Chủ Thần Quật Khởi

Chương 42: Chương 42: Chết Yểu




Chu Bỉnh Lâm đi xuyên qua hành lang đến trước cửa thư phòng thì nhìn thấy mấy người đang khiêng một thứ gì đó đi qua, bên trên đắp vải trắng, máu tươi tí tách nhỏ xuống.

- Có chuyện gì vậy?

Hắn cau mày, chặn một tên quản sự lại hỏi.

Tên quản sự giật mình, nhìn thấy là Chu Bỉnh Lâm mới dám bẩm báo: “Là nha hoàn trong viện của Tứ phu nhân! Lão gia đang phiền lòng chuyện cứu tế mùa đông, tam phu nhân lại tóm lấy cô gái này, nói là tay chân không sạch sẽ. Sau đó tra ra thì thấy mệnh số không tốt nên bị đánh chết luôn...”

Chu Bỉnh Lâm cũng giật mình, đi đến trước cửa thư phòng gõ cửa: “Cha!”

- Là Bỉnh Lâm à? Vào đi!

Chu Bỉnh Lâm thả nhẹ bước chân đi vào trong rồi cung kính hành lễ, không dám thở mạnh chút nào.

- Việc giải quyết đến đâu rồi?

Mặc dù vừa mới dùng gậy đánh chết một nha hoàn nhưng sắc mặt Chu Đồng An vẫn rất ung dung bình tĩnh, tràn ngập vẻ thư sinh cùng dáng vẻ nho gia đại đức.

- Đã thương lượng xong cả rồi. Nhà tam thúc bỏ ra năm mươi lượng bạc cho nhà con thím tư, mỗi năm bù thêm một thạch lương thực!

Chu Bỉnh Lâm nhẹ giọng nói.

- Kẻ nào kẻ nấy, vì đất đai tiền bạc mà đến cả tổ tông cũng không thèm để ý đến!

Chu Đồng An lạnh lùng hừ một tiếng: “Đều là họ hàng thân thích với nhau mà còn tranh giành đến đỏ cả mắt, quả thật không dám nhận mà!”

- Trong họ có quá nhiều việc vặt, các gia tộc lớn khác cũng chạy không thoát. Chu gia ta hiện giờ có thể duy trì yên ổn cũng là nhờ có phụ thân đại nhân trấn giữ ở đây, bày mưu tính kế!

Chu Bỉnh Lâm khom người, lời này nói ra vô cùng thật lòng thật dạ. Hắn biết càng là các gia tộc lớn thì càng khó xử lý công bằng mọi việc. Các phòng các chi người nào kẻ nấy đều giống như lang như sói.

Nếu không phải phụ thân thủ đoạn cao minh thì quả thật khó lòng giữ vững.

- Ây dà... Hai bên đều đồng ý là tốt rồi!

Chu Đồng An tỉ mỉ hỏi rõ sự tình, sau khi nghe Chu Bỉnh Lâm trả lời từng câu mới thở ra một hơi: “Ngươi giải quyết việc lần này rất tốt, chỉ có điều còn thiếu chút lão luyện...”

Sau đó hắn lại gợi ý vài câu rồi mới nói tiếp: “Giờ đang là mùa đông lạnh giá, củi lửa gạo mì của các phòng đều phải chú ý, không được để thiếu sót. Còn phải thường xuyên để tâm đến đám nô tài sinh ra trong nhà, đừng để chúng không có cơm ăn. Huyện tôn mới nhậm chức, lúc này mà xảy ra mấy việc như đói rét, sắc mặt mọi người đều rất khó coi!”

- Đương nhiên là vậy rồi. Đã sớm xác nhận sẽ cung cấp lúa gạo tiền bạc... chỉ có điều, bên phòng thu chi thì sao ạ?

Chu Bỉnh Lâm có chút chần chừ do dự.

- Cứ đợi thêm một thời gian đi, Tống võ sư hai ngày nay chắc cũng sắp đến nơi. Đến khi khoản ngân lượng đó được bọn họ áp tải đến thì làm gì cũng dễ rồi...

Chu Đồng An cũng thở dài.

Người khác đều cho rằng Chu gia là một gia đình giàu có, cơm ngon áo đẹp vàng bạc chất thành đống. Thế nhưng lại không biết được cái gia tộc lớn này họ hàng có đến hơn ngàn người, lại cộng thêm đám nô tỳ và nô tài sinh ra trong nhà nữa, chi tiêu quả thật nhiều như núi như biển. Càng không cần nói đến vẫn còn hai chức quan cần phải duy trì.

