Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế

Chương 21: Chương 21




Động tác của Tống Từ diễn ra nhanh chóng và quyết liệt, móng tay sắc nhọn đánh thẳng đến mặt Tô Dung.

Mọi người ở đây cũng không ai nghĩ tới, Tống Từ cư nhiên sẽ thẹn quá thành giận, trực tiếp động thủ.

“Tống Từ cô dám!” Thẩm Ngự Dương khẽ quát một tiếng, lập tức đi đến chỗ Tô Dung, mấy người Lương đạo cũng đồng thời đứng lên.

Tô Dung bị Tống Từ điên cuồng, bị cô ta dữ tợn hoảng sợ, nhưng mắt thấy Tống Từ đã nhào tới, Tô Dung theo bản năng về phía sau lui một bước.

Cảnh tượng Tô Dung bị Tống Từ cào mặt không có xuất hiện.

Cảnh tượng Tống Từ và Tô Dung xé rách nhau cũng không có xuất hiện.

Chỉ có “Bùm” một cái, “A” một tiếng, rõ ràng truyền vào lỗ tai mỗi người.

Chân trái Tống Từ vướng chân phải, ngã nhào trên mặt đất, cằm trực tiếp hôn mặt đất, thậm chí tiếng kêu đau đều phát không ra.

Di?

Tô Dung chớp chớp mắt, diễn biến này không đúng rồi!

Mà chỉ trong vài giây, Thẩm Ngự Dương đã đến trước mặt Tô Dung, che cô ở phía sau, lui hai bước, đề phòng nhìn Tống Từ.

Đầu Tống Từ trống rỗng ba giây mới dần dần phục hồi tinh thần lại.

Tại sao lại như vậy?

Cô ta muốn nhân lúc Tô Dung chưa kịp phòng ngừa đánh lại, nhưng kết quả lại là chính cô ta tự ngã như chó ăn phân?

Đôi tay Tống Từ chống lên mặt đất, miễn cưỡng bò lên, sắc mặt đã khó coi đến mức tận cùng!

Mới vừa ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Ngự Dương dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô như nhìn kẻ thù.

Tống Từ vẫn luôn rất hy vọng Thẩm Ngự Dương có thể liếc nhìn cô ta một cái, hôm nay Thẩm Ngự Dương rốt cuộc cũng nhìn cô ta, còn không ngừng liếc mắt một cái, nhưng Tống Từ lại chỉ muốn khóc.

Tống Từ che lại cằm mình, nước mắt lưng tròng, nhìn qua thực đáng thương, “Thẩm ảnh đế, đều do Tô Dung tôi mới có thể ngã.”

Tô Dung nghe xong Tống Từ nói đã bị tức đến cười.

Cho tới nay, hình tượng Tống Từ ở trước mặt công chúng đều là ưu nhã hào phóng, rất hiểu chuyện.

Phim truyền hình Tống Từ diễn, danh tiếng cũng không tồi, tuy nói so không được minh tinh hạng nhất, lại cũng coi như là tiểu hoa lưu lượng.

Nhưng mà hôm nay Tống Từ làm một phen, hoàn toàn điên đảo hình tượng của cô ta tạo dựng ở trước mặt công chúng.

Thậm chí Trương Thu Thu cùng Lâm Tiểu Thi đều sợ ngây người.

Đây vẫn là Tống Từ sao?

Tô Dung thật cẩn thận vươn tay, tìm được bên hông Thẩm Ngự Dương, nhéo một phen, “Anh gây ra đào hoa, hừ!”

“Ai ai, vợ à, bảo bối, nhẹ chút, đau!” Thẩm Ngự Dương hơi hơi nghiêng người, dùng thanh âm chỉ có một người Tô Dung có thể nghe được bắt đầu bán thảm, “Tống Từ này đầu óc có bệnh, bảo bối em không thể tính trên đầu anh a!”

“Hừ hừ, ai kêu cô ta thích anh!”

“Dung Dung, bảo bảo, anh sai rồi o(╥﹏╥)o!” Theo Thẩm Ngự Dương, bất luận ai đúng ai sai, anh nhận sai trước chuyện này tuyệt đối không sai!

