Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế

Chương 50: Chương 50




Tiền Cảnh Thần chỉ cho Thẩm Ngự Dương và Tô Dung nghỉ một ngày, cho nên vào ngày ghi hình, tuy là Tô Dung bị Thẩm Ngự Dương làm đau eo, cũng phải bò dậy.

Sáng sớm không đến 5 giờ Tô Dung liền thức, cô vừa động, Thẩm Ngự Dương cũng thức.

Thẩm Ngự Dương nhìn đồng hồ, chôn đầu trên cổ Tô Dung hôn vài cái, “Còn sớm, ngủ thêm lát đi.”

“Không thể ngủ.” Tô Dung thoát ra từ trong lòng Thẩm Ngự Dương, lười nhác duỗi vai hoạt động thân thể một chút, sau đó đẩy đẩy Thẩm Ngự Dương, “Nhanh dậy nào, đừng làm cho người ta chờ chúng ta, vậy không tốt lắm.”

Thẩm Ngự Dương lẩm bẩm hai câu, vẫn là bò dậy.

Ăn sáng xong, còn chưa đến 7 giờ, Tô Dung và Thẩm Ngự Dương lặng lẽ trở về biệt thự.

Biệt thự, chỉ có vài nhân viên công tác dậy sớm đang chỉnh sửa máy móc, thấy hai người từ bên ngoài trở về cũng không kinh ngạc, ngược lại còn cười chào hỏi, “Thẩm ảnh đế và Tô tiểu thư đã trở lại, ngày hôm qua chơi vui vẻ không ạ?”

Thẩm Ngự Dương cười nhạt gật đầu, “Đặc biệt vui.”

Tô Dung nghiêng đầu liếc Thẩm Ngự Dương một cái, lời muốn nói đều ở trong ánh mắt, “A ~”

Thẩm Ngự Dương vuốt cái mũi, cùng nhân viên công tác nói câu “Chúng tôi lên trước”, liền kéo Tô Dung “Lộc cộc” lên lầu.

Trở lại phòng, Tô Dung hừ một tiếng, sau đó đi tìm quần áo hôm nay muốn mặc để quay.

Vì là chương trình tình yêu của các minh tinh nên tổ chương trình trước đó nói qua, tốt nhất mọi người đều có thể mặc đồ riêng của mình, như vậy sẽ bình dân một ít.

Thẩm Ngự Dương đi theo phía sau Tô Dung, “Mặc đồ đôi được không?”

“Không.” Tô Dung không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Thẩm Ngự Dương: “...... Bảo bối sao em chưa suy nghĩ đã không chịu rồi?”

Tô Dung quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn anh, “Suy nghĩ cũng không được.”

Thẩm Ngự Dương nháy mắt suy sụp.

Tô Dung bật cười, đặt hai tay lên vai anh, kiễng chân hôn lên môi anh, “Ngoan, Thẩm ba tuổi.”

Nói xong, Tô Dung tiếp tục xoay người chọn quần áo.

Thẩm Ngự Dương nói nhỏ trong lòng, “ Thẩm ba tuổi gì chứ, ít nhất anh cũng có bốn tuổi được không? “

Nhưng mà mặc kệ Thẩm Ngự Dương nghĩ như thế nào, Tô Dung vẫn là muốn tận lực điệu thấp một ít, không nghĩ gióng trống khua chiêng làm cho tất cả mọi người biết cô và anh ở bên nhau.

9 giờ đúng, bắt đầu quay phân cảnh của Thẩm Ngự Dương với Tô Dung.

Đầu tiên là khách mời tự giới thiệu, còn có nghi thức hai cặp khách mời hoan nghênh Tô Dung và Thẩm Ngự Dương.

《 Tình Yêu Đến 》 cũng không phải lấy trò chơi làm chủ, mà là các cặp đôi minh tinh sống chung dưới một mái nhà, thể hiện cuộc sống của họ với khán giả, và cố gắng để nghệ sĩ bình dân hóa.

Tổ chương trình sẽ ngẫu nhiên phát nhiệm vụ cho khách mời và để họ tự hoàn thành.

Vì để sáu khách mời có thể nhanh chóng hòa nhập, Tiền Cảnh Thần đưa ra một câu hỏi đơn giản.

“Thẩm ảnh đế và Tô tiểu thư, hai người thì ai biết nấu cơm vậy?”