Lúc này vẫn còn hy vọng Chu Đồng Nhân và Hồ chủ bộ tiến thêm một bước nữa, nên đương nhiên không thể thiếu phần hiếu kính cho cấp trên rồi.

Lại nói đến quan viên ở Đại Chu muốn yên ổn qua ngày thì vô cùng nhàn nhã, sống ẩn dật không tranh với đời là có thể có công không tội, đến khi già có khi còn tích góp được một phần gia nghiệp không nhỏ.

Thế nhưng nếu muốn tiếp tục bò lên thì trước tiên không được thiếu phần hiếu kính quan trên, không được bóc lột cấp dưới quá mức, thỉnh thoảng còn phải thu mua lòng người. Khoản tiêu hao này vô cùng to lớn, toàn bộ đều do Chu gia chống đỡ.

- Cứ nói đến việc này ta lại có chút lo lắng. Con đi hỏi lại xem...

Chu Đồng An vừa mới nói, tiếng bước chân dồn dập truyền đến: “Lão gia, việc lớn không hay rồi!”

Một người bước vào, Chu Bỉnh Lâm nhận ra đây là quản gia lão Chu mà cha hắn tin tưởng nhất, trong tay lão còn đang nắm chặt một phong thư.

Tuy rằng rất muốn xem, thế nhưng Chu Bỉnh Lâm đến đầu cũng không dám cử động, sợ bị coi là có ý đồ dòm ngó chức vị gia chủ, trong lòng lại có chút bi ai.

- Thằng nhãi ranh!

Ầm!

Chu Đồng An nhận thư, vừa đọc được vài dòng đã lập tức nổi trận lôi đình. Hắn vỗ bàn một cái, cốc chén rơi xuống đất vỡ vụn ngổn ngang.

- Phụ thân bớt giận!

Chu Bỉnh Lâm và lão Chu đều quỳ xuống. Bây giờ thì có thể hỏi rồi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

- Con xem đi... Con xem đi... Thằng nhãi con Ngô gia quả thật là gan to tày trời! Chu Đồng An quăng bức thư vào mặt Chu Bỉnh Lâm, có chút đau đớn.

Lúc này Chu Bỉnh Lâm cũng chẳng màng đến nữa mà nhanh chóng đọc thư, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ: “Vậy mà cũng dám làm...”

Hắn cũng là con cháu gia tộc lớn, hơi có chút sợ hãi loại thủ đoạn một lời không hợp lập tức lật bàn này: “Có thể nói rõ sự việc rồi mời quan phủ giúp đỡ tiêu diệt không?”

- Đồ đần!

Chu Đồng An phẫn nộ hét lên một tiếng rồi lại chỉ lão Chu: “Ngươi nói cho nó nghe!”

Lão Chu cười khổ nói: “Đại thiếu gia, việc này là không thể! Đội tuần kiểm của Ngô gia đã đến huyện nha, nói là truy bắt đạo tặc trong đêm, tiêu diệt được đám Tiếp Thiên Phong gồm hơn năm mươi người. Huyện lệnh còn phải vì thế mà xin công trạng... Chỉ cần bọn chúng một mực khẳng định hàng hóa là của thu được trong trại của bọn sơn tặc, chúng ta lại không có chứng cứ thì cũng chẳng nghĩ ra được cách nào nữa...”

- Ngô Minh...

Chu Bỉnh Lâm có chút bất ngờ. Trong trí nhớ của hắn, kẻ này cũng chỉ là một tên công tử bột mà thôi. Không ngờ lúc này mới nhìn ra được vài phần bộ mặt thật của hắn, quả là sát phạt quyết đoán lại ác liệt tàn nhẫn vô cùng.

- Được! Được lắm! Rất tốt!

Chu Đồng An cũng lạnh lùng cười: “Lão hổ không ra oai, bọn chúng lại dám coi thường Chu gia ta là con mèo bệnh... Lão Chu, ngươi ra lệnh cho đám Hắc Lão Hổ, Cổn Địa Long cùng ra tay. Toàn bộ võ sư giáo đầu nhà ta đều sắp xếp vào trong đội. Ra lệnh cho đại chấp sự, nhị chấp sự và cả mấy tên theo hầu đều đi hết luôn. Mở kho vũ khí, chọn ra những thanh kiếm tốt nhất... Hừ! Nói đến độ tinh nhuệ, Ngô gia bọn hắn có thể so được với Chu gia chúng ta hay sao? Ta muốn hắn chết không có chỗ chôn thây!

