- Luật pháp không giải quyết được việc này, bọn chúng nhất định sẽ lén lút dùng số đông và vũ khí để đấu với chúng ta!
Ngô Minh nhìn về phía huyện thành, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: “Lần này ta tập kích đội thương nhân, nhất định sẽ để lại ấn tượng về một thiếu niên bồng bột nhưng hung tàn độc ác. Lúc này nhất định có cả đám người Chu gia đang hò hét “tên này không thể giữ lại”, muốn đến giết ta để phòng trừ mối họa về sau!
- Số người mà Chu gia có thể điều động được đông hơn Ngô gia, vũ khí cũng đầy đủ hơn Ngô gia, thậm chí cao thủ mời đến cũng nhiều hơn Ngô gia. Sau khi nghe được tin nhất định sẽ dốc toàn lực, huy động toàn bộ lực lượng... đến lúc đó...
Ngô Minh nhìn về phía sau núi, những rặng núi nối liền nhau kéo dài không dứt, trong bóng tối giống như một con mãnh thú mang theo một loại nguy hiểm không thể miêu tả được.
- Lúc đó ta sẽ không quay về mà ngược lại còn đi vào trong núi sâu! Dẫn đầu mọi người đọ sức với bọn chúng!
Hành quân, lương thực, khí giới, thuốc men trong địa hình núi đều là những vấn đề to lớn. Chu gia chỉ có thể cho rằng Ngô Minh đã mất trí phát điên, cách ngày chết không còn xa, nhất định sẽ hăng hái đuổi theo.
Mà mục đích của Ngô Minh cũng chính là điều này.
Nếu muốn so về mặt tiêu hao tài nguyên, bản thân nhất định không phải là đối thủ của Chu gia. Thế nhưng mình vẫn có thể dùng Chủ Thần Điện để gian lận mà!
Có trao đổi của Chủ Thần Điện trong tay, chỉ cần có đủ điểm thành tích thì quả thật chẳng khác nào có một ngón tay vàng mở ra một nguồn tài nguyên vô hạn. Khi ở trong núi ưu điểm này càng phát huy được tác dụng gấp trăm ngàn lần trở lên.
Đương nhiên, tiêu hao cũng vô cùng khủng khiếp.
Tuy rằng Chủ Thần Điện có trao đổi lương thực, thế nhưng Ngô Minh tính toán thì thấy cái giá phải bỏ ra khi vào trong Chủ Thần Điện đổi một thạch, lại tốn điểm thành tích để mang ra thế giới bên ngoài có thể đổi được cả bốn mươi, năm mươi thạch ở Đại Chu.
Thế nhưng khi ở trên núi, lại đang trong một trận chiến lớn, có bỏ ra cả trăm thạch tiền cũng không mua nổi một thạch lương thực! Càng không cần nói đến có thể bổ sung các loại thuốc men, khí giới. Tiền này bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.
Đương nhiên biện pháp này thứ nhất mức tiêu hao rất lớn, thứ hai phải là tông đồ của Chủ Thần mới có thể sử dụng.
Không phải Luân Hồi Giả nào cũng có thể giống như Ngô Minh, coi Chủ Thần Điện như nhà của mình thích về là về được,
Theo cách nói của Sơn Lan và Lăng Cô Hồng thì chỉ sau mỗi lần làm nhiệm vụ mới có được một cơ hội trị thương và trao đổi mà thôi. Còn muốn đi vào á? Đợi lần nhiệm vụ tiếp theo đi!
Lần này Ngô Minh đã hạ quyết tâm, liều mình tiêu hao hết điểm thành tích cũng phải giữ chân quân tinh nhuệ của Chu gia ở trong núi sâu cho đến khi hết đạn cạn lương, sau đó một lưới tóm gọn!
Thế lực của Chu gia to lớn quả thật không sai, thế nhưng kẻ địch cũng không phải chỉ có một mình Ngô gia.
Một khi gặp phải tổn thất nghiêm trọng, Ngô gia có thể hợp tác với các gia tộc đối địch với Chu gia khác, tung hoành ngang dọc, chậm rãi cắt thịt uống máu.
- Mình quả là một tên thù dai...
Ngô Minh nhìn màn đêm xa xăm, không khỏi bật cười khanh khách.