Tô Dung cùng Thẩm Ngự Dương liếc nhau, hai người bọn họ đều biết nha ~

Nhưng Tô Dung rõ ràng chừa lại chiêu, chỉ là mím môi cười, không có trả lời.

Thẩm Ngự Dương khẽ nhíu mày, thực hàm súc nói, “Thật ra tôi cũng biết, nhưng chỉ một chút.”

Tiền Cảnh Thần bị này hai người lừa, ông cho rằng Thẩm Ngự Dương một chút thật sự chính là một chút, mà Tô Dung không nói chuyện, hẳn là không biết nấu cơm.

Tiền Cảnh Thần nghĩ nghĩ, “Như vậy đi, Thẩm Ngự Dương và Tô tiểu thư mới đến, không quá hiểu biết chương trình của chúng tôi, chương trình chúng tôi luôn nổi tiếng là chu đáo. Mục đích của chương trình là để khách mời trải nghiệm những gì họ chưa từng trải qua trước đây.”

Tô Dung: “......” Cô mơ hồ có loại linh cảm không tốt.

Quả nhiên, câu tiếp theo Tiền Cảnh Thần nói đó là, “Sáu vị khách mời, mời những người không biết nấu cơm Tô Dung, Cố Tình và Lý Mặc Viễn chuẩn bị cơm trưa, Thẩm Ngự Dương, Lục Xán và Phương Hiểu Thần chuẩn bị thực đơn với đi mua đồ ăn.”

Sáu người: “......”

Tiền Cảnh Thần đích thân giao tiền mua đồ ăn cho Thẩm Ngự Dương, còn vỗ vỗ bờ vai của anh, “Thẩm ảnh đế, cố lên oa! Ha ha ha ha ha!”

Thẩm Ngự Dương nhìn tiền, câu môi cười khẽ, “Tiền đạo thật biết chơi.”

“Nào có nào có.” Tiền Cảnh Thần xua xua tay, “Thẩm ảnh đế lo lắng nhiều, việc nấu cơm này thật ra rất đơn giản.”

“Cũng đúng.” Thẩm Ngự Dương phụ họa một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Tô Dung, “Tô Dung, giữa trưa em muốn ăn gì?”

Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía Tô Dung.

Tô Dung hơi xấu hổ, “Anh quyết định đi, em cái gì cũng được.”

“Được.” Thẩm Ngự Dương cất tiền xong, gọi Lục Xán và Phương Hiểu Thần, “Làm phiền hai người dẫn đường.”

Lục Xán xua tay, “Thẩm ảnh đế khách khí, chúng ta đi thôi.”

“Ừm.”

Tạm biệt Thẩm Ngự Dương, Tô Dung nhìn xem Lý Mặc Viễn rồi nhìn Cố Tình, “Hai người thật sự không biết một chút gì à?”

Cố Tình cười ra tiếng, “Sao có thể một chút đều không biết chứ ~ cơ bản tôi còn có thể làm trợ thủ.”

Lý Mặc Viễn gật đầu đồng ý, “Tôi cũng vậy, cũng biết một chút.”

Tô Dung cười, “Vậy chúng ta vào phòng bếp xem đi.”

Lý Mặc Viễn & Cố Tình: “Hả?”

Tô Dung sửng sốt một chút, “Có vấn đề ư?”

Lý Mặc Viễn hai người đồng thời lắc đầu, “Không có không có.”

Tô Dung cười, dẫn đầu xoay người đi đến hướng phòng bếp.

Khuôn mặt Lý Mặc Viễn méo mó sau khi Tô Dung quay lưng đi, nhỏ giọng mói với Cố Tình, “Tổ chương trình sao lại sửa kịch bản thế, mấy ngày hôm trước rõ ràng không cần chúng ta nấu cơm mà?”

Cố Tình nhìn Tiền Cảnh Thần, hơi chần chờ, “Có lẽ... Đạo diễn Tiền muốn khảo nghiệm Thẩm ảnh đế và Tô tiểu thư một chút?”

Lý Mặc Viễn: “......”

Lý Mặc Viễn và Cố Tình nói, đều bị ghi lại, Tiền Cảnh Thần rõ ràng nghe thấy được cũng không lên tiếng, trong lòng lại đang tính toán chờ khi cắt nối biên tập, nên đặt tên phụ đề thế nào.

“Cố Tình!” Tô Dung gọi một tiếng, “Có thể tới giúp tôi một chút không?”