Chu Bỉnh Lâm rùng mình một cái. Hắc Lão Hổ Cổn Địa Long này đều là đạo tặc hung hãn có tiếng ở huyện Vân Bình. Ngay cả hắn đến giờ mới biết đây là chó nhà hắn nuôi!

Mà hiện tại cha hắn rõ ràng đã vứt bỏ cái dự định dùng luật pháp để xử lý việc này, chuẩn bị dùng vũ lực để bắt lấy Ngô Minh!

Lúc này Chu Đồng An lại chỉ vào Chu Bỉnh Lâm: “Thái bình thịnh thế muốn giữ được yên ổn thì dựa vào văn tài, thời loạn dựa vào vũ lực. Lần này con cũng đi theo luôn! Nhất định phải mang đầu thằng nhãi ranh kia về đây cho ta!”

- Tuân lệnh!

Cho dù có không muốn cỡ nào thì lúc này cũng không còn đường cho Chu Bỉnh Lâm từ chối, chỉ có thể quỳ xuống nói.

Thế nhưng ngay sau đó lại có một tên chấp sự nhanh chóng chạy đến bẩm báo, hai tay dâng lên một cái ống trúc: “Thư từ đạo quán được bồ câu mang đến, là thư cấp cao nhất!”

- Đem lại đây!

Chu Đồng An nhận thư. Chiếc nhẫn trên tay phát sáng, ống trúc tự động mở, hiện ra một đoạn giấy cổ.

- Đây là...

Chi đọc qua vài dòng, Chu Đồng An lại giống như bị cướp mất tâm phúc mà xụi lơ trên ghế. Một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng: “Tạm thời hủy bỏ đợt hành động này!”

Cứ như có ảo giác, Chu Bỉnh Lâm chợt thấy dáng người Chu Đồng An khọm xuống, dường như lại già thêm mấy phần.

...

Núi Thược Tử, bên trong trại trên núi.

Ngô Minh đã chuẩn bị sẵn sàng, giờ lại hiểu được cái gọi là người tính không bằng trời tính.

- Hả? Là thư của tỷ tỷ?

Còn chưa đợi được sự báo thù của Chu gia thì thư của Ngô Tinh đã truyền đến trước khiến đầu óc Ngô Minh không khỏi hơi mơ hồ. Sau khi mở ra xem, hắn lại có chút bừng tỉnh.

- Tỷ tỷ viết thư đến nói đã trấn áp Chu gia rồi, còn khiến bọn chúng phải ngậm bồ hòn làm ngọt... Đương nhiên việc mình làm cũng có chút quá đáng. Đổi lại, đạo quán không thể thu nhận mình được nữa, bảo mình đừng quá sốt ruột, tỷ ấy sẽ nghĩ cách...

Ngô Minh gấp thư lại rồi nhét vào trong ngực. Sau đó lại sờ sờ mũi, có chút ngại ngùng.

Cái loại cảm giác được tỷ tỷ bảo vệ này đối với tên công tử bột lúc trước thì quá là bình thường. Thế nhưng hắn thì lại có chút cảm giác không thoải mái vì nợ ân tình của người khác.

- Thực ra mình cũng có thể tự giải quyết mà!

Đáng tiếc điều này không thể nói với người khác.

Nếu dựa theo kế hoạch của mình, lần này dụ địch tiến vào, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, đủ để một lưới tóm gọn quân tinh nhuệ của Chu gia! Đến lúc đó Chu gia chính là hổ đã bị bẻ mất nanh để mặc mình nhào nặn, hơn nữa còn có thể luyện ra một nhánh tinh binh kỳ binh!

Ý tưởng ban đầu chính là khi Chu gia báo thù thì trốn vào trong núi sâu, dựa vào những thứ như lương thực, thuốc men thậm chí là bùa chú... do Chủ Thần Điện cung cấp để một lần tiêu diệt hết thế lực ngầm của Chu gia.

Đến lúc đó Chu gia không có vũ lực bảo vệ chẳng khác nào một miếng thịt béo, không biết chừng còn cửa tan nhà nát, ngã một cái không gượng dậy nổi.

Đây mới cách giải quyết tận gốc khiến bọn chúng không còn kế hiểm nào đủ sức báo thù nữa.

