Sau khi đan dược vào miệng, Ngô Minh mới nhận ra mình có chút bất cẩn.
Ngũ Thạch Phản Minh Tán này được ghi chép một cách trân trọng trong “Hoàng Đình Âm Phù kinh”, lại phải bỏ ra số tiền lớn như vậy mới phối được, công hiệu sao có thể bình thường được chứ?
Cho dù là đối với Luyện Sư hay Pháp Sư thì cũng đều có một tác dụng nhất định.
Hắn chỉ là người mới bắt đầu đã uống đan dược, dược tính quá mạnh sẽ gây ra trở ngại lớn.
Lúc này hắn cảm thấy một luồng khí khô nóng cuồn cuộn không dứt tuôn trào trong cơ thể, xuyên qua toàn thân và lục phủ ngũ tạng, khiến hắn gần như muốn nhảy dựng lên múa may quay cuồng.
Loại thuốc này tuy không phải là tiên dược, một người bình thường uống vào nhất định sẽ nổ tung mà chết. Ngay cả một người tu đạo bình thường quả thật vẫn có chút không chịu nổi.
Ngô Minh chỉ mặc một cái áo mỏng, lúc này hơi nóng bốc lên, vậy mà cũng hơi đổ mồ hôi.
- Nếu bây giờ mà đứng lên, tùy ý thay đổi hay chạy nhanh đi thì khi thuốc phát huy công hiệu, chỉ sợ dược tính quá mạnh sẽ khiến nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng!
Ngô Minh nghĩ ngợi thấu đáo rồi dùng hết sức bình sinh để khắc chế.
Đương nhiên, trước khi hắn uống đan dược cũng đã có sự chuẩn bị và nền tảng để dựa vào, đó chính là tu vi võ công!
Người bình thường không thể chịu được dược tính của thuốc này, thế nhưng hắn lại có cơ thể Tiên Thiên, gượng ép cũng có thể bảo vệ Linh Đài (1) được thoải mái.
Lúc này hắn mạnh mẽ áp chế, nhẩm đọc Hoàng Đình, vận hành Âm Phù đạo pháp để khóa luồng khí nóng lại. Từ đan điền men theo cột sống, mạch Nhâm Đốc lên thẳng đến huyệt Thiên Linh rồi nối liền với não bộ.
Người người đều có biển ý thức, có điều trước khi được khai phá thì vẫn chỉ là một mảng hỗn độn mơ hồ.
Đạo sĩ khai mở biển ý thức chính là dùng ánh sáng chiếu rọi, trở thành cội nguồn của pháp lực.
Tuy rằng con đường tu luyện võ thuật và đạo pháp không giống nhau, thế nhưng một số phương pháp vẫn có điểm tương tự.
Lúc này Ngô Minh canh giữ chặt chẽ Linh Đài, mặc cho luồng khí nóng đi qua não bộ rồi lại chuyển hóa từ nóng sang lạnh, dường như có một tia khí mát mẻ tuôn trào trong biển ý thức.
Trong mảng hỗn độn mơ hồ ẩn giấu một tia sự sống đang rục rịch trỗi dậy.
Ngô Minh cuối cùng cũng thu lại dáng dấp mà người ngoài nhìn vào thì thấy giống hệt một con tôm luộc lớn, hóa thành vẻ bình tĩnh trầm ổn.
Ánh trăng dần lặn mất, mặt trời đã mọc ở đằng đông.
Thấm thoắt một đêm đã trôi qua.
Lúc này, Ngô Minh đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt, một tia sáng xẹt qua trong con ngươi rồi lại biến mất.
- Quả là sống động như thật...
Hắn sờ sờ đầu lông mày, lộ ra vẻ mừng rỡ: “Bây giờ mình ngồi thiền đã có thể cảm nhận sâu sắc được một tia sáng sinh động trong biển ý thức... Công hiệu của Ngũ Thạch Phản Minh Tán quả nhiên phi thường. Tuy rằng bất kì loại thuốc nào cũng chỉ phát huy tác dụng tốt nhất ở lần uống đầu tiên, thế nhưng mấy viên còn lại chắc cũng đủ để giúp mình mở ra biển ý thức!”
- Cứ cho là vào được đạo quán, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể làm một đệ tử ngoại môn chuyên lo chuyện vặt vãnh. Chỉ khi thật sự khai phá được biển ý thức mới có thể xem như vào được cửa, trở thành một đệ tử nội môn được sư phụ truyền dạy...
