Chu Sa

Chương 4: Chương 4: Tạ Lăng




Biên tập: Mama Tổng Quản

(*”▽`*)...(*”▽`*)

---------------------------------

Trận này hơi lâu, nói chung là làm thêm hai lần mới xong.

Đến lúc thay đổi tư thế lần hai, Chu Sa run rẩy khóc lóc cầu xin hắn, Giang Thừa mới chịu bắn ra.

Eo Chu Sa vô cùng mỏi, hai mắt như phủ một lớp sương dày đặc.

Giang Thừa từ phía sau ôm lấy Chu Sa.

Lúc Chu Sa sắp ngủ, lại nghe Giang Thừa nói: “Anh đã làm cho em một cái thẻ.”

Chu Sa hé mắt ra, rồi lại nhắm lại, cũng không trả lời, ngủ mê man.

Giang Thừa không nghe Chu Sa trả lời, hắn lo lắng mấy giây, lại phát hiện Chu Sa ngủ mất rồi.

Hắn bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, thực ra hắn cũng không muốn biết Chu Sa trả lời thế nào.

Nói cho cùng, quan hệ giữa hắn và Chu Sa chỉ đơn giản thế thôi, hắn chi tiền, nàng đáp lại bằng thân thể.

Hắn có thể thích thân thể của cô, nhưng không được phép mê muội.

Khi Chu Sa rời giường thì Giang Thừa đã đi rồi, cô thu xếp một chút đồ đạc, đến bệnh viện xong liền ra sân bay với Giang Thừa luôn thể.

Lúc Chu Sa đến trước của phòng bệnh ở bệnh viện Đệ Nhất, gặp phải bác sĩ Trần là bác sĩ điều trị cho mẹ cô.

“Tạ tiểu thư tới rồi à?“. Bác sĩ Trần tỏ vẻ khách sáo, vành tai lại đỏ rực làm lộ tâm tư.

“Chào bác sĩ Trần, tình huống của mẹ tôi sao rồi ạ?“. Chu Sa nở nụ cười, bước tới.

“Tình huống của mẹ cô vẫn luôn ổn định, cũng coi như là một dấu hiệu tốt.” Bác sĩ Trần tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai.

“Cám ơn ngài, bác sĩ Trần, cơ thể của mẹ tôi vẫn phải nhờ ngài hao tâm tổn sức rồi.” Chu Sa cười mỉm chi.

“Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi.“. Bác sĩ Trần dừng lại một chút: “Chu Sa, tối nay có rảnh không?“.

“Xin lỗi bác sĩ Trần, tối nay tôi có việc rồi.” Chu Sa tỏ ý xin lỗi.

“Không sao, không sao, tôi chỉ hỏi một chút thôi.“. Bác sĩ Trần xua xua tay, có vẻ rất xấu hổ, sau đó vội vàng bước đi.

Nếu đã không có kết quả, thôi thì ngay từ đâu liền từ chối. Mặt Chu Sa không chút thay đổi đẩy ra, phòng bệnh đơn, mẹ cô – Tạ Lăng đang yên tĩnh nằm ở đây, chỉ có từng đợt sóng điện tâm đồ chạy nhấp nhô tượng trưng cho việc Tạ Lăng còn sống.

Tạ Lăng đã nằm ở đây một năm rồi.

Ban đầu Chu Sa rất tuyệt vọng, dần dần cũng nghĩ thoáng hơn.

Một đêm mưa to vào mùa hè năm ngoái, Tạ Lăng gặp tai nạn giao thông, bị thương phần đầu, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Chu Sa ngồi bên cạnh giường nắm tay mẹ cô, tái xanh, gầy đến nổi cả gân lên.

Người gây ra tai nạn giao thông cũng tử vong, chiếc xe lật xuống kênh.

Cũng không phải là nhà giàu có gì, bên nhà đối phương nhờ người đưa tới mười vạn tiền mặt, nói với cô rằng họ thật sự không có tiền, sau đó liền mất tăm.

