Simon vẫn không đặt tên chính thức cho ấu long, bởi hắn tin rằng một ngày nào đó cha mẹ Pháo Pháo sẽ tìm được con, quyền đặt tên nhất định phải để cho chúng. Còn nếu như đến lúc nó thành niên mà phụ mẫu hoặc thân tộc của Pháo Pháo không xuất hiện, khi đó hắn giúp nó nghĩ ra đại danh cũng chưa muộn.
Thời điểm Pháo Pháo năm tuổi đã có thể biến thân thành dáng vẻ của nhân loại, Simon thấy thế liền bắt đầu dạy nó phép thuật, đồng thời truyền thụ những kiến thức về thảo dược học, lúc hắn vào thành cũng sẽ mang Pháo Pháo theo. Bề ngoài của Pháo Pháo đã rất nổi bật rồi, lúc nó ngoan ngoãn nắm tay Simon ngơ ngác nhìn xung quanh lại càng đáng yêu tợn. Nhờ vậy mà Simon thường có thể chọn mua nhiều vật tư với giá phải chăng, thỉnh thoảng lại lại được mọi người dúi cho một đống đồ ăn vặt, nhiều đến nỗi có thể chất thành một ngọn núi nhỏ luôn.
Những lúc không cần vào thành, bọn họ luôn ở tại phòng nhỏ yên tĩnh giữa thung lũng, có khi Simon sẽ mang Pháo Pháo lên núi, vừa chỉ cho nó các loại thực vật, vừa tranh thủ hái thêm hoa quả cùng dược liệu. Có điều tiểu Pháo Pháo mê ăn thịt chỉ có hứng thú với mấy con thú hoang, thường xuyên đem những sinh vật nhỏ đáng thương kia đuổi đến chung quanh tán loạn, thậm chí vì một con chuột mà sẵn sàng đào móc nơi ẩn thân của chúng, không tìm ra con mồi quyết không từ bỏ.
Pháo Pháo ngậm con mồi bị dọa đến phát ngất thả xuống chân Simon, biểu tình như đang hiến cho hắn thứ quý giá của mình, Ma Pháp Sư nhìn khuôn mặt mong chờ của nó, lại nhìn con chuột đáng thương đã xỉu rồi vẫn còn run lẩy bẩy, bất đắc dĩ phóng sinh con vật kia, sau đó túm gáy nhấc ấu long lên thả trên một cái cây.
“Pháo Pháo, nếu tìm tốt dược liệu, một ngân tệ này sẽ là của ngươi. Hừm!”
Simon đem ngân tệ đặt ở chóp mũi Pháo Pháo, Pháo Pháo không nhúc nhích, mắt mở to nhìn chằm chằm ngân tệ sáng long lanh. Simon bị dáng vẻ đáng yêu kia chọc cho nở nụ cười.
Sau chuyện này Pháo Pháo liền quay sang yêu những vật sáng, mỗi khi nó làm cái gì mà nó cho là tốt, liền dùng cả tứ chi bám chân Simon không buông, hai mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm Ma Pháp Sư, mãi đến lúc người kia chịu khen thưởng nó mới thôi. Cứ như vậy, rất nhanh kim tệ, ngân tệ, tiền đồng cùng các loại trân bảo trong túi Simon đều biến thành tài sản của Pháo Pháo.
Bởi thế mỗi lần muốn mua đồ, Simon đều phải năn nỉ mượn tiền Pháo Pháo. Tất nhiên thế nào ấu long cũng sẽ mặt nặng mày nhẹ, giận dỗi y chang lúc Simon cắt bớt thịt trong bát của nó, đêm hôm đó nhất định phải ôm Simon trong trạng thái bán thú hình mới có thể ngủ. Ấu long còn đem những thứ sáng lấp lánh cứng như đá kia giấu dưới nệm chỗ Simon nằm, khiến hắn ngủ mà lưng đau muốn chết. Nhưng khi Ma Pháp Sư muốn đem bảo vật cất vào một hòm báu thì ấu long lại lập tức khóc lớn, vừa khóc vừa gào thét, cứ như rằng bị đánh cướp không bằng.