- Thế nhưng hiện giờ mình chỉ cần dùng một tháng đã đuổi kịp tiến độ rồi!
Ngô Minh hơi nhếch mép khẽ cười.
Trở thành một đạo sĩ thu được bùa đương nhiên không phải một việc đơn giản. Theo như Ngô Minh được biết, đệ tử trong đạo quán có người bị kẹt lại cảnh giới này mấy năm thậm chí là mấy chục năm. Cả đời không bước vào được cánh cửa tu đạo cũng có cả đống.
Mà Đạo gia vì vậy cũng chuyên khai phá ra đủ các loại bùa phép như bùa Thái Thượng Tam Ngũ Đô Công Kinh, bùa Thái Thượng Chính Nhất Minh Uy Kinh, bùa Bát Quái Hộ Thân, bùa Trừ Tà Thần, bùa Tứ Bộ Cấm Khí, bùa Bảo Mệnh Trường Sinh... để đốt cháy giai đoạn.
Chỉ có điều dùng bùa để mở ra biển ý thức là hành động bất đắc dĩ, về mặt tiềm lực thì còn thua kém những người tự mình khai phá được. Những người đó được xưng tụng là hạt giống tu đạo chân truyền “có thiên phú về bùa phép”.
Thậm chí những bùa phép này cũng không phải cứ muốn là có được.
Theo Ngô Minh được biết, bùa phép mà đạo quán Vân Bình truyền thụ chính là bùa Cửu Phượng Phá Uế. Năm năm mới có ba danh ngạch, đều phải đánh nhau vỡ đầu mới giành được.
Ngô Tinh sau khi gia nhập đạo quán thì dùng ba tháng để tự mở ra biển ý thức, có thiên phú về bùa phép nên danh tiếng mới vang dội, được xem là một hạt giống chân truyền mà dốc lòng bồi dưỡng.
- Ừ... Nếu so với Ngô Tinh tỷ thì mình đây chính là gian lận. Có điều đạo lớn ba ngàn, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì dựa vào vật ngoài thân cũng đâu to tát gì lắm? Chỉ là công lực và đạo hạnh của mình tăng nhanh như vậy, tâm tính tu đạo cũng phải tăng theo, nếu không căn cơ không vững thì cũng hơi phiền... Chắc phải bình tâm lại, đọc thêm nhiều sách đạo để tu thân dưỡng tính mới được...
Ngô Minh nhìn mây đen phía chân trời, chợt thở dài một tiếng.
Lúc này từng hạt tuyết lớn nhẹ như lông ngỗng tơ liễu rơi xuống ở đằng xa, trong chốc lát đã nhuộm trắng cả mặt đất. Không gian như được bao phủ bởi một tấm áo bạc trắng, khung cảnh xơ xác tiêu điều ập thẳng đến...
...
Niên hiệu Bình An năm thứ tư, ngày ba mươi tháng chạp.
Trong tiếng pháo báo hiệu một năm đã qua đi. Gió xuân đưa hơi ấm vào trong chén rượu Đồ Tô. Ánh bình minh chiếu rọi muôn nhà vạn ngõ. Nhà nào cũng thay thẻ đào mới để đón bình an.
Thế giới này cũng có Tết Âm Lịch - một ngày lễ cổ truyền của Đại Chu, cũng không khác lắm so với kiếp trước của hắn.
Thậm chí còn có một loạt các phong tục như thay thẻ đào, đốt gậy trúc, uống rượu Đồ Tô. Toàn bộ ụ bảo vệ từ trên xuống dưới đều tràn trề không khí ồn ào náo nhiệt khiến Ngô Minh cũng không khỏi có chút hoài niệm.
Cũng trong ngày hôm nay, Ngô Tinh ở trong đạo quán đã lâu cũng sắp trở về nhà.
- Mau lên một chút, quét dọn cho sạch sẽ vào. Nếu đại tiểu thư không hài lòng thì các ngươi cứ coi chừng đấy!
Mới sáng sớm, toàn bộ ụ bảo vệ đã bắt đầu hành động. Ngô quản gia lại càng oai phong hơn, bận trong bận ngoài, thỉnh thoảng lại có tiếng răn dạy trách mắng truyền đến.
- Xem ra trong đạo quán quả thật có rất nhiều việc phải lo. Nghe nói tỷ tỷ mới được thăng chức, đến giờ vẫn bận rộn...