Mắt thấy Thẩm Ngự Dương càng ngày càng có xu thế, Tô Dung vội vàng dùng tay đẩy đẩy anh, để anh phía trước.

Thẩm Ngự Dương nhỏ giọng nói, “Vậy em không được giận anh.”

“Được được được, không giận anh!”

Tô Dung dỗ anh hai câu, “Ai nha, Tống Từ người ta còn cùng anh nói chuyện kìa ~”

Lúc Thẩm Ngự Dương một lần nữa chuyển qua, trên mặt đã không có bất luận biểu cảm gì dư thừa.

Tô Dung cảm khái, ảnh đế chính là ảnh đế!

Tống Từ còn đang oán oán nói, “Thẩm ảnh đế, anh hẳn là có thể nhìn ra, Tô Dung chính là cái tiểu tiện nhân, nói cách khác, cô ta như thế nào sẽ tìm anh đáp diễn?”

“Thẩm ảnh đế, anh không thể bị cô ta lừa a, cô ta chỉ là muốn kết quan hệ với anh mà thôi.”

“Thẩm ảnh đế...”

“Đủ rồi!” Thẩm Ngự Dương cau mày, chặn Tống Từ nói, “Tô Dung muốn thế nào tôi không rõ ràng lắm, nhưng tôi biết cô nhất định là không có ý tốt.”

Tiếng của Tống Từ đột nhiên im bặt.

Cô ta không thể tin được, Thẩm Ngự Dương cư nhiên sẽ dùng khẩu khí nặng nề như thế nói chuyện!

Trong mắt Thẩm Ngự Dương để lộ ra một tia không kiên nhẫn, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Trạch.

“Anh Lăng, là em, về sau chỉ cần là liên quan với Tống Từ, chúng ta đều cự tuyệt.”

“Đúng vậy, nhân phẩm không được.”

“......”

“Ừm, trở về em sẽ kỹ càng tỉ mỉ nói với anh.”

“Được, cúp trước.”

Sau khi Thẩm Ngự Dương cúp điện thoại, còn phất phất tay với Tống Từ, “Vừa lòng sao? Tống Từ tiểu thư!”

Thẩm Ngự Dương nói xong nhìn thoáng qua Lương đạo.

Sắc mặt Lương đạo cũng cực kỳ khó coi.

Kể từ khi ông làm đạo diễn đến bây giờ, ông còn chưa từng gặp được diễn viên nào bởi vì thử kính không được còn muốn làm thương tổn người khác!

Thật thật là làm ông mở rộng tầm mắt a!

“Tống Từ tiểu thư, hy vọng về sau ở hiện trường thử kính cuả tôi, cũng hoặc là tác phẩm hợp tác đều không cần nhìn thấy bóng dáng của cô.”

Mai Thanh nhưng thật ra cười ra tiếng, “Người này không được tuyển nhân vật thật đúng là không phải không có nguyên nhân, chậc, thật đủ đáng sợ, Lương đạo, chúng ta đi trước đi, sợ trong chốc lát có người a, lại bắt đầu nổi điên.”

Lương đạo gật gật đầu, “Thẩm ảnh đế, Tô Dung, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

“Được.” Thẩm Ngự Dương gật gật đầu, lấy lại tinh thần, “Ý Tô tiểu thư?”

Tô Dung khẽ cười một tiếng, “Từ chối thì bất kính.”

Đoàn người trước sau ra phong 6303, Trương Thu Thu cùng Lâm Tiểu Thi cũng chỉ chần chừ một lát, liền cũng rời đi.

Toàn bộ phòng 6303, chỉ còn lại có một người Tống Từ đứng ngây ngốc ở chỗ đó.

Trước sau bất quá hơn hai giờ, tại sao liền biến thành như vậy?

Đáng tiếc, không có người sẽ trả lời cô ta.

***

Chầu này cơm, Lương đạo làm ông chủ mời khách.

Trương Cách Thiên lâm thời có việc, đi trước một bước, dư lại đó là Thẩm Ngự Dương, Tô Dung, bên kia là Lương Đạo, Mai Thanh, Dương Tất, chị Kiều không có đi theo, chỉ là dặn dò Tô Dung uống ít rượu.