“À à, được, tôi tới đây.” Cố Tình nhìn Lý Mặc Viễn, “Chúng ta đi hỗ trợ đi, cũng không thể để Tô Dung mình ở phòng bếp bận bịu.”

Lý Mặc Viễn lên tiếng, hai người đồng thời đi vào phòng bếp.

Tô Dung đang kiểm tra đồ dùng trong bếp.

Trước khi Tô Dung và Thẩm Ngự Dương đến, ê-kíp chương trình đã luôn phụ trách việc ăn uống của khách mời cho nên trong chương trình cũng không xuất hiện trường hợp khách mời ở phòng bếp.

Tô Dung mở ra tủ bát, chén đũa đều đủ.

Rũ mắt xuống phía dưới, các loại gia vị nấu ăn yêu cầu đều có, Tô Dung lay cái chai, nước tương hết, dấm còn nửa lọ, muối không thiếu, chỉ là dường như không có bảo quản tốt, hơi bị vón cục.

Tô Dung thở dài, ngay sau đó lấy điện thoại ra, bấm gọi.

Cố Tình đến phòng bếp, kinh ngạc một tiếng.

Tô Dung quay đầu lại, “Sao vậy?”

Cố Tình chỉ vào tủ bát chưa đóng lại, “Ở đây rõ ràng có đủ bát đũa, nhưng đạo diễn Tiền mỗi ngày chỉ đưa cho chúng tôi một nửa bộ đồ ăn, cái này có ý gì chứ?”

Tô Dung nghe vậy cũng sửng sốt, Cố Tình nếu không đề cập đến, cô thật đúng là liền quên mất hôm trước vừa đến, Tiền Cảnh Thần chỉ cho một cái chén một đôi chiếc đũa.

Ba người đồng thời nhìn về phía Tiền Cảnh Thần.

Chỉ thấy Tiền Cảnh Thần ngồi trên ghế, bắt chéo chân, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của ba người, Tiền Cảnh Thần không có chút nào chột dạ, mà là rất đúng lý hợp tình nói, “Tôi không phải vì kiểm tra độ ăn ý của một nửa kia với mấy cô cậu hay sao?”

Lý Mặc Viễn giật giật khóe miệng, cho Tiền Cảnh Thần một ngón cái, “Đạo diễn Tiền, tường đều không đổ liền phục ông.”

Tiền Cảnh Thần cười hừ một tiếng, “Quá khen quá khen.”

Ba người giật giật khóe miệng, hừ... Thật đúng là nghĩ khen ông ư...

“Alo? Dung Dung?”Giọng Thẩm Ngự Dương từ điện thoại vang lên.

Tô Dung hoàn hồn, vội vàng tiếp lên, “Anh đến siêu thị chưa?”

Thẩm Ngự Dương nhìn hai chữ “Siêu thị” rất lớn trước mặt, nhẹ giọng nói, “Lập tức liền đến.”

“À, thế anh biết mua đồ ăn gì đúng không?” Tô Dung quay người đi, nhỏ giọng nói.

Thẩm Ngự Dương ừm một tiếng, “Dung Dung, em hỏi Lý Mặc Viễn và Cố Tình có muốn ăn gì không?”

Tô Dung quay đầu lại, hỏi một câu.

Cố Tình kinh ngạc, “Còn có thể gọi món ăn nha?”

Tô Dung bật cười, “Thẩm ảnh đế nói như vậy, hẳn là có thể.”

Cố Tình nghĩ nghĩ, “Tôi muốn ăn cánh gà.”

Lý Mặc Viễn lắc đầu, “Tôi cái gì đều được, không kén.”

Tô Dung gật đầu, “Cố Tình muốn ăn cánh gà, em đột nhiên muốn ăn thịt mỡ, thật lâu không ăn.”

“Được, anh nhớ rồi.”

“Đúng rồi, Thẩm ảnh đế.” Tô Dung sợ anh cúp điện thoại, vội vàng kêu anh.

Thẩm Ngự Dương hỏi, “Còn có cái gì muốn mua sao?”

Tô Dung nói, “Nước tương, dấm, còn có muối.”

Thẩm Ngự Dương cười khẽ, “Tổ chương trình nghèo như vậy sao? Biệt thự mà không có mấy thứ này à?”

“Giống như không phải.” Tô Dung dừng một chút, ngón tay đẩy lọ nước tương và lọ dấm, “Em đoán là lúc trước phụ trách ăn uống đã dùng hết.”

