Rơi....
Lại rơi nữa....
Ở nơi vực sâu tăm tối không có lấy chút ánh sáng, ngoại trừ việc đang rơi xuống vẫn là đang rơi xuống.
Mãi chưa chạm đất, đưa tay ra cũng không chạm được gì, cành cố nhìn lại càng không thấy đáy vực.
Đói khát, rét lạnh, nỗi sợ hãi cứ dần gặm nhấm thân thể, từ ngón chân đến cẳng chân rồi eo bụng và cuối cùng là lồng ngực.
Cổ họng không thể kêu chút âm thanh nào, lỗ mũi cũng ngừng thở, hai mắt dần nhắm lại, cảm giác từng chút từng chút biến mất đi. truyện kiếm hiệp hay
Anh sẽ chết hẳn trong cái vực sâu này, có lẽ vẫn mãi rơi xuống, và rồi tan xương nát thịt, cuối cùng hòa mình tan vào thế giới.
Vậy cứ thế...
Cứ thế mà làm đi...
Dù sao cũng chẳng có ai đến cứu...
Dù sao chết rồi cũng chẳng có người nhớ thương...
Đôi mắt nhắm lại, hai bàn tay dần tan đi, thật sự đang cùng thế giới nói lời tạm biệt.
......
Ngay khi ngón tay mất đi chút sức lực cuối cùng.
Một đôi tay ấm áp đã giữ anh lại.
Anh từ từ mở mắt, vực thẳm cũng không còn nữa.
Trước mắt chỉ có núi có sông, có khuôn mặt thiếu niên đang nhăn nhó.
Cậu bé nói: “Cố lên, chút nữa sẽ có người tới cứu cậu liền.”
“Không đâu...”
“Có mà, cố gắng lên.”
Lạ thay, khuôn mặt thiếu niên tuy nhìn hung dữ, cả người toát ra vẻ lầm lì nguy hiểm, nhưng lời nói ra lại có thể khiến người ta tin tưởng.
.........
Tô Ngộ nhắm chặt mắt cuộn tròn người trên giường, vùng trán và cổ đổ đầy mồ hôi vì gặp ác mộng, anh nhíu mày, sợ đến nỗi giật mình tỉnh dậy, làm cho hô hấp vẫn chưa kịp lấy lại cân bằng.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời đang tỏa nắng nhưng đã bị che bởi rèm cửa màu lam sẫm kia. Không biết tới lúc nào, Tô Ngộ cũng đã ngồi dậy, vươn tay sờ cần cổ đẫm mồ hôi, tay kia vươn tới ngăn tủ kế bên đầu giường, lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng.
Vừa định mở nắp ra, anh đột nhiên nhận ra được gì đó, anh liếc mắt nhìn ra bên ngoài rèm, đôi mắt hơi nhức nhức, cầm điện thoại lên nhìn thời gian mới biết đã là 8 giờ sáng.
Đêm qua ngủ gần 9 giờ, tính sơ qua chắc đã ngủ hơn mười tiếng.
Dù không hề uống thuốc mà ngủ được giấc lâu như thế, đúng là chuyện hiếm có trong mười mấy năm qua.
Anh đặt lọ thuốc lại trong ngăn tủ, khóe môi cong thành hình vòng cung, đôi chân trần giẫm lên nền gạch trắng, chầm chậm đi về hướng nhà tắm.
Cả người ướt sũng nước bước ra từ nhà tắm, anh đi vào căn bếp đã lâu chưa vào, lấy cái nồi cơm điện mới ra, bỏ một ít gạo, ấn nút nấu cháo rồi không quan tâm tới nữa.
Anh mở máy tính, mở email lên, vừa ăn cháo trắng vừa xem luận văn của học sinh gửi tới.
Ăn hết nửa bát cháo, đọc được hai tờ luận văn, thì anh bỗng nghe thấy tiếng đóng cửa của lầu trên.
Tô Ngộ hơi sửng sốt, sau đó lập tức buông cái muỗng, chạy ra mở cửa.
Quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Trì đang cầm áo khoác, khoác lên vai, vẫn chưa tỉnh ngủ nên ngáp một cái, từng bước từng bước đi xuống cầu thang.
