Herbert đè lên người Simon tích cực đẩy đẩy đẩy, vừa hoạt động pít - tông vừa thì thầm vào tai hắn:
“Simon... Ta yêu ngươi... Ngươi sinh cho ta Long bảo bảo... Còn có thỏ bảo bảo... Được không?”
“Ô... Không... Không muốn...”
Hai tai Simon ù đặc, nước mắt theo hai bên gò má chầm chậm chảy xuống.
“Noi đi, Simon, nói ngươi cũng thích ta. Nếu ngươi chịu mang thai, sinh trứng cho ta, ta liền tha cho ngươi.”
Herbert nỉ non tận mấy lần, Simon thần trí mê man rốt cục cũng nghe rõ, hắn run cầm cập, vừa khóc vừa nói, “ Herbert... Ta sẽ mang thai... Nhất định sẽ sinh trứng cho ngươi mà... Ân a...”
Herbert đạt được mục đích, trong cơ thể Simon đỉnh thêm vài lần nữa, cuối cùng cũng có thể bắn. Simon sâu sắc cảm nhận được tính khí của y nảy lên, chất lỏng nóng bỏng tràn cả vào nơi sâu nhất.
“Ân...”
Herbert thoả mãn nằm phục xuống lưng Simon nghỉ ngơi trong thoáng chốc, thứ kia của y vẫn lưu luyến không chịu lấy ra. Y nhẹ nhàng hôn môi Simon, hắn mệt đến nỗi không thể nhấc nổi một ngón tay, chỉ đành để mặc y làm càn.
Thấy Simon thở dốc như cá mắc cạn, Herbert mới tâm không cam lòng không nguyện rời khỏi cơ thể hắn, lần thứ hai đi đun nước nóng giúp hắn vệ sinh, sau đó xuống bếp làm bữa tối. Simon vốn không ăn thịt, sau trận này hắn lại rất cần bổ sung dinh dưỡng, vì thế Herbert liền làm tù tì ba dĩa rau trộn mè đen to oạch màu sắc phong phú. Simon tứ chi vô lực bị Herbert cưỡng chế nhét vào trong chăn, chỉ đành để y từ phía sau ôm cả người lẫn chăn mớm từng miếng từng miếng.
Thời kỳ động dục đầy tình sắc bắt đầu. Dạo gần đây Simon chỉ mặc mỗi một bộ áo ngủ, đến đồ lót cũng vứt sang một bên, để Herbert bất kỳ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể dễ dàng thỏa mãn hắn. Hơn nữa thể lực Simon ngày càng tăng, khi bị làm quá độ cũng không ngất đi nữa, bởi vậy càng có thể hưởng thụ đầy đủ tình ái.
Sau đó, dù thời kỳ động dục của Simon đã đi qua, Herbert vẫn là không biết chán ngày nào cũng đè hắn ra mà làm.
“Đủ rồi... Ân... Không muốn... Herbert... Ta... Bụng ta đau... Ngươi đỉnh sâu quá... Ân...”
Herbert sửng sốt, cẩn thận từng li từng tí rút ra, sau đó đem tay đặt ở trên bụng Simon.
Sờ sờ một lát, khóe miệng Herbert lại kéo ra một nụ cười ngốc hề hề, “Đúng rồi... Là bảo bảo... Simon, là bảo bảo!”
Pháo Pháo nỗ lực không ngừng, cuối cùng cũng có thể đem Ma Pháp Sư y ngày nhớ đêm mong làm đến mang thai, thực sự là kinh thiên đại hỉ. Nếu không phải đang còn ở trong phòng nhỏ của Simon, y đã vứt hết hình tượng hóa thân thành rồng vừa hú hét vừa nhảy nhót như một tên động kinh rồi.