Thực ra với tích lũy của hắn ở trong Chủ Thần Điện, chưa chắc không có vật phẩm phù hợp với chiến thuật đánh thẳng vào kẻ cầm đầu phe địch, thậm chí cũng không phải không thể thẳng tay lấy luôn mạng của gia chủ Chu gia.
Thế nhưng, một là nhà đó nằm ở trong huyện thành, xung quanh có nhiều hộ vệ, vô cùng nguy hiểm. Hai là họ hàng Chu gia có đến hơn ngàn, cho dù giết một người thì vẫn có thể tôn người thứ hai, thứ ba lên làm gia chủ!
Hơn nữa dựa theo phép tắc chính thống, gia chủ đương nhiệm nhất định phải báo thù cho gia chủ trước đó, giữ được nghĩa lớn thì địa vị mới vững chắc được.
So với việc tạo thành một vụ án lớn kinh thiên động địa như vậy thì chi bằng thẳng tay nhổ bật căn cơ của Chu gia lên, làm một mẻ khỏe cả đời.
Nói đến hiện tại, lần này chẳng qua chỉ được tính là tuần kiểm diệt cướp, bàn đến ảnh hưởng thì còn kém xa việc ám sát gia chủ của một gia tộc lớn.
Chỉ cần không cùng cấp bậc địa vị thì người bên dưới có chết bao nhiêu cũng sẽ không khiêu chiến được thần kinh mẫn cảm của những kẻ ăn thịt kia.
...
- Thiếu gia, tù binh đã được phân loại, gồm ba mươi hai tên. Trong đó bắt được năm sáu tên đầu sỏ nhỏ, còn có một tên chột tự xưng là nhị đương gia của trại, bằng lòng đầu hàng...
Ngô Minh bước đến giữa sảnh lớn. Triệu Tùng áp giải tù binh đi vào, từng tên đều bị trói lại bằng dây thừng, sắc mặt kinh hoàng.
- Vị quan nhân này, ta đồng ý quy hàng. Ta là nhị đương gia ở đây, ta biết kho báu của đại đương gia chôn ở đâu...!
Tên chột nhìn thấy Ngô Minh, sắc mặt lập tức vui mừng, lớn tiếng gọi.
- Ồn quá! Chém!
Ngô Minh vừa cau mày, Ngô Thiết Hổ đứng bên cạnh lập tức cười gằn một tiếng. Đao dài hạ xuống, một cái đầu người lập tức bay lên, máu chảy ồ ạt.
Cảnh tượng tàn khốc này tức khắc khiến những kẻ bên dưới câm như hến.
- Ta không thèm muốn kho báu của các ngươi... cũng chẳng quan tâm các ngươi có trung thành hay không. Bây giờ muốn sống thì bước lên phía trước, chặt một cánh tay hay một cái chân của đám đầu sỏ này xuống...
Ngô Minh chỉ về phía mấy tên đầu sỏ nhỏ đang run cầm cập.
Thực tế việc sơn tặc sống mái với nhau là quá bình thường, việc này căn bản cũng chẳng thấm vào đâu, chỉ là một động tác theo lệ thường mà thôi.
Nếu đến việc này mà còn không đồng ý làm thì đương nhiên chỉ có thể giết.
Sau một trận chửi rủa, hét thảm trộn lẫn với máu tanh, trong sảnh cũng chỉ còn sót lại mười mấy người ít ỏi.
- Rất tốt... ta muốn các ngươi làm cho ta một việc. Sau khi việc thành, cái trại trên núi này cùng với tiền bạc của cải đều sẽ thuộc về các ngươi...
Ngô Minh cười cười.
Tên nhị đương gia và đám đầu sỏ đương nhiên không thể giữ lại, nếu không đám thổ phỉ này cũng giống như quả bom hẹn giờ vậy.
Như hiện tại tạm thời vẫn có thể sử dụng một chút.
...
Ngày thứ hai, trời vừa hửng nắng.
Sương mù dày đặc bao phủ vùng rừng núi, tiếng chim hót côn trùng kêu vang. Trong bầu không khí lạnh lẽo, một đội thương nhân đang khó nhọc cất bước.
- Dùng thêm chút sức đi!
Tên tay sai của tiêu sư vừa đánh xe vừa lão luyện hét lên: “Đã qua ngày mồng tám tháng chạp rồi, không thể chậm trễ thêm được nữa. Hoàn thành công việc sớm một chút để còn sớm về nhà đón tất niên!”
