“Simon, ta lớn rồi. Hơn nữa phía dưới cũng rất lớn, không phải sao?” Herbert nâng eo Simon lên, để Simon có thể nhìn thấy mình vật thô to của mình đang mãnh liệt trừu sáp.
Thân thể Simon bắt đầu mất tự chủ, hai cánh môi run bần bật, đôi con ngươi lúng liếm nước. Herbert biết hắn muốn bắn, liền đẩy nhanh tốc độ, dùng sức đâm liên tiếp vào điểm mẫn cảm nhô ra trong cơ thể hắn.
“A a... Herbert... Thật lớn... Ân...”
“Simon, hay lần này chúng ta sinh thỏ đi? Ta muốn có mấy đứa con Thố tộc dễ thương như Simon a.” Herbert say sưa nói. Simon đã sinh cho hắn nhiều nhãi con Long tộc quá rồi, thành ra trong gia đình có chút ồn ào. Y nghĩ sinh vài con thỏ con nhu thuận đáng yêu như Simon thì tốt hơn.
“Ừm... Ân... Bắn vào... Ha a... A...”
Herbert và Simon đồng thời đạt đến cao trào, Simon thoải mái bật ra một tiếng nấc, thân thể mềm nhũn. Herbert sau khi phát tiết còn nhấp vài cái mới hài lòng rút ra. Tính khí y dính nhớp, bên trên toàn là dịch thể của Simon cùng Long tinh của bản thân. Y cọ thứ kia vào bụng dưới Simon, trượt qua trượt lại, khiến dịch dính đầy lên người hắn.
Herbert ôm Simon, thả ra một thần chú giữ ấm, tránh cảnh Simon vì bị phơi gió quá lâu mà sinh ra cảm lạnh. Bọn họ nằm trên thảm cỏ, an nhàn ngắm bầu trời trong vắt có điểm vài cụm mây trăng trắng như bạch thỏ trên cao.
“Simon khi còn bé nhất định rất đáng yêu.” Herbert không nhịn được bắt đầu tưởng tượng về thời niên thiếu của Simon.
“Ta không biết... Có điều Selina đại nhân rất thích cho ta mặc nữ trang. Nàng còn tết tóc cho ta, rồi mang ta đi dự tiệc rượu.”
Khi đó đối với Simon, mặc váy là một chuyện rất khó chịu, nhưng Selina là chủ nhân của hắn, hơn nữa mỗi lần giúp hắn thay đồ nàng đều trông rất vui vẻ, còn đắc ý khoe với người khác hắn là nhi nữ bảo bối của nàng. Lúc ở trên chiến trường, Selina đã bị một lợi khí đâm xuyên qua bụng dưới, từ đó nàng vĩnh viễn không thể mang thai. Vì thế ai cũng biết “nhi nữ” nàng nói thực ra là ai.
Thế nhưng Simon thực sự quá đáng yêu, chẳng khác nào một con búp bê tinh xảo, vì thế có rất nhiều người sinh lòng yêu thích “nhi nữ” của hầu tước Selina. Selina mỗi lần đều rất thoải mái hưởng thụ ánh mắt mọi người, sự bảo vệ và thân thiết với với Simon cũng tự nhiên tăng gấp bội.
“Simon mặc váy? Đã vậy còn có rất nhiều người nhìn?”
Herbert phồng má, mùi dấm chua nồng nặc tỏa ra. Y có cảm giác mình bị thiệt, y chưa từng xem qua dáng vẻ Simon mặc nữ trang, thế mà đám kia lại có cơ hội. Y chắc chắn rằng ngoài gã Fakher ra còn lắm kẻ rác rưởi thèm muốn Simon của hắn.
Simon không ngờ Herbert sẽ phát hờn lên chỉ vì chuyện đó.
“Ngươi muốn xem à... Vậy lần sau ta sẽ mặc cho ngươi xem.”
Mây đen u ám trên mặt Herbert lập tức bay mất dạng, y cao hứng hôn Simon mấy cái, “Ngươi hứa rồi đó! Ta thật nóng lòng muốn thấy cảnh ngươi mặc váy, sau đó ta sẽ đem váy ngươi vén lên, sau đó nữa...”
Simon dùng môi ngăn chặn lời nói càng lúc càng hạ lưu của Herbert. Herbert lập tức đón nhận nụ hôn của hắn, mạnh mẽ đến mức khiến đầu lưỡi hắn tê rần.
Herbert lần thứ hai đem mình vùi vào trong cơ thể Simon. Y tuổi trẻ dồi dào tinh lực đầy đủ, nhiệt tình với Simon gần như là vô hạn, cả sức mạnh và chiều sâu cùng tốc độ của y khiến Simon như muốn chết đi sống lại, sóng nhiệt dạt dào.
“Ưm... Herbert... A... A a...”
Thứ thô to bên dưới không ngừng cắm vào rút ra, khiến tràng bích vừa nóng vừa trướng, giống như bị mài mỏng mất một tầng.
“Simon... Simon... Ngươi đúng là cực phẩm... Thật chặt...”
Simon cùng Herbert làm từ sáng đến tối, coi nhẹ hết thảy mọi thứ xung quanh, vì thế không phát hiện ở đằng xa xuất hiện đám tiểu Long nhà mình vừa ngửi thấy mùi song thân đang muốn đi lại đây. Nhưng chưa kịp đến gần chúng đã bị lão đại, lão nhị cản lại.
“Ba ba cùng ma ma ở bên kia, tại sao chúng ta không thể tới?”
“Ngươi thích bị ba ba đem đi nướng hả?” Lão đại đe doạ.
Lão nhị nhặt cành cây, bắt đầu vẽ một cái cấm chỉ tuyến trên đất. Lão tam màu xám trắng đứng một bên ngáp, bắt đầu xua đám đệ đệ về.
“Được rồi được rồi, đến giờ ngủ rồi mấy đứa. Ngủ ngoan thì lúc dậy mới có đồ ăn.”
Vài con tiểu Long không biết tại sao còn muốn đi qua, không ngoài dự đoán đều bị một cái đuôi quét về.
“Ngủ!”
Bên này ầm ĩ một hồi, bên kia tình sắc không giảm nửa phân. Herbert siêng năng ở trên người Simon đẩy tới đẩy lui, nỗ lực tạo thêm nhiều tiểu thành viên cho đại gia đình của mình.
“A... Herbert... Ân...”
Phía sau Simon bị tinh thủy ngâm đến tràn đầy, hắn lại đạt cao triều lần nữa, rên đến có chút khàn giọng. Thứ của Herbert vẫn còn nhét ở trong cơ thể hắn, y một bên xoa cái bụng mềm mại của người dưới thân, vừa lầm bà lầm bầm: “Sinh thỏ, lần này nhất định phải sinh thỏ.”
Simon đỏ mặt, nhu thuận đáp một tiếng.