Lương đạo trước đó đã đặt phòng, sau khi họ tới, đồ ăn liền bắt đầu.

Tô Dung vốn định cách Thẩm Ngự Dương xa một chút, nhưng cố tình Lương đạo và Mai Thanh ồn ào, một hai phải cô và Thẩm Ngự Dương ngồi cùng nhau, mỹ danh rằng là làm hai người bồi dưỡng một chút cảm tình trước.

Tô Dung trong lòng chửi thầm, bồi dưỡng cảm tình cũng nên là nữ chính cùng nam chính, cô là một cái nữ số 2 cùng nam chính....

Bất quá nghĩ lại ngẫm lại, nếu thật là để nữ chính cùng Thẩm Ngự Dương bồi dưỡng cảm tình, trong lòng cô nhất định sẽ nghẹn muốn chết.

Nghĩ như vậy, Tô Dung cũng liền thuận theo tự nhiên.

Tóm lại có một ngày, cô và Thẩm Ngự Dương yêu nhau sẽ công khai.

Rượu quá ba tuần, Tô Dung cảm giác hơi say, ánh mắt bắt đầu mờ mịt lên, nhưng rất ngoan, chỉ là ngồi ở trên ghế nhìn đồ ăn trên bàn.

“U, Tô Dung đây là uống nhiều quá đi?” Mai Thanh ngồi đối diện Tô Dung, nhìn bộ dáng hai má đỏ bừng của Tô Dung, không khỏi cười ra tiếng.

Thẩm Ngự Dương giơ tay xoa xoa đầu Tô Dung, sau đó dùng một cái tay khác bưng ly nước trước mặt Tô Dung đưa tới bên miệng cô, nhẹ giọng dỗ cô, “Ngoan, uống chút nước mật ong.”

Tô Dung nắm lấy tay của Thẩm Ngự Dương, cúi đầu uống lên hai hớp.

Mấy người Lương đạo không rên một tiếng, cứ như vậy yên lặng nhìn Thẩm Ngự Dương.

Uống qua nước mật ong, Thẩm Ngự Dương đem Tô Dung ôm vào trong lòng ngực, “Nghỉ một lát, chờ một chút chúng ta liền trở về.”

Tô Dung ở trong lòng ngực Thẩm Ngự Dương tìm cái tư thế thoải mái ngủ, hai tay vòng qua eo Thẩm Ngự Dương, sau đó giao điệp ở phía sau anh.

Thẩm Ngự Dương ngước mắt nhìn nhìn Lương Đạo, “Hư” một tiếng, “Lương đạo, không bằng chúng ta lần sau lại uống?”

Lương đạo vừa định gật đầu, Mai Thanh ở dưới bàn nhéo Lương Đạo một phen, “Thẩm ảnh đế, ngài cùng Tô Dung đây là...”

Thẩm Ngự Dương cười ôm Tô Dung càng chặt một ít, “Đây là bạn gái của tôi.”

“Thì ra là thế.” Trong mắt Mai Thanh toàn là thần sắc hiểu rõ, “Xem ra người Thẩm ảnh đế đề cử lại đây thử kính, là Tô Dung không thể nghi ngờ.”

“Đúng vậy.” Thẩm Ngự Dương đem ly nước Tô Dung uống qua đưa đến bên môi mình, uống một hơi cạn sạch.

Sau khi đặt cái ly ở trên bàn, Thẩm Ngự Dương đỡ Tô Dung đứng dậy, “Lương đạo, biên kịch Mai, Dương phó đạo, Tô Dung uống nhiều quá, tôi đưa cô ấy về trước, chúng ta hẹn lại lần sau.”

“Được được được, Thẩm ảnh đế các anh đi thôi.” Lương Đạo cười tủm tỉm vẫy vẫy tay.

Thẩm Ngự Dương đối mặt với hai người khác gật gật đầu, sau đó kéo cánh tay Tô Dung qua, để cô ôm lấy cổ anh.

Một cánh tay Thẩm Ngự Dương ôm eo Tô Dung, một cái tay nâng lấy chân cô, trên tay dùng sức, hai chân Tô Dung quấn lấy eo Thẩm Ngự Dương, Thẩm Ngự Dương đỡ cô, đi ra ngoài cửa.