Ngô Minh chỉ riêng võ công thôi đã luyện đến cảnh giới nóng lạnh bất xâm, lúc này chỉ mặc thêm một cái áo choàng lớn, đầu đội mão bạc, tay áo khẽ lay động trong gió. Lại do đọc nhiều sách đạo nên có tư thái khoan thai bình tĩnh mang theo hương vị thoát tục khiến nha hoàn bên dưới nhìn mà ngơ ngẩn.
- Đường đi lối lại cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, trồng thêm vài cây mai trong vườn nữa, Tình tỷ rất thích như vậy...
Hắn tiện thể nhắc nhở Ngô quản gia vài câu rồi chợt nhìn thấy một bóng người, không khỏi ngẩn ra: “Ngươi lại đây!”
- Thiếu gia!
Lý Tú Vân mặc áo hồng cài trâm bạc, khuôn mặt tròn đỏ rực tiến lên cung kính hành lễ, rồi lại như có chút căng thẳng mà nắm chặt vạt áo: “Thiếp muốn đến giúp đỡ...”
- Ừ! Nếu như cô không ngại thì năm nay có thể cùng đón năm mới với chúng ta, cũng náo nhiệt hơn một chút!
Ngô Minh khẽ cười rồi nói. Hắn có phái người giám sát cô gái này, thế nhưng cũng không phát hiện ra vấn đề gì, đương nhiên phải tỏ ra thân thiện một chút.
- Được!... À không, đa tạ thiếu gia!
Vừa nghe xong, trong mắt Lý Tú Vân chợt hiện ra một tia vui mừng, suýt nữa hí hửng mà quên luôn cả lễ nghĩa.
- Xe ngựa của tiểu thư đã đến rồi ạ!
Lúc này lại có một tên gác cổng chạy vào bẩm báo, Ngô Minh lập tức chạy nhanh ra đón.
Lý Tú Vân vốn cũng muốn cất bước, sắc mặt đột nhiên trở nên ảm đạm rồi chầm chậm lui xuống.
- Đại tiểu thư, thiếu gia đích thân ra đón người kìa!
Trên xe ngựa, một nha hoàn có chút nhan sắc đang yêu kiều cười khẽ bước xuống, nhìn thấy Ngô Minh thì cười hành lễ, nói với người đang ngồi trong xe ngựa.
Ngô Minh đương nhiên nhận ra đây là nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ, tên là Tuyết nhi.
- Con khỉ bướng bỉnh như đệ giờ cũng học được cấp bậc lễ nghĩa rồi, quả là hiếm thấy nha!
Rèm xe vén lên, hiện ra bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần của Ngô Tinh. Tuy mặc trang phục tu đạo nhưng vẫn không dấu được nhan sắc, áo khoác bên ngoài càng tôn thêm vài phần khí khái anh hùng hừng hực.
- Tỷ tỷ vất vả rồi. Trước kia tiểu đệ ngu dốt nên mới chậm chạp đến giờ, mong tỷ tỷ đừng trách mắng!
Ngô Minh tiến lên phía trước đỡ, thấy Ngô Tinh như ngẩn người rồi lập tức lườm hắn một cái, mang theo vẻ mặt vui mừng rồi chầm chậm xuống xe.
- Xin chào đại tiểu thư!
Lúc này đám người Ngô quản gia, Phong Hàn đều hành lễ. Ngô Minh cầm tay Ngô Tinh đi vào trong ụ bảo vệ, tùy ý nói hết những hành động gần đây của hắn.
- Ừ, xây trường học, huấn luyện hương dũng đều là việc đúng đắn cần làm để căn cơ được vững chắc...
Đến sảnh chính, Ngô Tinh cởi áo khoác ngoài, giũ giũ tuyết đọng bên trên, mắt phượng lại như mang theo một tia hài hước nói: “Có điều... văn võ kết hợp, đệ đệ ngươi chẳng lẽ muốn làm giao long? Tranh giành thiên hạ?”
Phụt!
Ngô Minh phun ra một ngụm trà, suýt chút nữa ngã lăn trên mặt đất: “Tỷ... Tỷ nói gì cơ?”
- Ha ha!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Minh, Ngô Tinh lại cười không kìm lại được: “Ta lừa đệ thôi, nhìn xem đệ bị dọa thành cái dạng này quả là thú vị!”
Sau đó sắc mặt lại trở nên nghiêm túc: “Những người tu đạo như chúng ta đã ra khỏi tam giới, không thuộc ngũ hành. Vương quyền nơi trần tục, thế sự xoay vần đều là những cửa ải, không để ý tới là được! Nếu không thì vĩnh viễn không thể thành công!”
