Có người không ngừng tag #Molly_hoa_nhài, cô ta là người đầu tiên tung ra video của Giang Thâm, nghe giọng điệu hẳn là nhân viên của Giang thị.
Mạt Lỵ đã thấy những hình ảnh này từ sớm, điều làm cô ta khá là sửng sốt bối cảnh phía sau hai người, Bùi Oanh không phải là bạn gái của chủ tịch sao? Vì sao lại ở bên cạnh Giang Thừa rồi?
Chu Sa thành công thượng vị rồi???
Từ trong mắt của Mạt Lỵ bắn ra tia ghen ghét.
Cô ta bấm di động: “Chủ tịch chia tay với Bùi Oanh rồi?”
Hai người bọn họ chưa từng công khai trong phạm vi quá lớn, những người biết đến cũng không nhiều lắm, Hoa Nhài có thể thu thập mấy tin tức này, đơn giản vì bạn trai cô ta là cận thần của thiên tử.
Thôi Nhất Minh: “Chắc là thế, sao vậy?”
“Chủ tịch và Chu Sa ở bên nhau.”
“Bận rồi, không nói nữa.” Thôi Nhất Minh có hơi bực bội mà thoát khỏi WeChat.
Mạt Lỵ hơi nhíu mày, hình như Thôi Nhất Minh luôn kiệm lời, không hiểu phong tình như vậy.
Cô ta mở video ra xem lại cảnh Giang Thâm cười, ngón tay vuốt qua vuốt lại trên màn hình.
Hiện trường tiệc tối lấp lánh ánh đèn, Giang Thâm khiêm tốn ngồi ở hàng thứ ba, hắn không thèm để ý thứ khác, cứ biểu hiện thân mật với Chu Sa, lúc camera đảo qua còn nở nụ cười.
Giang Thâm cầm quyển danh sách vật phẩm đấu giá đưa cho Chu Sa xem, hai người ngồi sát bên nhau.
Giang Thừa ngồi ở phía sau nhìn Chu Sa, đường cong từ cổ đến bả vai lộ ra đều rất đẹp. Tấm lưng trần trụi như ẩn như hiện. Vành tai của cô đeo bông tai làm bằng một viên kim cương nho nhỏ, ánh sáng khúc xạ khiến tim Giang Thừa quặn thắt, vốn dĩ cô ấy phải ngồi bên cạnh mình, cười với mình.
Giang Thừa nhắm mắt, lại nặng nề mở ra, nhìn chằm chằm vào bông tai của Chu Sa, mình đã từng mua trang sức cho chưa? Giang Thừa suy nghĩ, đáp án là không có, Chu Sa vốn không đòi hỏi hắn phải mua quà tặng, mà hắn cũng không có loại khái niệm tặng quà này trong đầu, đồ trang sức đối với hắn mà nói là để thổ lộ, chuyên dùng cho việc cầu hôn.
Hắn hơi ảo não, vì quá khứ không hiểu phong tình của mình, vả lại, không nên đi cùng với Bùi Oanh, rõ ràng là đã chia tay, để Chu Sa thấy nhất định lại cảm thấy mình rất cặn bã.
Nhưng nếu khiến Chu Sa kích động thật, đó cũng là một chuyện tốt, tốt hơn là cứ làm như không vui không buồn, không nhìn thấy.
Phải thật cố gắng, suy nghĩ cho kỹ làm cách nào có thể xoay chuyển được cô ấy.
Nội tâm Giang Thừa diễn đủ loại kịch bản.
*Lời nhắn gửi của Mama: Bất đắc dĩ ta phải chen giữa mà nói thế này, hơi vô duyên nhưng ta sợ ta ghi ở cuối lại bị nơi nào đó cắt bỏ. Mọi người nên biết nhà chính của ta ở trên FB là fanpage “Mama Tổng Quản”, trên wp là “ChauKhoa2268”, ngoài ra ta cũng chỉ đăng trên Cung Quảng Hằng thôi, thế nên mọi người đọc ở chỗ khác thì đừng chờ mong hoặc gào thét nếu ta không trả lời nha. Thêm nữa là tốt nhất theo dõi fanpage của ta, vì mọi thông tin ta đều thông báo chủ yếu trên fanpage nên không theo thì bỏ lỡ nhiều thứ hay ho đấy. Cám ơn mọi người đã theo dõi Chu Sa!