- Đi qua núi Thược Tử này là đến vùng đất bằng phẳng rồi!
Phía trước đội thương nhân, quản sự vẻ mặt phúc hậu cười cười nhìn người đàn ông lực lưỡng da màu đồng cổ trông giống như kim cương mà nói: “Suốt đường đi vẫn phải cảm tạ sự bảo vệ của Tống võ sư!”
- Chúng ta vốn đều làm việc cho cùng một chủ nhân, việc này có đáng gì đâu?
Tống Kim Cương mắt như chim ưng: “Gần nửa ba nhà mười tám trại ở huyện Vân Bình đều là quân cờ trong tay Chu gia chúng ta. Đám Tiếp Thiên Phong trên núi Thược Tử tuy không đến mức dám mạo hiểm ra tay, thế nhưng vẫn phải đề phòng mới được!”
Đúng lúc đoàn xe đi qua một khe núi nhỏ, bụi cây đối diện đột nhiên rung lên. Một đám thổ phỉ giương cao cờ hiệu của Tiếp Thiên Phong nhảy xuống tấn công: “Xông lên!”
Bọn chúng bước chân hoảng loạn, số lượng cũng không nhiều, nhìn giống như đang chạy thoát thân khiến cho hộ vệ của đội thương nhân kinh ngạc bật cười.
- Hả? Không đúng!
Tống Kim Cương giật mình, lập tức thấy tên thổ phỉ đầu tiên va vào một hộ vệ rồi bị ném lăn quay ra đất lớn tiếng cầu xin: “Đại gia tha mạng! Tha mạng! Chúng ta đều bị ép tới!”
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trong lúc hộ vệ đang đầu óc mơ hồ thì một đám người khác xuất hiện: “Chúng ta là người của tuần kiểm ty đang truy bắt đám loạn tặc Tiếp Thiên Phong. Các ngươi đừng tự rước vạ vào thân!”
Đám người này được trang bị đầy đủ, cầm đao giương cung xông thẳng xuống, hàng ngũ chỉnh thề giống như thiên quân vạn mã.
- Đây là quân pháp! Tuần kiểm ty của huyện ta mà lại có nhân tài bậc này?
Tống Kim Cương ngẩn người.
Mà lớp vỏ bọc quan lại này rõ ràng có sức đe dọa khá lớn. Vài tên hộ vệ đã thu đao lại, chỉ có ông chủ hiệu buôn là cười khổ tiến lên tiếp đón, chuẩn bị một khoản đút lót.
- Hả? Không đúng, sao lại nhìn lạ mắt như vậy, mọi người đề phòng!
Sau một khắc ngẩn ra, Tống Kim Cương là người đầu tiên có phản ứng, vội hét lớn.
Thế nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, quan binh tuần kiểm ty trước mắt cũng cười gằn rút cung tên ra.
Vút vút!
Mũi tên trút xuống như mưa, hộ vệ vẫn chưa kịp chuẩn bị trúng tên ngã xuống hết lượt. Cũng trong tích tắc lại có hai mũi tên nanh sói được làm từ thép tinh luyện, mang theo móc câu từ hai phía nhắm thẳng vào người Tống Kim Cương mà bay tới.
- À! Ra là cố ý nhằm vào ta sao?
Trong chớp mắt, Tống Kim Cương chợt nghiêng người lùi lại vài thước, co ngực rụt lưng lại giống như ngay lập tức biến thành một tờ giấy mỏng tránh né hai mũi tên.
Phập!
Thế nhưng sau đó máu vẫn tóe ra từ vai của hắn.
- Bắn giỏi lắm! Tống Kim Cương rên lên một tiếng: “Hai mũi tên ban nãy dùng để ép ta phải tránh né, mũi tên này mới là đòn sát thủ phải không?”
Bộp bộp!
Ngô Minh và Phong Hàn từ trong rừng rậm bước ra, vỗ tay nói: “Tống võ sư được xưng tụng là kim cương chuyển thế. Một thân võ công luyện ra quả nhiên không thể coi thường. Đến ngay cả mũi tên nanh sói tinh chế của cung lõi sắt cũng chỉ có thể cắm sâu vào ba phần thịt... có điều... độc thì sao?”
- Độc?