Thẩm Ngự Dương cười, nói với Tô Dung anh phải vào siêu thị rồi cúp điện thoại.

Tô Dung cất điện thoại vào túi quần, sau đó giơ tay cầm chén đũa.

Lý Mặc Viễn thấy thế vội vàng đi lên hỗ trợ.

“Tô Dung, tôi giúp cô nhé?”

Tô Dung để Lý Mặc Viễn đem mâm chén đũa đặt trong bồn rửa chén, “Cố Tình với Lý Mặc Viễn rửa sạch đi, tôi nấu cơm trước, sau đó nhìn xem bếp lò gì đó dùng được không.”

“Được.”

Nói làm liền làm, Cố Tình và Lý Mặc Viễn cũng rửa chén đũa.

Tô Dung tìm được nồi cơm điện, sau đó rửa sạch tay, vo gạo nấu cơm.

Tiền Cảnh Thần nhìn hình ảnh, sắc mặt bình tĩnh trong lòng lại có chút phát điên, nói không biết nấu cơm đâu? Sao lại hạ bút thành văn thuần thục như thế?

Tô Dung làm như nhận thấy được cái gì, quay đầu lại nhìn Tiền Cảnh Thần, nhướng mày cười khẽ.

Tiền Cảnh Thần nghiêng đầu, nhìn về phía phó đạo diễn, giơ tay chỉ vào Tô Dung, “Vừa rồi... ánh mắt kia của Tô Dung, là đang khinh bỉ tôi đúng không?”

Phó đạo diễn lắc đầu, “Không có đạo diễn Tiền.”

Tiền Cảnh Thần thở phào nhẹ nhõm, “Tôi nói mà, sao có thể... “

“Tô tiểu thư đang cười nhạo ông thì có.”

Tiền Cảnh Thần: “......” Ông có thể đá phó đạo diễn ra ngoài không?

Đội Thẩm Ngự Dương mua đồ ăn sau 40 phút về đến biệt thự.

Đoàn người tiến vào, ba người Tô Dung vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.

Ba người bao lớn bao nhỏ mua không ít đồ vật, Tô Dung phát hiện, ánh mắt của Lục Xán và Phương Hiểu Thần nhìn Thẩm Ngự Dương đầy ngưỡng mộ

“Thẩm ảnh đế đã cái gì để hai người biến thành fans của anh ấy hả?” Tô Dung lấy đồ trên tay Thẩm Ngự Dương, trêu chọc ba người.

Thẩm Ngự Dương giơ tay che ở bên miệng, mắt mang ý cười thì thầm hai câu với Tô Dung.

Tô Dung kinh ngạc, nhìn về phía Lục Xán vậy Phương Hiểu Thần, “Thật à?”

Lục Xán và Phương Hiểu Thần dùng sức gật đầu, đồng thời vươn ngón tay cái, “Thẩm ảnh đế siêu cấp lợi hại! Vô cùng lợi hại!”

“Chuyện gì vậy?” Cố Tình nhảy đến bên cạnh Lục Xán, hơi hơi ngửa đầu hỏi anh.

Lục Xán cũng lặng lẽ nói cho Cố Tình, Phương Hiểu Thần cũng vậy.

Tiền Cảnh Thần lúc này cảm thấy trái tim tan nát, mấy người này rõ ràng là không muốn nói cho ông mà!

Tiền Cảnh Thần cho một ánh mắt xem thường, “Cũng không lâu lắm sắp đến giờ cơm trưa rồi.”

Thẩm Ngự Dương cười nhạt, “U, đạo diễn Tiền thẹn quá thành giận, chúng ta mau đi phòng bếp thôi.”

“Đúng đúng đúng, đi mau đi mau.”

“Ha ha ha ha ha!”

“Đạo diễn Tiền?” Phó đạo diễn kéo Tiền Cảnh Thần một chút.

Tiền Cảnh Thần bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, bình tĩnh nhìn phó đạo diễn ba giây.

Ngay sau đó, hai tay Tiền Cảnh Thần đập mạnh vào bàn, la lên, “Aaaaa!”

Phó đạo diễn hoảng sợ, “Đạo diễn Tiền đạo diễn Tiền, anh làm sao vậy?”

Tiền Cảnh Thần mặt đầy uất ức, “Tôi thật muốn biết bọn họ đang nói cái gì ~~~”

Phó đạo diễn: “......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.