Bùi Oanh cắn môi dưới, cô ta cảm thấy sự việc có chút không đúng.
Ánh mắt Giang Thừa trống rỗng nhìn về phía xa, nhưng hắn nhìn chằm chằm như vậy, chỉ có thể là đôi nam nữ ngồi ở hàng phía trước mà thôi.
Giang Thâm và Chu Sa.
Bùi Oanh chưa từng để Chu Sa vào mắt, cô ta biết đây là người phụ nữ Giang Thừa từng bao nuôi.
Bất quá chỉ là bao nuôi thôi, không có danh phận, cái gì cũng không có, vẫy tay một cái thì tới, xua tay thì giống như đồ chơi bị ném đi.
Giang Thâm tiếp tục cách làm trước đó, cũng giống như Giang Thừa, không cho cô ấy danh phận, một mình chui rúc ở tầng 85 trong toà cao ốc, không thấy ánh mặt trời.
Bùi Oanh từ trên cao nhìn xuống Chu Sa có chút thương hại.
Nhưng hình như lại không phải như thế, Bùi Oanh phát hiện bản thân mình mắc một số sai lầm.
Tình cảm của Giang Thừa đối với Chu Sa vượt qua suy đoán của Bùi Oanh, cảm xúc đã biến hóa từ khoảnh khắc bước lên thảm đỏ, đến sau khi an vị cũng luôn nhìn chằm chằm sườn mặt của Chu Sa.
Lý do Giang Thừa chia tay căn bản không phải là lời nói thật, hắn đã yêu Chu Sa!
Càng khiến cho nội tâm Bùi Oanh kích động là, Giang Thâm cũng có biểu hiện quan tâm khác thường đối với Chu Sa.
Hắn mang cô ấy tới nơi này, hắn thân mật kề sát vào Chu Sa, thì thầm với Chu Sa.
Có lẽ là diễn trò cho Giang Thừa xem, nhưng nếu là thật sự thì sao?
Ngón giữa của Bùi Oanh nhẹ run rẩy.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì?
“Thích cái nào?”
Giang Thâm cực kỳ kiên nhẫn chờ Chu Sa lật xem từ đầu đến cuối.
Chu Sa cười cười: “Không cần đặc biệt chọn vì em.”
Cái trò con nít này Giang Thâm đã chơi từ trung học tới giờ, hắn lấy quyển sách lại.
“Cái đồng hồ cũng không tệ, kiểu nữ, là do Richard Mille đặc biệt định chế, thiết kế độ lớn của mặt đồng hồ đều rất hợp với em.”
Chu Sa nhìn giá khởi điểm: “Quá tốn kém rồi chủ tịch.”
“Là làm từ thiện.” Giang Thâm đường hoàng.
“Bạn gái cũ của ngài đến đây với Giang Thừa.” Chu Sa không còn kiên nhẫn, nói về đôi nam nữ ngồi ở phía sau.
“Anh cực kỳ hy vọng cô ấy sẽ tốt hơn.” Giang Thâm càng đường hoàng hơn.
Từ ban đầu, tiệc tối chính là tiết mục quyên góp, Thôi Nhất Minh thay Giang Thâm lên sân khấu quyên tặng.
Tiết mục bán đấu giá nhiều lần xuất hiện những thứ đặc sắc hơn.
Lúc Giang Thâm giơ bảng lên thì Giang Thừa có ý tốt nâng giá lên gấp năm lần, làm Giang Thâm bỏ ra cái giá cao nhất trong toàn hội trường.
Lúc tiệc tối kết thúc đã là rạng sáng, từ ồn ào náo nhiệt đến yên tĩnh khiến Chu Sa có hơi mệt mỏi.
Chu Sa bị Giang Thâm đánh thức: “Về nhà rồi ngủ tiếp.”
