thể. Hắn xoay người đi, còn khá nhiều việc cần hắn xử lý.
Mạnh Lạc cứ thế ôm thắc mắc mà Tư Hàng để lại đi vào nhà, đi ngang thư phòng của Thượng Hy cô đâm xầm vào lồng ngực của ai đó. Ngước lên cô thấy Thượng Hy đang nhìn cô, anh hỏi:
Đang suy nghĩ gì đó?
Anh đang định ra ngoài tìm cô, thì thấy cô đi lên nhưng lại đang để tâm tình ở nơi nào rồi. Mạnh Lạc cũng chẳng giấu gì Thượng Hy, cô kể lại việc Tư Hàng nói ban nãy xong cô hỏi Thượng Hy:
Chú, anh ấy nói vậy là sao?
Thượng Hy gật gù, xoa đầu cô:
Con cứ nhớ kỹ là được, sau này con sẽ hiểu.
Mạnh Lạc nhăn mặt:
Hết A Hàng giấu con, giờ đến chú?
Thượng Hy cười lắc đầu :
Chú chẳng giấu con gì hết. Chuyện này bây giờ chưa nói được, giờ thì về phòng ngủ đi.
Rồi anh quay vào trong thư phòng, nhìn cánh cửa thư phòng đóng lại Mạnh Lạc thở dài cô bước về phòng mifng.
~còn tiếp ~