Biên tập: Mama Tổng Quản
(*”▽`*)...(*”▽`*)
-------------------------------------------------
Giang Thừa nhìn Bùi Oanh ngồi đối diện, hồi ức ùa về trong tâm trí.
Lúc hắn vừa mới đến Luân Đôn rất nghèo, nghèo đến mức thậm chí hắn đã nghĩ đến việc dùng tiền của Giang Minh Sâm trước rồi trả lại sau, cũng phải sống sót trước đã.
Nhưng trong tài khoản lại không có tiền.
Trong phút chốc, hắn biết rõ là do Giang Thâm làm.
Hắn bắt đầu tức giận, chẳng mấy chốc đã sa sút tinh thần.
Bùi Oanh xuất hiện như ánh sáng rực rỡ soi chiếu cuộc sống của hắn.
Bùi Oanh học lịch sử nghệ thuật, lớn hơn Giang Thừa một khoá.
Cô ấy nhạy cảm phát hiện sự khó khăn của Giang Thừa, cô ấy đưa Giang Thừa tham gia các bữa tiệc xã giao khác nhau, dựa vào quan hệ của mình giúp hắn tìm được phòng trọ có giá thấp hơn giá thị trường, giúp hắn tìm việc làm thêm. Trong lĩnh vực AI, Giang Thừa được giáo sư Daniel Waston đánh giá cao cũng nhờ Bùi Oanh giới thiệu cho hắn làm trợ lý.
Bùi Oanh cô ấy xinh đẹp, hiền lành, Giang Thừa không có cách nào không bị Bùi Oanh thu hút.
Hắn để dành tiền mua quà tặng cho Bùi Oanh, bây giờ hắn cũng còn nhớ rất rõ đó là một vòng tay Cartier, một mẫu rất đơn giản, nhưng cũng tốn hết tiền tiết kiệm của Giang Thừa.
Cuối cùng hắn tỏ tình với Bùi Oanh.
Hắn nhớ lúc đó Bùi Oanh trách hắn, trách xong lại ngạc nhiên mừng rỡ.
Hắn cảm thấy Bùi Oanh vô cùng đáng yêu.
Nhưng Bùi Oanh lại từ chối.
Lúc đó, hắn cũng không sốt ruột cho lắm, Bùi Oanh sắp tốt nghiệp, cô ấy phải về nước, hắn tưởng do Bùi Oanh đang ở nước ngoài nên không có cảm giác an toàn.
Hắn cảm thấy khi mình tốt nghiệp về nước, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Còn về chuyện sau này, Giang Thừa không muốn nhớ lại.
Bùi Oanh thấy ánh mắt Giang Thừa dừng trên cổ tay của mình, giờ cô ấy đeo cái vòng tay này không biết có phải trông rất cố ý hay không.
Nhưng trong lúc nhất thời, cô ấy không có biện pháp hay hơn, cô ấy biết bây giờ trông cô ấy rất mưu mô.
Mình ở trong lòng Giang Thừa hẳn rất tốt bụng.
Bùi Oanh bỗng muốn cười khổ, tốt bụng? Nguyên nhân năm đó cô ấy không đồng ý với Giang Thừa thật ra rất đơn giản, bởi vì Giang Thừa nghèo.
Có lẽ Giang Thừa là một người có tiềm năng, hắn thật sự vô cùng tiềm năng.
Nhưng điểm xuất phát của hắn quá thấp.
Bùi Oanh phát hiện cô ấy là một người rất thực tế, không phải cô không có cảm tình với Giang Thừa, nhưng loại cảm tình này đã chấm dứt khi cô ấy nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của Giang Thừa, mà lúc gặp được Giang Thâm thì cảm tình đó đã bị cô ấy chôn vùi đến lãng quên.
Thực tế luôn luôn tàn nhẫn.
Bây giờ cô ấy nghe theo chỉ thị của Giang Thâm, muốn cô ấy một lần nữa thu hút Giang Thừa, mà đây, cũng chính là đường lui của cô ấy.
Giang Thừa của hiện tại và thanh niên nghèo Giang Thừa của năm đó đã không thể so sánh với nhau được.
Mà cô ấy cũng không còn trẻ nữa.
Cô ấy muốn gợi lên hồi ức.
Khoảng cách ngần ấy năm đã có thể chôn vùi rất nhiều thứ, cô ấy cần một liều thuốc mạnh.
Buổi chiều tìm được cái vòng tay này dưới đáy rương, hoa hồng vàng nhìn qua đã hơi mờ đi.
Cô ấy sờ sờ viên kim cương được khảm trên mặt vòng.