Đương nhiên Ngô Minh cũng hiểu rõ, mình tự nhiên biến ra được lương thực thuốc men các loại nhất định sẽ bị nghi ngờ. Thế nhưng ở thế giới này, mấy vật phẩm đạo pháp như túi hạt cải, nhẫn không gian không phải là không có, chỉ có điều là vô cùng hiếm thấy, cấp bậc như các gia tộc lớn trong huyện còn chẳng đụng vào được mà thôi. Đến lúc đó có thể dùng tạm cái lý do này để che đậy.

Thậm chí sau khi việc thành còn có thể ngấm ngầm xuất ra lực lượng, một lưới tóm gọn thế lực đang nhằm vào Ngô Tinh xem như báo ân, kết thúc nhân quả của cái thân thể này. Sau đó có thể thoải mái như trời cao biển rộng, tiến có thể công, lùi có thể thủ.

Không được nữa thì cũng có thể ung dung bỏ đi. Chỉ dựa vào Chủ Thần Điện, thế giới này không có nơi nào hắn không thể tới!

Thế nhưng hiện tại nhân quả lại sâu thêm một tầng rồi.

- Ây dà... người đẹp có ơn lớn lại không thể lấy thân báo đáp, nên làm thế nào mới tốt đây...

Ngô Minh lắc lắc đầu như muốn hất văng cái suy nghĩ không lành mạnh ra khỏi đầu: “Người đâu! Nói với Phong Hàn, chúng ta trở về thôi!

Còn về việc không thể gia nhập đạo quán gì gì đó như trên thư nói thì hoàn toàn bị Ngô Minh xem nhẹ.

Chỉ là đạo quán của một cái huyện nho nhỏ mà thôi, người đã giấu không ít đạo quyết trong người như Ngô Minh đương nhiên không thèm để ở trong lòng.

Tuy rằng không thể lấy được đống đạo quyết nhiều như vô hạn trong đạo quán cũng có chút đáng tiếc, thế nhưng dù sao cũng chỉ cần thêm ít điểm thành tích mà thôi. Người đã quyết chí trở thành chủ nhân của Chủ Thần Điện như Ngô Minh cũng chẳng quan tâm lắm.

...

Đối với tá điền hai nhà Chu gia Ngô gia mà nói, mấy ngày nay có thể xem như sóng yên biển lặng.

Thậm chí từ trên xuống dưới còn phơi phới bầu không khí tất niên vui mừng. Đợi đến khi Ngô Minh trở về, cái không khí này lại càng dâng cao đến đỉnh điểm.

- Thiếu gia, lần này chúng ta tổng cộng thu được năm ngàn hai trăm lượng bạc trắng, mười lăm miếng ngọc thượng hạng. Ngoài ra còn có sắt tinh luyện, muối ăn và đủ loại lễ vật, theo tính toán cũng bằng mười lăm ngàn lượng bạc!

Triệu Tùng bẩm báo với Ngô Minh, trên mặt hưng phấn vô cùng.

- Ừ! Trước đó ta đã hứa sẽ trợ cấp cho các ngươi hai phần là ba ngàn lượng, mỗi người được một trăm lượng. Phân năm mẫu đất cho người nhà những người bị thương hoặc chết trận!

Ngô Minh nói. Triệu Tùng nghe xong thì lộ ra vẻ mặt cực kì kích động, quỳ rạp xuống nói: “Chủ nhân anh minh. Chúng ta nguyện liều chết vì người!”

Lần điều động này cũng không tính là đặc biệt nguy hiểm lại thu hoạch được nhiều, đương nhiên chẳng có gì đáng nói.

Dù sao tối đa cũng chỉ là đánh cướp một đội thương nhân, lúc này quả thật không tính là việc lớn gì nên đám người bên dưới cũng xem như hài lòng.

Nói thật đây cũng là việc lúc trước Ngô Minh cân nhắc.

Cứ cho là lần này Chu gia xuất ra toàn bộ quân tinh nhuệ, lực lượng của hai bên âm thầm sống mái với nhau. Chỉ cần chưa có nhân vật đầu não quan trọng nào chết đi thì ngoài sáng chẳng qua cũng chỉ là trong lúc diệt cướp giết nhầm mà thôi, thậm chí còn tương đương với mức độ một lần hai thôn dùng vũ khí để đánh nhau.

Nếu có thể, chỉ cần một lần là thành công, lại nhổ sạch thế lực tiềm tàng ẩn trong bóng tối của Chu gia, thì hai cái chức quan kia có thể duy trì được bao lâu chứ?

Đáng tiếc, tính toán vẫn chẳng thể đuổi kịp thay đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.