Lương đạo chờ thân ảnh Thẩm Ngự Dương biến mất, lúc này mới cùng Dương Tất và Mai Thanh nói, “Nhìn không ra Thẩm ảnh đế cũng sẽ yêu đương.”

Mai Thanh cùng Dương Tất đồng thời cười ra tiếng, “Lương Đđo sợ là đang chờ đợi từng ngày đến ngày khởi động máy đi.”

“Ha ha ha, bị các cậu đã nhìn ra a, điện ảnh khởi động máy, Thẩm ảnh đế và bạn gái cùng nhau đóng phim, ngẫm lại đều cảm thấy có ý tứ a!

Dương Tất & Mai Thanh: “......” Chậc, ác thú vị a!

***

Thẩm Ngự Dương biết hôm nay sẽ uống rượu, trước tiên nói cho Lăng Trạch phái tài xế lại đây.

Chờ chân chính đưa Tô Dung về đến nhà, đã hơn 10 giờ tối.

Một đường này, Tô Dung ôm Thẩm Ngự Dương không có buông tay, khi thì cười cười, khi thì nghẹn ngào ra tiếng, làm Thẩm Ngự Dương dở khóc dở cười.

Cô gái nhỏ này, uống say thế mà sẽ là như này, nhưng thật ra ra ngoài dự kiến của anh.

Tô Dung nói không hề có logic, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó.

Trong chốc lát ôm Thẩm Ngự Dương kêu ba ba, trong chốc lát ôm anh kêu ca ca.

Trong chốc lát nói muốn anh, trong chốc lát cảm ơn anh, đến cuối cùng, Thẩm Ngự Dương đã vô pháp phân tích Tô Dung đến cuối cùng muốn biểu đạt ý gì.

Thẩm Ngự Dương đem Tô Dung đặt ở trên giường, sau đó lấy khăn lông vắt nước ấm, ngồi ở mép giường lau mặt cho Tô Dung.

Thời điểm Thẩm Ngự Dương lau tay, Tô Dung tỉnh lại.

Tô Dung xoa xoa đầu, nửa híp mắt, “Thẩm Ngự Dương...”

Thẩm Ngự Dương câu môi, đem khăn lông đặt ở đầu giường, sau đó ngồi ở bên cạnh Tô Dung, cánh tay vòng qua bả vai cô, để cô dựa vào đầu vai anh, hai tay thế tay cô giúp cô xoa đầu, “Tỉnh?”

“Ừm...” Tô Dung thoải mái rầm rì một tiếng, làm nũng với Thẩm Ngự Dương, “Đầu đau quá ~”

“Anh giúp em xoa xoa, em ngủ đi.” Thanh âm Thẩm Ngự Dương mềm nhẹ, như là dỗ dành trẻ em.

Tô Dung nhắm hai mắt, hô hấp dần dần đều đặn.

Thẩm Ngự Dương không tiếng động cười, có em ở bên người, thật tốt.

“Thẩm Ngự Dương...” Tô Dung lẩm bẩm một câu.

Thẩm Ngự Dương thuận miệng theo tiếng, “Ừ?”

Theo tiếng qua đi, Thẩm Ngự Dương lại cười chính mình, Tô Dung cho dù là ngủ say khi vô ý thức nói mớ, anh nghe cũng cảm thấy rất hay.

Thẩm Ngự Dương nghiêng đầu, khẽ hôn lên mi tâm của Tô Dung.

“Thẩm Ngự Dương...”

“Ừ?”

“Em giống như đã gặp qua anh, ở hiện trường tai nạn xe của cha mẹ em.”

Ngón tay Thẩm Ngự Dương xoa đầu Tô Dung đột nhiên dừng lại.

Hơn nửa ngày, anh ách giọng mang theo chút chần chờ nói, “Em...... Nhớ đến sao?”

- --------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhuyễn Đường: Thẩm ảnh đế, thiết lập của anh muốn sửa lại.

Thẩm Ngự Dương: Sửa cái gì?

Nhuyễn Đường: Thê nô.

Tô Dung: Rất tốt, tôi thích.

- -------------------------------------

Mình trở lại rồi đây~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.