- Đa tạ tỷ tỷ chỉ bảo!
Ngô Minh nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng chấn động lớn. Tích lũy công pháp tu đạo mấy ngày nay dường như chỉ thiếu một bước là có thể phá tan cửa ải, mở ra biển ý thức. Hắn lập tức nói lời cảm tạ rồi lại chợt giật mình: “Tỷ tỷ ngươi nhìn ra rồi!”
- Toàn thân đệ linh khí dồi dào, mầm sáng nảy sinh, đó là công pháp tu đạo. Tâm tính cũng đã được mài nhẵn đến đỉnh điểm, chỉ thiếu một bước là có thể đạt đến cảnh giới mở ra biển ý thức. Ta đương nhiên nhìn ra được!
Trong mắt Ngô Tinh như có khí đỏ lóe lên: “Ta vốn muốn tìm cho đệ hai bộ phương pháp luyện công, nhưng không ngờ đệ đã tự mình tìm được, hơn nữa còn là chính tông của Đạo gia. Đây là phúc đức của bản thân đệ!
- Hiện tại đệ đang luyện “Hoàng Đình Âm Phù kinh” lấy được trên người Thanh Bình đạo nhân của Chu gia, tỷ tỷ mau nhìn xem...
Ngô Minh vô cùng thản nhiên đưa Ngân Triện Ngọc Thư ra.
- Chu gia? Mày kiếm của Ngô Tinh nhếch lên mang theo một luồng sát khí, sau đó mới nhận lấy rồi tỉ mỉ xem xét, lộ vẻ xúc động nói: “Được! Phương pháp luyện công này cũng không kém hơn của ta nhiều lắm, đáng tiếc chỉ có một nửa... Sau này có tìm được quyển tiếp theo hay không phải dựa vào duyên phận phúc phần rồi!”
- Tỷ tỷ hình như không kinh ngạc lắm thì phải? Cũng không hỏi bí mật của đệ à?
Lần này Ngô Minh mới cảm thấy ngạc nhiên.
Bất kỳ ai có sự biến hóa như thay da đổi thịt như vậy đều sẽ rất đáng nghi.
Mà hắn đã sớm dựa vào ký ức của tên công tử bột lúc trước mà chuẩn bị tốt lời giải thích, có thể nói là không có một sơ hở nào.
Thế nhưng không ngờ Ngô Tinh lại mang dáng vẻ chẳng nghi ngờ gì.
- Tư chất, tâm tính tu đạo của đệ bình thường, có thể tăng tiến vượt bậc đến mức độ này đương nhiên là có cơ duyên của chính mình!
Ngô Tinh lại mỉm cười: “Chắc đệ cũng biết, từ sau khi tăng tiến vào cấp bậc Pháp Sư, tỷ tỷ đã có được linh cảm, thậm chí có thể bói toán cho người khác. Nếu đệ đã là đệ, linh hồn không có vấn đề thì còn gì để nói nữa chứ? Phúc phần duyên phận của đệ càng sâu ta chỉ có thể càng vui mừng!”
Ngô Minh nghe thấy lại có chút xấu hổ thẹn thùng.
Nếu không dựa vào cái đùi vàng Chủ Thần Điện, có nó giúp đỡ che giấu thì chỉ sợ lúc này mình đã bị vạch trần, chết thảm không nỡ nhìn rồi.
- Lần này tỷ tỷ quay về còn có một việc quan trọng muốn dặn dò đệ!
Ngô Tinh lại cười nói hai câu, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, chắp tay nhìn tuyết rơi bên ngoài: “Ta được viện trưởng đề bạt, chọn làm cao công. Ngày mùng hai tháng hai năm sau sẽ phải đến kinh thành tham dự hội Long Môn, lành dữ khó đoán.”
- Tỷ tỷ có lẽ đã biết hội Long Môn lần này vô cùng nguy hiểm, còn bị gia tộc lớn trong quận nhắm vào. Có thể tạm thời tránh né mũi nhọn được không?
Ngô Minh lập tức cau mày.
Nếu như Ngô Tinh xảy ra chuyện gì, đừng nói đến bản thân có chịu được hay không, mà ngay cả Chu gia cũng sẽ chẳng còn gì phải kiêng kị nữa.
***
(1) Huyệt Linh Đài: Huyệt nằm ở sau tim (ở dưới đốt xương sống thứ 6), khi khom lưng nơi căng rộng và gù hơi cao thấy rõ.