Hết cách, Simon đành giúp Pháo Pháo may một cái cách văn thảm, mỗi cái ô vuông trên mặt thảm đều có thể chứa túi đựng đồ ngầm, bên trong bỏ những trân bảo Pháo Pháo yêu thích, sau đó đem thảm lót ở phần giường chỗ Pháo Pháo ngủ, may mà lần này nó không phản đối.
Đến khi Pháo Pháo mười tuổi thì Simon đã không còn gì có thể dạy nó, điều này khiến hắn bắt đầu ăn không ngon ngủ không yên. Lấy tư chất của ấu long, những phép thuật hắn dạy như muối bỏ bể, chẳng thấm vào đâu, nhưng phép thuật cấp cao của Long Tộc hắn lại không tìm được bất kỳ bản ghi chép nào, chúng nó là chủng tộc bí ẩn, ngoại tộc không thể hiểu hết.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, Simon liền mang theo Pháo Pháo, một bên tìm kiếm tìm kiếm sư phụ cho nó, một bên âm thầm hỏi thăm tin tức về Long Tộc.
Xui xẻo là, quá trình bái sư của Pháo Pháo bái sư rất không thuận lợi. Những Đại pháp sư có chút danh vọng trong thành chỉ cần liếc Pháo Pháo một cái, liền xua tay lia lịa nói bọn họ thu không được tên đồ đệ này.
“Ngươi dạy nó rất khá, đến ta cũng không làm nổi.” Mỗi Đại pháp sư đều từ chối như thế, trăm người như một.
Còn việc hỏi thăm tung tích Long Tộc cũng gặp khá nhiều trắc trở, cũng không kém phần nguy hiểm. Điều phải kể đến đầu tiên chính là giá cả, Simon phải tung lượng lớn kim tệ, nhưng kết quả thu được chỉ là mấy chuyện tầm phào không có chút giá trị, sau cùng hắn cũng từ bỏ con đường này. Một ngụm nước Pháo Pháo nhà hắn uống so với mấy tin tức kia còn đáng giá hơn gấp mấy lần!
Hôm nay Pháo Pháo cũng không có gì làm, liền nằm nhoài trên thảm cỏ trước phòng nhỏ, xòe cánh thư thư phục phục phơi nắng. Đột nhiên xuất hiện một nam tử mang trang phục kỵ sĩ, ánh mắt gã vô tình quét qua ấu long, đầu tiên là chấn động một hồi, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười hiểu rõ.
“Simon, ta nghe nói ngươi đang hỏi thăm tin tức Long Tộc phải không, tại sao lại không tìm ta đây?”
Pháo Pháo nhận ra vị này. Gã là kỵ sĩ tiên sinh, mỗi lần Simon dẫn nó vào thành, người này sẽ lại đột nhiên xuất hiện, cùng Simon nói chuyện thân mật.
“Ta nhớ ngươi không rành chuyện này lắm.”
Kỵ sĩ đột nhiên tiến tới ôm eo Simon, cười he he nói, “Ta quả thật có chút tin tức, để ta hôn một hồi ta sẽ nói cho ngươi.”
Pháo Pháo lập tức nóng nảy ngồi bật dậy, mạnh bạo hướng kỵ sĩ văng một quả cầu lửa, nhưng cầu lửa vừa đụng tới khôi giáp liền bị đánh tan. Simon thấy thế, ánh mắt liền tối sầm, nhanh chóng ra hiệu cho Pháo Pháo bình tĩnh lại.
“Ngươi nói nghe thử xem, thuận tai rồi hãy đòi thù lao.” Simon không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.
“Hiện Long Tộc vẫn còn hoạt động, chúng chủ yếu sống ở phía Bắc, tách biệt với loài người, nơi ở của chúng đều có kết giới ngăn dị tộc, thế nhưng nếu ngươi mang theo con Long này, có lẽ sẽ vào được. Xong rồi, ta có thể hôn ngươi chưa?”