“Chào buổi sáng.” Nghiêm Trì nhìn thấy Tô Ngộ vừa mới tắm rửa thơm tho đứng trước cửa, rất tự nhiên đi lại chào hỏi.
“Chào.” Tô Ngộ trả lời lại, sau đó ngập ngừng hỏi hắn, “Không phải hôm nay được nghỉ phép sao?”
“Có xe ở tiệm, bị đụng hơi nặng mà chủ chiếc xe cũng đang vội, nên phải tạm thời tăng ca.” Nghiêm Trì đứng trước mặt Tô Ngộ, đôi mắt sắc bén cười cong môi, “Em cũng hiểu rõ thói quen nghỉ ngơi, làm việc của anh quá nhỉ.”
Tô Ngộ nhìn xuống, không trả lời mà nói lảng sang chuyện khác: “Em nấu cháo, anh có muốn ăn một chén trước khi đi không?”
Nghiêm Trì lấy điện thoại trong túi quần ra nhìn nhìn: “Không được rồi, không có thời gian để ăn.”
“Thôi vậy.” Giọng anh lộ rõ vẻ thất vọng.
Nghiêm Trì cười nhẹ, trên gương mặt tuấn tú lại là nụ cười hết sức lưu manh.
Anh lấy ngón tay cái có vết chai và ngón trỏ nhéo cằm Tô Ngộ, nắn nắn nhẹ nhàng rồi đột ngột hôn xuống.
Khác hẳn với nụ hôn triền miên lưu luyến của ngày hôm qua, nụ hôn ngày hôm nay mang đầy vẻ ngang tàng bá đạo, đầu lưỡi tiến thẳng vào, ngang ngược khuấy đảo trong miệng Tô Ngộ.
Hôn đến khi nào đối phương không thở nổi, mới chịu thả người ta ra.
Hắn xoa xoa mái tóc còn vương nước, lưỡi liếm vòng khóe môi: “Cháo nấu ngon đấy, nếu rảnh nấu thêm cho anh ăn, giờ anh đi đây.”
Nói xong hắn vẫy vẫy tay, quay người ung dung đi xuống lầu, để lại người nào đó chân đã mềm nhũn yếu ớt dựa vào cửa.
Tiệm tư nhân không nuôi người lười biếng, lúc Nghiêm Trì đến, đã thấy ông chủ cởi trần đang bận rộn sửa xe, mà hắn cũng không thể lười biếng nên cũng mang găng tay vào, bắt đầu tập trung làm việc.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn, mới biết là đã 9 giờ tối.
Cái tiệm tư nhân này có một điểm không tốt, đó là không có giờ giấc làm việc đàng hoàng, chuyện tăng ca hay không cũng dựa vào lượng thời gian rảnh của mỗi người, không giống như cửa hàng 4S hắn từng làm, có giờ tan giờ về quy củ.
“Đi đây.” Hắn cởi găng tay ra, đi tới bồn rửa tay rửa sơ hai tay, mặc áo khoác vào rồi chào tạm biệt với ông chủ và những người làm khác, sau đó đi ra khỏi tiệm.
Hắn lấy ra một điếu trong bao thuốc, cắn nó trên môi, đang chuẩn bị lấy bật lửa ra châm lửa thì bỗng nhìn thoáng thấy một bóng người, làm hắn hơi dừng bước lại.
“Sao em lại ở đây.” Nghiêm Trì cất bật lửa, hỏi Tô Ngộ đang đứng bên ngoài tiệm sửa xe.
Tô Ngộ chớp chớp mắt: “Em vừa tan làm, tiện đường ghé qua.”
Nghiêm Trì mỉm cười, lấy điếu thuốc trên môi xuống, bỏ lại vào bao thuốc, nhướng mày ngạc nhiên hỏi: “Thứ bảy cũng đi làm à?”
Yết hầu Tô Nhẹ khẽ trượt xuống, anh im lặng không nói gì, chỉ cúi mắt vờ như chưa nghe thấy.
Nghiêm Trì cũng không định buông tha cho anh: “Mà đường này cũng đâu thuận đường trường học nhỉ.”
