Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế

Chương 11: Chương 11




Thẩm Ngự Dương câu môi, cánh tay dùng sức nâng Tô Dung dậy.

“Có sao không?”

Tô Dung giật giật chân, lắc đầu, “Tôi không sao.”

Không biết vì cái gì, rõ ràng cô đã hờn giỗi suốt ba ngày, trong nháy mắt gặp lại Thẩm Ngự Dương thì cảm xúc không được tự nhiên kia toàn bộ tan biến hết.

Nét mặt Tô Dung biểu lộ tươi cười, “Thẩm đại ảnh đế hôm nay không bận rộn sao? Như thế nào lại đến Vịnh Moon?”

Thẩm Ngự Dương nghiêng người, hướng cách đó không xa bĩu môi, “Cùng cậu ta tới.”

Tô Dung nhìn qua, là Phó Thanh.

“Oh oh ~” Tô Dung sáng tỏ, “Phó Thanh mời anh tới a.”

“Ừ.” Thẩm Ngự Dương bước một bước ngăn trở tầm mắt cô, “Phó Thanh gần đây không đóng phim, cậu ta muốn chụp cảnh ở đây cho nên kêu tôi đi xem cùng.”

Tô Dung cười, “Thẩm đại ảnh đế, anh đây là nói cho tôi, kỳ thật anh không phải cố ý tới tìm tôi đúng không?”

Thẩm Ngự Dương ngừng một chút, không nói chuyện.

Ý cười trong mắt tô Dung dần dần mất đi, “Vừa rồi cảm ơn Thẩm ảnh đế, tôi còn có việc đi trước.”

Giọng nói nhẹ dần, Tô Dung xoay người đi.

“Tô Dung.” Thẩm Ngự Dương thấp giọng gọi cô, “Khoan đã.”

Tô Dung hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới anh.

Thẩm Ngự Dương bật cười, cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ, cảm xúc nói đến là đến.

Nhưng mà... Thật đáng yêu.

Thẩm Ngự Dương từ lúc xuất hiện đến đỡ lấy Tô Dung, lại đến cùng cô nói chuyện, cũng bất quá là việc xảy ra vài phút, hơn nữa tiếng hai người nói chuyện rất nhỏ nên không ai biết cô và anh nói gì.

Còn chưa đợi mọi người xung quanh hồi phục lại tinh thần từ lúc “Thẩm Ngự Dương xuất hiện”, Tô Dung và Thẩm Ngự Dương đã tách ra.

Chị Kiều thật ra cũng không có đa nghi gì, rốt cuộc mấy ngày hôm trước ở cục cảnh sát đã gặp qua, việc hai người quen biết nói hai câu vẫn rất bình thường.

Ánh mắt Thẩm Ngự Dương vẫn luôn ở trên người Tô Dung.

Phó Thanh đi đến phía sau Thẩm Ngự Dương, khẽ cười, “Sao? Chọc cô gái nhỏ tức giận?”

“Ừ.” Thẩm Ngự Dương đáp một câu, lại giải thích, “Là tớ chọc cô ấy trước, không trách cô ấy.”

“Ai ô ô!” Phó Thanh giơ tay vỗ hai cái lên vai Thẩm Ngự Dương, “Tớ chỉ là thuận miệng hỏi thôi, cậu xem cậu tự khẩn trương kìa!”

Thẩm Ngự Dương phủi tay Phó Thanh ra, “Cái gì kêu tớ tự khẩn trương? Sự thật chính là như thế.”

“Tớ nói này người anh em, cậu không phải là thật sự coi trọng con gái người ta đấy chứ?” Ánh mắt Phó Thanh đầy nghiền ngẫm.

Thẩm Ngự Dương trầm mặc ba giây, ngay sau đó “Ừm” một tiếng, xem như thừa nhận.

Nụ cười trên mặt Phó Thanh cứng lại rồi.

Phó Thanh cứng đờ quay đầu, “Cậu nghiêm túc sao?”

Thẩm Ngự Dương nhìn Phó Thanh, cười nói, “Tớ khi nào không nghiêm túc?”

Phó Thanh nghĩ, cũng đúng.

Anh cùng Thẩm Ngự Dương quen biết nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua thời điểm Thẩm Ngự Dương không nghiêm túc.