Tống Kim Cương ngoái lại nhìn thì thấy trên bả vai có một lớp màu xanh thẫm kéo dài, bản thân lại không hề cảm thấy bất kì ngứa ngáy hay đau đớn nào, giống như đã hoàn toàn tê dại, không khỏi vô cùng sợ hãi. Hắn biết loại tình huống này mới thực sự nguy hiểm đến tính mạng: “Các ngươi là quân tiểu nhân bỉ ổi!”
- Trong lúc đánh trận còn phân ra bỉ ổi hay không bỉ ổi sao? Mọi người nghe lệnh, một kẻ cũng không tha!
Ngô Minh điên cuồng cười một tiếng, Phong Hàn dưới trướng hắn chớp mắt nhào ra, bay ngang không trung, móng vuốt xé gió mà liên tiếp hạ xuống: “Thiên Ưng Thập Tam kích!”
- Hây da! Kim Cương thể!
Tống Kim Cương máu nóng dồn lên não, toàn thân như tỏa ra một lớp ánh sáng vàng mỏng manh, liều mạng đánh nhau với Phong Hàn.
Chỉ có điều, võ công của hắn có chút cao cường, thế nhưng trên người có vết thương lại còn bị trúng độc, quả thật hoàn toàn đã rơi vào thế yếu, bị dồn ép thảm thương.
- Ha ha... Giết!
Đám người Ngô Thiết Hổ ở một phía khác, ba người một nhóm tạo thành hình tam giác nho nhỏ, giống như mãnh hổ mạnh mẽ xé nát hàng phòng ngự rồi xông vào giết đội thương nhân bên trong, tàn sát trắng trợn.
Hắn vung đao ác liệt, thẳng tiến không lùi, kết hợp với thế trận nên càng trở nên không gì địch nổi: “Công tử có lệnh, giết hết nhưng kẻ này xong chúng ta sẽ có hai phần tiền tài hàng hóa, tùy ý sử dụng, còn chần chờ gì nữa?”
Có hắn dẫn đầu liên tiếp giết chết hai người, hương dũng dịch đinh phía sau cũng dần dần thả lỏng, đỏ mắt tàn sát.
Ngô Minh lại đeo cung tên sau lưng đứng giữa bất động. Bất cứ kẻ nào muốn chạy trốn đều bị hắn bắn chết, không một tên nào lọt lưới.
Bùng!
Ở trung tâm vòng chiến, hai người dốc sức đánh về phía đối phương một chưởng, sau đó bay nhanh giật lùi về phía sau. Bóng dáng của Phong Hàn và Tống Kim Cương hiện ra, cả hai đều máu chảy đầm đìa.
- Các ngươi làm như vậy không sợ Chu gia ta báo thù hay sao? Giết hại dân lành tương đương với tạo phản!
Tống Kim Cương hét lớn, đập một lá bùa vào miệng vết thương, máu lập tức ngừng chảy.
- Ha ha... chúng ta truy bắt loạn tặc Tiếp Thiên Phong, có công không có tội. Các ngươi bị thổ phỉ hại chết thì liên quan gì đến bọn ta?
Phong Hàn cười lớn, dùng một lá bùa tương tự dán lên vết thương. Tinh thần lập tức phấn chấn, một lần nữa nhào lên.
- Đây là muốn đánh đến chết sao!
Tống Kim Cương cảm thấy sợ hãi: “Còn nữa... lá bùa này là từ đâu mà tới?
Lá bùa Tiểu Hồi Xuân trong tay hắn là nhờ vào mối quan hệ với Chu gia, cộng thêm mạnh tay bỏ ra một số tiền mới có thể có được thứ đồ bảo mệnh này trong tay.
Lúc này thấy Phong Hàn tự nhiên lấy ra dùng như không phải chuyện lớn gì khiến hắn chợt có cảm giác cao thâm không lường được.
- Chạy!
Lúc này quay đầu lại thì thấy đội thương nhân xung quanh dường như đã bị chém chết gần hết, binh bại như núi đổ. Hắn không kìm được mà lòng lạnh ngắt, đột nhiên liều chết chạy trốn.
Vút!
Một mũi tên giống như bám riết không tha bắn tới, nhắm thẳng vào đùi hắn, mang theo máu tươi màu xanh sẫm trộn lẫn.
- Trúng tên độc của ta còn muốn chạy?
Cuối cùng, bên tai Tống Kim Cương truyền đến giọng nói của một thiếu niên, sau đó giống như hoàn toàn chìm vào trong bóng tối vô tận.