“Ừm,“ Tô Ngộ căng da đầu nói, “Em đi nhầm đường.”
“Đúng lúc vậy,“ Nghiêm Trì nghe xong nói tiếp, “Vừa lúc đến đúng nơi anh làm việc sao.”
Tô Ngộ mím môi đi bên cạnh Nghiêm Trì, đầu tai dưới mái tóc đen hơi nóng lên.
“Em đợi bao lâu rồi.” Đi được một đoạn, Nghiêm Trì bỗng chợt hỏi tới.
“Không lâu lắm, mới có một hai tiếng...” Tô Ngộ vô thức đáp lại, còn chưa kịp nói hết câu mới nhận ra bản thân đang bị dụ nói sạch, làm anh xấu hổ đến nỗi mặt và cổ đều đỏ.
Nghiêm Trì nhướng mày, vươn tay muốn xoa đầu anh, đột nhiên nhớ mình vừa chui dưới gầm xe, cả người toàn dầu máy, nên đành thả tay xuống, lấy điện thoại trong túi ra: “Cho anh mượn điện thoại một chút.”
Tô Ngộ chậm rì rì lấy điện thoại ra, mở khóa, sau đó đưa cho Nghiêm Trì.
Nghiêm Trì mở WeChat, quét mã, thành công kết bạn tốt: “Sau này đừng ra đón anh tan làm, cứ hỏi thẳng anh khi nào anh xong việc, đừng có đứng ngốc ở đó mà đợi.”
“Được.” Tô Ngộ nhìn WeChat vừa tăng thêm một người bạn, rồi lại nhìn sang Nghiêm Trì, anh gật đầu, lặng lẽ cài người bạn đó lên đầu.
Dưới bóng đêm đang bao trùm, độ sáng của màn hình điện thoại vô cùng nổi bật, mà Nghiêm Trì còn cao hơn Tô Ngộ một khoảng, thế nên động tác nhỏ của anh đều bị hắn nhìn thấy được.
“Nếu đã để lên đầu rồi, vậy cảm phiền sửa lại cả ghi chú.” Nghiêm Trì không muốn giả bộ không nhìn thấy, nói thẳng ra.
“A?” Đầu ngón tay Tô Ngộ run lên, cả người đều thấy nóng.
Anh run rẩy mở mục ghi chú ra, ngẩn người cả ngày cũng không biết nên viết gì.
Nghiêm Trì cầm điện thoại anh, nhanh tay gõ vào hai chữ.
Tô Ngộ nhận lại điện thoại, nhìn thấy tên ban đầu đã bị đổi thành hai từ 'bạn trai', trong lòng như bị giật điện, vừa tê vừa thích.
Sau khi sửa ghi chú cho Tô Ngộ, hắn cũng làm bên mình y chang, sau đó bỏ điện thoại vào túi, hai người lại cứ vậy tiếp tục đi.
Đột nhiên, mu bàn tay bỗng chạm được thứ gì rất mát lạnh, Nghiêm Trì cúi đầu nhìn, hóa ra bên tay mình nhiều thêm một bàn tay xinh đẹp khác, ngón tay mảnh khảnh bên ấy cứ chạm chạm sờ sờ vào ngón tay của hắn.
Hắn quay đầu nhìn sang, thấy cái người đang chạm sờ tay hắn, mắt nhìn thẳng phía trước, không hề chớp mắt chăm chú nhìn đường đi.
Nghiêm Trì buồn cười cong môi, xòe năm ngón tay ra, chốc lát đã cùng với bàn tay xinh đẹp kia, đan chặt mười ngón tay lại.
Lòng bàn tay hơi run lên, rõ là đối phương bên kia hơi căng thẳng một chút, khoảng chừng lúc sau mới bình tĩnh thong thả trở lại.
Đi hết một đường về tới nhà, lòng bàn tay Tô Ngộ đã đổ đầy mồ hôi, không biết là do nóng hay là do Nghiêm Trì đang bao lấy tay anh nữa.
“Đi nghỉ sớm chút.” Nghiêm Trì đưa người tới cửa nhà rồi dặn dò, sau đó thì đi thẳng lên lầu không hề quay đầu lại một cái.