Cô ấy nghĩ, cô ấy nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
***
“Sao anh biết cô ấy sẽ gặp Giang Thừa?” Chu Sa gắp một miếng lại một miếng thịt muối ướt đậu(*).
Giang Thâm không trả lời.
Nhưng chuyện này bỗng nhắc nhở Chu Sa: “Anh biết ở đâu à?”
Giang Thâm nhìn Chu Sa hơi nhướng mày: “Thì sao?”
“Em muốn thúc đẩy thêm cho họ.” Chu Sa nhếch miệng.
Mở tin nhắn riêng của người lạ ra, ảnh mới nhất nhìn hết sức kích thích, đống túi mua sắm được xếp thành từng hàng, từ Hermès đến LA MER, từ Chanel đến VanCleef & Arpels, từ PATEK PHILIPPE đến Christian Louboutin.
Đến nỗi Chu Sa nhịn không được nhẩm tính thử giá.
Giang Thừa quả nhiên hào phóng.
Chu Sa động động ngón tay, cũng gửi một tin nhắn riêng cho bên kia: “Phía Bắc của Tường An, Lệ Tư. Người đặt bàn họ Bùi.”
Weibo của Chu Sa mấy ngày nay luôn ẩn trạng thái hoạt động, nhưng hình như đối phương đặc biệt theo dõi cô, rất nhanh đã nhắn lại: “Có ý gì?”
“Không bằng đi xem thử đi.”
Lúc Chu Sa gõ mấy chữ này cũng nở nụ cười châm biếm không khác gì với lúc nhìn thấy Hứa Nhu Nhu khi trước.
Cô thật sự không thích cô gái này, y chan vị trà xanh(**)
(**) Ở đây ý Chu Sa nói Hứa Nhu Nhu giả tạo ấy, bên ngoài nhìn thì có vẻ thanh ngọt, nhưng thực chất thì đắng chát.
Quan trọng là cứ luôn giả nai trước mặt cô.
Nhìn thấy cô ta nhọc nhằn khổ sở khoe khoang hạnh phúc, Chu Sa chịu không nổi tiễn cô ta đến cái kết luôn.
Giang Thâm nhìn Chu Sa bấm bấm như thế, thấy có chút trẻ con.
Chu Sa tắt màn hình di động: “Sao anh quen bác sĩ Trần?“.
Chuyển chủ đề cũng thật nhanh, Giang Thâm cũng không hỏi cô cần địa chỉ để làm gì.
“Thật trùng hợp, ở New York có một người bạn, gần đây trong nước cũng có hợp tác với nhau, trong lúc vô tình nghe hắn nhắc tới một vị trưởng bối là chuyên gia trong lĩnh vực này cũng đúng lúc đang trao đổi ở trong nước, nên xin hắn giúp đỡ một lần.”
Chu Sa gật gật đầu: “Cám ơn.”
“Cám ơn như thế nào?” Giang Thâm hơi nghiêng người về phía trước, tư thế này khiến cho Chu Sa cảm thấy hơi áp lực.
“Vậy, chủ tịch, hi vọng tôi cám ơn như thế nào?” Chu Sa cũng hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói cũng trở nên quyến rũ bất ngờ. Dưới bàn, chân Chu Sa cọ cọ dọc theo bắp chân của Giang Thâm từ từ hướng lên trên, cọ qua đầu gối của Giang Thâm, lướt qua đùi của Giang Thâm, dừng ở giữa hai chân của Giang Thâm.
Đôi mắt hoa đào của Giang Thâm nheo lại.
Hắn nắm lấy bàn chân đang tác quái ở dưới bàn của Chu Sa, cầm trong tay vuốt ve.
Nhỏ nhắn, một tay đã có thể nắm trọn, mu bàn chân tròn trịa, rất đáng yêu.
Ngón chân của Chu Sa hơi nhúc nhích, gãi vào lòng bàn tay của Giang Thâm, một cái rồi lại một cái.
Thế là Giang Thâm cũng gãi nhẹ vào lòng bàn chân của Chu Sa một cái.
Chu Sa kinh ngạc kêu nhỏ một tiếng, rụt chân lại: “Nhột quá!“.
Giang Thâm lại ngọ nguậy mấy ngón tay, Chu Sa lập tức nhốn nháo: “Đừng, đừng, em chịu không nổi...” Chu Sa muốn rút chân ra, nhưng Giang Thâm nắm rất chặt.
“Sợ nhột?” Giang Thâm như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Chủ tịch Giang không sợ nhột à?” Chu Sa hơi dùng sức, muốn thoát khỏi tay Giang Thâm.
“Vậy còn phải xem là ở chỗ nào.” Giang Thâm thả chân Chu Sa ra, tất chân lướt qua trong lòng bàn tay cảm giác thật mềm mại.