Cho nên cậu ấy mới là “Nam thần quốc dân”, có tiếng chuyên nghiệp, cho dù là cảnh diễn có nguy hiểm diễn cũng tự mình làm.

Phó Thanh hiểu biết Thẩm Ngự Dương, một khi việc cậu ấy hạ quyết tâm, tất nhiên phải làm hết sức mình.

Nếu Thẩm Ngự Dương nói coi trọng con gái người ta...

Hắc hắc hắc...

Phó Thanh cười xấu xa, “Nhưng mà Thẩm đại ảnh đế, tớ vừa mới thấy cô gái kia hình như không mấy ưa thích cậu nha!”

Thẩm Ngự Dương cười nhẹ ra tiếng, “Tớ chọc cô ấy tức giận, cô ấy làm sao muốn nhìn thấy tớ chứ?”

“Gánh thì nặng mà đường thì xa a!” Phó Thanh cảm thán một tiếng, chỉ cảm thấy con đường tình cảm của bạn tốt dường như còn khá dài.

Thẩm Ngự Dương câu môi, gánh thì nặng mà đường thì xa?

Ha hả!

Phó Thanh tên ngốc này, cậu ta thì biết cái gì?

“Ai nha, Thẩm đại ảnh đế, Phó đạo diễn, thật là đã lâu không gặp.”

Không biết từ khi nào Bạch Khê Viễn đã cười đi đến gần hai người.

Thẩm Ngự Dương khẽ nhíu mày, người này sao lại đến trước mặt rồi mới nói? Vừa rồi những lời anh nói với Phó Thanh cũng không biết người này có nghe hay không.

Phó Thanh dư quang liếc đến sắc mặt Thẩm Ngự Dương hơi trầm xuống, tức khắc hiểu rõ.

Nụ cười trên mặt Phó Thanh dần dần trở nên khách khí và xa cách hơn, “Thì ra là Bạch tổng, đúng là rất lâu không gặp, nhưng việc này cũng không cần thiết đúng không?”

Bạch Khê Viễn trừu trừu khóe miệng, không biết chính mình nơi nào đắc tội Phó đạo diễn, làm sao một lời mở miệng liền khắc khẩu với hắn ta?

Bạch Khê Viễn chuyển ánh mắt, “Thẩm đại ảnh đế, biệt lai vô dạng*.”

*”Biệt lai” nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, “vô dạng” nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu “biệt lai vô dạng” thường dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.

“Ừm.” Thẩm Ngự Dương lên tiếng, liền nói cho Phó Thanh anh đi trước.

Phó Thanh gật đầu, hiểu rõ.

Trai già độc thân sắp ba mươi năm, vẫn là chạy nhanh đi dỗ con gái người ta chưa đuổi tới tay đi.

Bạch Khê Viễn giờ phút này nội tâm phức tạp.

Ông ta đã làm sai cái gì, thế mà làm Thẩm đại ảnh đế cùng Phó đạo diễn đồng thời xem nhẹ sự tồn tại của ông.

“Phó đạo diễn, tôi...”

“Bạch tổng.” Phó Thanh quay đầu đối ánh mắt Bạch Khê Viễn, ý vị thâm trường nói, “Tôi cùng A Ngự là tranh thủ thời gian ra ngoài chơi.”

Một câu, Bạch Khê Viễn đã hiểu.

Được rồi, là ông quấy rầy nhã hứng của hai vị.

Bạch Khê Viễn xin lỗi cũng không phải, không xin lỗi cũng không phải, cuối cùng đành phải xấu hổ, cái gì cũng chưa nói.

Bên kia, cổ không thoải mái trong lòng Tô Dung lại nổi lên.

Chị Kiều vừa thấy Tô Dung cảm xúc lại không đúng rồi, tiến lên hai bước trước mặt cô, hạ giọng nói, “Tô tiểu tiên nữ, em lại làm sao vậy? Vừa mới trạng thái không phải khá tốt sao?”

Tô Dung rũ mắt, “Em không có việc gì chị Kiều, chị yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc quay đâu.”

Chị Kiều bất đắc dĩ, “Em tự điều chỉnh đúng mực đi.”