Tô Ngộ: “...”
Vừa lúc tiếng đóng cửa trên lầu vang lên, anh cũng nhận được một tin nhắn trên WeChat.
[ Bạn trai, ngủ ngon nhé. ]
Tim Tô Ngộ đập thình thịch, lập tức trả lời lại:
[ Bạn trai, ngủ ngon. ]
Ngày hôm sau, Tô Ngộ đang nấu cháo, điện thoại trên bàn bỗng hiện ra một tin nhắn WeChat.
Bạn trai: [ Em dậy chưa? ]
[ Dậy rồi. ]
Bạn trai: [ Mở cửa đi. ]
Tô Ngộ vội ra mở cửa, nhìn thấy Nghiêm Trì đã ăn mặc chỉnh tề, một tay bưng nồi, một tay đang nhắn tin trên điện thoại.
Tô Ngộ: “....”
Chắc là anh ấy không có nghe thấy tiếng mở cửa.
“Sao đứng ngơ ra thế, bưng giúp anh cái này đi.” Nghiêm Trì hất cằm, vì bưng lâu nên cổ tay thấy hơi nhức.
“Được.” Tô Ngộ đáp lại, nhìn trong nồi mới biết là có nấu mì bên trong.
Tô Ngộ mấp máy môi, cảm thấy có chút xấu hổ: “Em có nấu cháo.”
“Vậy cũng không sao, anh húp cháo, em ăn mì thôi.” Nghiêm Trì cất điện thoại, tự nhiên ngồi vào bàn ăn nhà Tô Ngộ.
Tô Ngộ hơi ngẩn người ra.
Hai tay Nghiêm Trì chống cằm nhìn anh, khóe mắt mang theo ý cười: “Chẳng lẽ em không muốn nếm thử tay nghề của bạn trai em à?”
“Ầyy,“ Nghiêm Trì kéo dài âm cuối, “Chắc là em không muốn nếm thử tay nghề của bạn trai rồi.”
Mỗi một câu đều có tiếng bạn trai, làm cho Tô Ngộ câm nín mặt đỏ hồng lên, vội chạy vào bếp, múc cháo từ trong nồi cơm ra.
Anh căng thẳng nhìn Nghiêm Trì cầm muỗng múc cháo ăn.
“Ăn ngon lắm.” Nghiêm Trì ăn một lát, cảm thấy mọi mặt đều ổn chỉ trừ việc cháo không có vị, “Em đừng mãi lo cho anh, mì sắp nở hết ra rồi kìa.”
Tô Ngộ cúi đầu, cầm đũa gắp một miếng mì, sau đó sửng sốt: “Ăn ngon, ngon hơn cháo em nấu nhiều.”
Nghiêm Trì cười cười: “Anh chỉ bỏ muối vào thôi mà.”
Tô Ngộ cầm đũa trong tay, chợt nhớ khi nãy nồi cháo của mình không có bỏ gì thêm, với lại căn bếp nhiều năm không dùng tới, nên không hề có sẵn chút gia vị.
Anh hé môi muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Nghiêm Trì đã húp xong cháo rồi, hắn lấy giấy lau miệng, nói: “Giờ anh phải đi làm, cảm phiền bạn trai rửa hộ anh cái chén nhé.”
Ngón trỏ và ngón giữa chặp lại với nhau, chạm khẽ lên vầng trán láng mịn của Tô Ngộ.
Tô Ngộ: “....”
Nghiêm Trì đứng dậy rời khỏi bàn ăn, vừa đi được hai bước, đã mím môi quay trở lại bàn ăn, nâng cằm Tô Ngộ đang ngồi ăn mì, dùng môi mình ấn lên môi anh.
“Cháo hơi nhạt, anh bổ thêm miếng ngọt.”
_______
Tác giả có lời muốn nói: Ôi, có người xem nè, tôi còn tưởng không có ai xem, bản thân tôi cũng không biết nên viết hiện đại như thế nào, viết cũng không tốt lắm, mong mọi người thông cảm nha.
Editor có lời mún lói: thấy thưng gần chớt lun ó.