Mà đó chỉ là chi phí một lần phẫu thuật của Tạ Lăng.

Mà chi phí phẫu thuật não trước sau của Tạ Lăng phải gấp bốn lần.

Nên cô rất biết ơn Giang Thừa, nếu không có Giang Thừa, trong hoàn cảnh của cô, cô cũng không biết mình sẽ biến thành bộ dạng gì.

Chu Sa nhìn Tạ Lăng, cuối cùng bà cũng không tỉnh lại.

Biến thành người thực vật.

Nhưng may mắn là tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Quả thật, quan hệ giữa Chu Sa và mẹ cô cũng không phải quá tốt, bất kể nhớ lại thế nào, thì hình như Tạ Lăng luôn bận việc của mình, đối với Chu Sa, cho đủ tiền là đủ trách nhiệm.

Nhưng nói cho cùng thì cũng là sống nương tựa lẫn nhau, hai mươi năm, chỉ có hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau.

Bà nằm đó, cô lại không thể làm gì được.

Giang Thừa giúp Chu Sa tìm bác sĩ hội chẩn, tình huống này cũng không có biện pháp nào, mọi người đều nói Chu Sa phải xem ý trời ra sao.

Chu Sa xắn tay áo lên, đổ nước ấm ra, lau người cho Ta Lăng.

Dì Trương hộ lý đúng lúc đi mua cơm về: “Chu Sa tới rồi à, để đó dì làm cho.”

“Không sao đâu dì Trương, dì ăn cơm trước đi, con làm sắp xong rồi. Hôm nay, con phải ra ngoài một chuyến, hai ngày tới có thể không tới được, mẹ con ở đây phải nhờ dì chăm sóc rồi.“. Chu Sa đắp chăn cho Tạ Lăng xong, lấy trong túi ra một bao thư: “Vất vả cho dì Trương, tiền này dì cầm đi ạ!“.

Hộ lý từ chối một lúc rồi cũng nhận lấy: “Vậy con đi cẩn thận, mẹ con có đứa con gái như con thật tốt số mà.”

Chu Sa cười cười, nắm tay Tạ Lăng một cái rồi ra khỏi phòng bệnh.

Trên mặt hộ lý hiện lên chút khinh thường, nhưng ngược lại cũng có chút đồng tình, bà ta biết Chu Sa theo một người đàn ông có tiền, tiền này cũng là tiền không chính đáng.

Nhưng có cách nào chứ, Chu Sa là một cô gái trẻ, cô làm thế nào có thể đào ra được một số tiền lớn như thế chứ.

Hộ lý thở dài, cũng tại cái số.

Lúc Chu Sa đến sân bay, Giang Thừa đã tới rồi.

Cách cánh cửa thuỷ tinh của phòng nghỉ dành cho khách quý có máy bay tư nhân, Chu Sa thấy Giang Thừa ở cửa vào G550 liền đi tới.

Giang Thừa ngước mắt khỏi màn hình laptop nhìn.

“Sao rồi?”

“Vẫn tốt, bác sĩ nói tình huống xem như ổn định.”

Giang Thừa gật đầu, trợ lý của hắn mang hành lý đã thu xếp xong đến cho Giang Thừa, chuẩn bị lên máy bay.

Trợ lý của Giang Thừa cũng không phải ai cũng có thể làm được, Chu Sa nhớ đến cô gái đêm qua tự xưng là thư ký của Giang Thừa, chắc là làm thư ký hành chính của tổng giám đốc.

Từ Xương Thành đến thành phố C phải bay mất ba giờ, ở Xương Thành giờ đã là mùa lá rụng mà thành phố C vẫn còn đang ở giữa hè.

Lúc máy bay sắp hạ cánh, Chu Sa chuẩn bị thay quần áo.

Giang Thừa nhướng mày ý bảo trợ lý đóng cửa vách ngăn lại, dù bận vẫn ung dung ngồi xem Chu Sa thay quần áo.