“Dạ.”

Chị Kiều không phải không nóng nảy trạng thái Tô Dung, chỉ là trong lòng cô rất rõ ràng, Tô Dung không phảiloại người cần gây áp lực, cô ấy cần là sự thấu hiểu và khoan dung.

“Tô Dung.”

Tiếng Thẩm Ngự Dương vang lên bên tai, Tô Dung lập tức cứng người tại chỗ.

Chị Kiều cùng anh chào hỏi, “Thẩm ảnh đế, xin chào.”

“Chào chị Kiều tỷ.” Thẩm Ngự Dương cười đáp lại, làm chị Kiều thụ sủng nhược kinh*.

*được đối tốt đâm ra sợ.

Tiểu Lâm và Lisa một bên đã không biết nên làm phản ứng gì, đây là ai? Thẩm Ngự Dương a!

Người ngày thường xuất hiện nhiều nhất trên TV và rạp chiếu phim, Thẩm Ngự Dương a!

Người sống sờ sờ đứng ở trước mặt hai người các cô, làm các cô như thế nào tin tưởng?

Tô Dung đưa lưng về phía Thẩm Ngự Dương, đối mặt tiểu Lâm và Lisa.

Cho nên biểu cảm của các cô ấy cũng bị Tô Dung thu hết vào đáy mắt.

Tô Dung xoay người, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ngự Dương, “Thẩm đại ảnh đế như thế nào sẽ đến nơi này?”

Thẩm Ngự Dương nhìn bộ dáng Tô Dung rõ ràng tức giận, cũng không dám nói chính mình là đi theo Phó Thanh tới ngắm cảnh.

Còn nữa... Vốn dĩ anh cũng không phải tới ngắm cảnh.

Thẩm Ngự Dương cười khẽ, “Bé mèo hoang nhà tôi bỏ nhà đi, tôi tới tìm nó.”

【 Bé mèo hoang? Trong nhà cũng không có nuôi mèo nha? 】

Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Dung

Nhưng sau đó, Tô Dung liền từ ánh mắt sáng quắc của Thẩm Ngự Dương, biết “Bé mèo hoang” trong miệng anh là cô.

Tô Dung nghĩ, cô hẳn là tức giận.

Nhưng mà nhìn bộ dáng Thẩm Ngự Dương như vậy trong lòng cái gì giận đều không có.

Tô Dung rũ mắt, mở miệng nhỏ giọng nói thầm, “Anh đây là phạm quy nha ~ làm sao có thể như vậy chứ.”

Thẩm Ngự Dương hơi hơi khom lưng, nghiêng đầu tiến đến bên tai cô tiếng lời nói nhỏ nhẹ cười, “Tôi phạm quy thế nào? Hửm?”

Thẩm Ngự Dương âm cuối kéo dài, mang theo một cổ cảm giác câu nhân, Tô Dung chỉ cảm thấy bị hơi thở của anh đã làm lỗ tai nóng lên, sau đó lan tràn đến chỗ khác.

“Ây da, nơi này là phim trường, anh chú ý chút, khiến cho hiểu lầm thì không tốt.” Khóe môi Tô Dung đã tiết chế không được dương lên.

Thẩm Ngự Dương thấy ttâm tình Tô Dung tốt một chút, lúc này mới đứng thẳng lên.

Ba người chị Kiều đã hóa đá.

Chị Kiều: Tô Dung khi nào thân thiết với Thẩm ảnh đế như vậy?

Tiểu Lâm: Mẹ ơi, nam thần làm thế nào như vậy!

Lisa: Chẳng lẽ chỉ có tôi cảm giác ảnh đế và Tô Dung có gì đó không thích hợp sao?

“Khụ...” Chị Kiều khụ một tiếng, Tô Dung lui về phía sau một bước, cách Thẩm Ngự Dương xa một ít.

Chị Kiều nhìn Thẩm Ngự Dương, “Thẩm ảnh đế, anh và Tô Dung... Ừm...”

Thẩm Ngự Dương cười nhạt, “Tô Dung hôm nay thật xinh đẹp.”

Tô Dung ở trong lòng trợn trắng mắt, chẳng lẽ chỉ có hôm nay xinh đẹp sao?