“Không muốn…” Chu Sa lại tiếp tục nhắm mắt ngủ, cô bị đánh thức nên có chút không cao hứng, âm thanh lại mềm mại và êm ái đến bất ngờ, giống như đang làm nũng.
Giang Thâm nhìn gương mặt trong lúc ngủ của Chu Sa, hôn lên khóe môi nàng một cái, đành xuống xe bế Chu Sa ở chỗ ngồi phía sau ra.
Giang Thâm lờ mờ nhớ được số nhà trong chung cư, ra khỏi thang máy, Giang Thâm thả Chu Sa xuống, tìm chìa khoá mở cửa trong túi xách nhỏ của Chu Sa.
Đây là lần đầu tiên Giang Thâm tới nơi này, hắn ôm Chu Sa lên giường, chuẩn bị ra về.
Chu Sa hơi hơi tỉnh, ngồi dậy cởi lễ phục ra, sau đó thở dài.
“Sao vậy?” Giang Thâm mở miệng hỏi, là không muốn để hắn đi sao?
“Còn muốn tháo trang sức.” Chu Sa từ từ nhắm hai mắt nói.
“…”
Chu Sa chầm rãi đứng lên, lột áo ngực dán ra, toàn thân chỉ còn lại một cái quần chữ T nho nhỏ, đi chân trần vào nhà vệ sinh.
Lúc làn nước nước từ vòi hoa sen phun ra, Chu Sa cảm nhận được một cơ thể trần trụi dán sát vào lưng mình.
“Chủ tịch còn chưa về hả?”
“Chu Sa mời anh ở lại, vậy chỉ có thể ở lại thôi.”
“Mời chủ tịch hồi nào?”
Giang Thâm nắm lấy đôi ngọc nhũ của Chu Sa từ phía sau, cắn vành tai Chu Sa nói, “Em dùng bọn nó mời anh.”
Dòng nước chảy qua cơ thể hai người, xúc cảm khi chạm vào nhau càng thêm trơn mịn.
Tay Chu Sa vịn ở trên tường, Giang Thâm nâng một chân Chu Sa lên, chậm rãi đem côn thịt đẩy vào, dường như cái miệng nhỏ bên trong gấp gáp đến nổi không kịp chờ côn thịt cắm hết vào, đã vội vàng mút lấy Giang Thâm.
Hình như… bắt đầu lưu luyến cái cảm giác này rồi…
Bàn tay Giang Thâm trượt trên người Chu Sa, sờ đến viên trân châu ở giữa cánh hoa, trước sau kích thích Chu Sa.
“A…” Cơ thể Chu Sa run run, loại khoái cảm hai tầng này làm cô bắt đầu trở nên mông lung.
Vốn dĩ cũng không muốn làm tình…
Lại không biết vì cái gì mà bắt đầu…
Giang Thâm hung hăng đâm vào Chu Sa, ngón tay cũng không ngừng vê nắn, Chu Sa ở trên tay hắn tựa như biến thành nước, hòa tan trong tay hắn.
Hơi nước nóng không ngừng toả ra như sương mù mờ mịt, hai người dính chặt lấy nhau, cánh tay Chu Sa vòng ra sau ôm lấy Giang Thâm, tận lực mà hôn môi Giang Thâm.
Ngón tay Giang Thâm linh hoạt như vậy, côn thịt thô dài như vậy, eo của hắn lại có lực như vậy.
Chu Sa cảm giác chính mình đang bay lên không ngừng, bay lên không ngừng, tay cô nắm chặt lấy Giang Thâm, móng tay bấu vào bả vai Giang Thâm, có chút khoái cảm xa lạ dần dồn xuống nơi hạ thân, sau đó vỡ tung ra, Chu Sa cảm giác dường như có cái gì từ trong cơ thể không ngừng phun ra ngoài.
Cơ thể Chu Sa không ngừng trượt xuống dưới, Giang Thâm ôm chặt lấy Chu Sa, hắn cảm thấy chất lỏng trên tay không giống với nước nóng.
“Bảo bối, em phun nước…”