Chu Sa đứng lên ngồi qua bên cạnh Giang Thâm, quay đầu cắn nhẹ vào vành tai của Giang Thâm, thổi một hơi vào lỗ tai của hắn.
Chu Sa phát hiện Giang Thâm có chút cứng ngắc khó có thể nhận ra.
Chu Sa liếm vành tai của Giang Thâm một cái: “Là ở đây.” Nhiều ngày thân mật với nhau cũng không phải không có thu hoạch.
Giang Thâm nắm lấy tay Chu Sa, cúi người hôn một cái.
“Đừng mà, vừa mới ăn cay...” Chu Sa hơi chống cự.
Thật sự rất cay, lan từ trên vòm miệng xuống dưới, khiến toàn thân đều nóng rang.
Lúc Giang Thâm buông Chu Sa ra, trong mắt nhuộm đầy dục vọng.
Chu Sa hơi thở dốc: “Chuyện đi công tác, chỉ có, anh và em?”
“Đúng. Anh và em.” Ánh mắt Giang Thâm đã nói rõ hết thảy.
***
“Giang Thừa...“. Bùi Oanh mở miệng trước: “Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu hay không?”
Có thể hay không?
Giang Thừa rơi vào mâu thuẫn.
Hắn không phải không hận Bùi Oanh.
Cô ấy quen với ai không được, sao lại nhất định là Giang Thâm cơ chứ?
Hắn không thể phủ nhận, năm đó hắn thật sự động lòng với Bùi Oanh.
Nhưng mặc dù hắn không hỏi ra cái câu đê hèn “Giang Thâm không cần em nữa, em mới tới tìm tôi, xem tôi là lốp xe dự phòng à?” đi nữa, thì cũng không biểu đạt ý trong lòng hắn chưa từng nghĩ tới.
Giang Thừa xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa, nhất thời không trả lời Bùi Oanh.
“Giang, Giang Thừa...” Giọng nói Hứa Nhu Nhu vì bàng hoàng mà run rẩy.
Người phục vụ đứng phía sau Hứa Nhu Nhu, vẻ mặt áy náy vì không ngăn lại được vị khách này.
Giang Thừa nhíu mày: “Sao cô lại ở đây?“.
“Vì sao cô ta lại ở đây?” Hứa Nhu Nhu chỉ vào Bùi Oanh.
Sắc mặt của Bùi Oanh không chút thay đổi, còn tỏ ra rất ung dung, so với nét mặt bởi vì gấp gáp và tức giận trông càng thêm dữ tợn của Hứa Nhu Nhu tạo thành khác biệt rất lớn.
Giang Thừa không trả lời, hắn không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của Hứa Nhu Nhu, đồng thời hắn không biết khi nào lỡ cho Hứa Nhu Nhu ảo giác, khiến cô ta sinh ra suy nghĩ không thực tế đối với bản thân: “Cô về đi.”
“Anh đuổi em đi?” Tiếng của Hứa Nhu Nhu run rẩy, nước mắt của cô ta bắt đầu rơi: “Hôm qua anh, hôm qua đâu phải là như vậy...”
Giang Thừa mất hết kiên nhẫn.
“Mặc kệ cô suy tưởng như thế nào về mối quan hệ giữa tôi và cô, thì tất cả đã kết thúc, cô không cần tới công ty nữa, thư đuổi việc sẽ được gửi trực tiếp cho cô.” Giang Thừa xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
Rốt cục người phục vụ cũng phát huy tác dụng, ngay lập tức lôi Hứa Nhu Nhu đi.
Bùi Oanh không bình luận gì về Hứa Nhu Nhu, cô ấy vẫn dịu dàng đáp lại lời xin lỗi của quản lý, sau đó rót cho Giang Thừa một ly nước.
Giang Thừa dường như đã quyết định chắc chắn, hắn ngẩng đầu lên nhìn Bùi Oanh.
“Được, bắt đầu lại từ đầu thôi.”
_________________________
Lời của Mama: Mỗi ngày ta đều cảm thấy ta chọn hai bộ truyện thật trâu bò. Một bộ thì hắc (đen) não, một bộ thì nói chuyện khó hiểu. Không món ăn thì là từ ngữ chuyên ngành, trời đất ơi, vui quá xá là vui luôn à. Nói chứ chuyện chính là ta sẽ cố đẩy nhanh tiến độ, vì tình hình trong những chương VIP, có một số chương rất rất dài. Ở chương nào đó ta cũng nhắc đến điều kiện tặng phúc lợi rồi nha “777 ngôi sao hoặc 777 bình luận“. *Yêu thương*