“Thẩm ảnh đế, ngài nếu không có việc gì vẫn là rời đi nơi này đi, ngài xem xem nhân viên công tác của chúng tôi đều không thể làm việc bình thường.” Tô Dung vẻ mặt nghiêm túc, “Quấy rầy người khác làm việc là không đúng.”

“Tô Dung!” Chị Kiều gằn nhẹ một câu.

Tô Dung đây là làm sao vậy? Vậy mà dám đuổi Thẩm ảnh đế đi?

Chị Kiều cho rằng, thân phận của Thẩm Ngự Dương như vậy, nhất định sẽ tức giận.

Nhưng ra ngoài dự kiến của cô, Thẩm Ngự Dương không có.

Chỉ thấy Thẩm Ngự Dương ngoắc ngoắc khóe môi, “Làm Tô tiểu thư thất vọng rồi, tôi có chuyện phải làm.”

“Chuyện gì?”

Tô Dung vừa nói ra, ánh mắt vài người đều rơi xuống trên người cô.

Tô Dung rũ mắt, trong mắt tràn đầy ảo não.

Cùng Thẩm Ngự Dương ở chung lâu như vậ đã quen rồi, cô thề, trước khi cô nói câu đó chắc chắn não mình cho chó gặm rồi!

Tô Dung nghĩ: Có thể rút lại không?

Thẩm Ngự Dương cười cười, “Tạm thời còn không thể nói cho Tô tiểu thư.”

Tô Dung phun ra hơi, đừng nói cho cô! Cô không muốn nghe được không?

Đang lúc Tô Dung bị cái miệng ngu ngốc hại sắp khóc, đạo diễn bên kia hô Tô Dung tiếp tục quay.

Tô Dung nhắc váy lên, cũng chưa liếc mắt Thẩm Ngự Dương một cái liền chạy ra.

Ánh mắt Thẩm Ngự Dương vẫn luôn dõi theo trên người Tô Dung, tiểu Lâm và Lisa cũng không thể không rời đi nơi này, đuổi kịp Tô Dung.

Chị Kiều nhìn trái nhìn phải, bên cạnh không còn ai.

“Thẩm ảnh đế, vì sao anh muốn tới gần Tô Dung?” Sắc mặt chị Kiều bỗng nhiên nghiêm túc, ngữ khí cũng mang theo một chút ý tứ chất vấn.

Thẩm Ngự Dương đối với thái độ của chị Kiều cũng không có cái gì kinh ngạc, “Tôi cho rằng chị Kiều đã nhìn rõ.”

Nghệ sĩ dưới trướng nếu yêu đương, người đại diện vẫn phải biết.

Cho nên việc hiện tại Thẩm Ngự Dương phải làm, chính là nói cho chị Kiều, anh sẽ cùng Tô Dung yêu đương.

Chị Kiều nghe hiểu ý của Thẩm Ngự Dương, lại có điểm ngốc.

Chỉ dựa vào một lần gặp mặt ở cục cảnh sát kia, Thẩm ảnh đế liền thích Tô Dung? Chẳng lẽ Thẩm ảnh đế cũng là cái người “ xem mặt “ sao?

Thẩm Ngự Dương cười, anh cũng không chuẩn bị giải thích việc anh và Tô Dung không chỉ là một lần gặp mặt ở cục cảnh sát.

Chờ đến một ngày việc này bị chị Kiều tỷ phát hiện, hẳn là sẽ rất thú vị.

“Thẩm ảnh đế, anh không phải có chuyện muốn xử lý sao?”

Thẩm Ngự Dương gật đầu, “Tôi đang xử lý.”

Chị Kiều: “???”

Thẩm Ngự Dương đối chị Kiều chỉ chỉ Tô Dung, “Dỗ Tô tiểu tiên nữ.”

Chị Kiều: “......”

Còn có thể có chút tiết tháo* không? Này còn chưa có đuổi tới tay đâu a!

*hành vi chính trực, giữ đúng lễ nghĩa.

- -----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Ngự Dương: Tiết tháo? Không tồn tại:)

- ---------------------------------------

Thứ 7 mình không đăng truyện nhưng mà mấy ngày này bỏ bê mấy bạn nên đăng 1 chương trước nhé~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.