Chu Sa cởi áo ngoài ra, thay một chiếc váy liền thân màu đen lộ vai, lộ ra bờ vai và xương quai xanh duyên dáng, rồi chậm chạp thay tất chân quyến rũ, chân cũng không yên mà cọ cọ lên mu bàn tay Giang Thừa, giữa hai chân thon dài mơ hồ hiện ra chút ánh sáng nhàn nhạt, sau đó mang một đôi giày cao gót nhỏ hiệu Jimychoo.

Chu Sa thay váy xong lại bị Giang Thừa kéo vào trong ngực, Giang Thừa cắn môi Chu Sa: “Muốn anh ở đây làm em hả?”

Chu Sa vươn đầu lưỡi ra liếm môi Giang Thừa, đôi mắt lóng lánh tràn đầy sắc xuân: “Được đó.”

Hết sức chọc người, có điều máy bay sắp hạ cánh rồi.

Chu Sa uốn éo cơ thể, cảm giác được Giang Thừa đã cứng lên.

Giang Thừa vỗ nhẹ mông Chu Sa một cái, hung hăng mút hôn Chu Sa.

Chu Sa thở hỗn hển đẩy Giang Thừa ra: “Son môi bị anh ăn hết rồi.”

Hạ cánh làm mất trọng lượng khiến cho dục vọng Giang Thừa bị đè nén lại, cuối cùng Giang Thừa cũng đầu hàng, đành từ bỏ ý định làm tình ở chỗ này.

Hắn cắn xuống ngực Chu Sa: “Ăn anh.”

“Không được.” Trợ lý cách có một vách ngăn, Chu Sa có hơi xấu hổ.

Giang Thừa tự mình vén váy Chu Sa lên, đôi gò bồng đảo trắng như tuyết của Chu Sa ở dưới lớp áo ngực có vẻ cực kỳ dụ dỗ.

Giang Thừa kéo áo ngực của Chu Sa xuống, một đôi thỏ nảy bật lên ở trước mắt Giang Thừa, đầu nhủ màu hồng nhạt từ từ dựng đứng.

Giang Thừa dùng lưỡi kích thích một chút, cả người Chu Sa đều bắt đầu mềm nhũn, cô ôm lấy cổ Giang Thừa, Giang Thừa liền ngậm cả đầu nhũ vào trong miệng, liếm mút chọc ghẹo, bàn tay dùng sức nhào nặn bên kia, biến nó thành đủ mọi hình dáng.

Trong lúc ở nơi răng môi của Giang Thừa và đầu nhũ của Chu Sa vang lên tiếng nước kích thích không ngừng, Chu Sa cắn lấy môi dưới của mình kìm chế khoái cảm.

Giang Thừa lại đổi sang bên kia, cắn đầu nhũ Chu Sa nói: “Bảo bối, so với trước kia thật lớn hơn nhiều.“.

Đôi mắt Chu Sa quyến rũ hút hồn: “Đó là nhờ công của Giang tổng nha.”

Giang Thừa vừa mút vừa cười.

Lúc máy bay đáp xuống đất, Chu Sa đã sửa soạn lại chỉn chu, trên mặt còn toát ra một vẻ sắc xuân.

Ngón tay Giang Thừa sờ vào giữa hai chân Chu Sa lại thấy một mảng ướt át.

-------------------------------------

Lời của Mama: Đôi khi chúng ta phải hi sinh vì một người, chưa hẳn vì chúng ta yêu người ấy vô cùng, mà là vì để có một lý do để tồn tại.

Chuyện phúc lợi: Ta đã tạo 1 blog cá nhân trên Facebook tên là “Mama Tổng Quản“. Nó chỉ là của riêng ta thôi. Thế nên bắt đầu lại từ con số 0. Ta treo phúc lợi khi trang đạt được các mốc 77 like, 777like và 7777 like nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.