Bước ra từ miếu thành hoàng sau đó đi thăm thú xung quanh một chút cũng đã sắp hết một ngày.
Đúng lúc Ngô Minh đang định tìm một quán trọ nghỉ ngơi, ngày mai lại đi đến phía nam thử vận may thì phía trước có một cô gái đang đi tới, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng mà kéo cánh tay hắn: “Vô Danh tiểu đệ, tỷ tỷ vất vả lắm mới tìm được đệ!”
- Thì ra là Sơn Lan tỷ tỷ...
Ngô Minh cười gượng giãy ra, ở trên đường lớn lôi lôi kéo kéo quả thật không hợp quy củ, ngoài ra hắn còn có chút đề phòng.
Dường như nhìn thấy vẻ cảnh giác của Ngô Minh, Sơn Lan cười hì hì, cũng không trong lòng: “Tiểu đệ ngươi được lắm, xé cáo thị sớm như thế, hại bọn ta phải mất bao nhiêu công sức mới xem như hoàn thành nhiệm vụ đó...”
- Bọn ta?
Ngô Minh như có chút nghi ngờ, hỏi:
- Chính là ta cùng với kiếm khách Lăng Cô Hồng, còn có tên nho sinh kia nữa... Đồ Dưỡng Hạo chết tiệt, đừng để bà đây gặp lại hắn trong Chủ Thần Điện!
Sơn Lan nhắc đến Đồ Dưỡng Hạo thì nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là gặp phải uất ức gì đó mà không nói ra được: “Giờ bọn ta đã tách ra, hay là tiểu đệ ngươi đi cùng với bọn ta luôn?”
- Tiểu đệ đi một mình quen rồi!
Ngô Minh tâm nảy lên một cái, hắn biết loại tổ đội thành lập tạm thời này không hề có chút thấu hiểu cùng tin tưởng nào, giải tán giữa đường là chuyện bình thường.
- Nhưng mà... vẫn nên đến chào hỏi một hai lần, cùng nhau chia sẻ tin tức nhiệm vụ!
Sơn Lan nghe mà vui mừng khôn xiết, đưa Ngô Minh đến một quán trọ.
Trong sân nhỏ được bao trọn phía sau quán trọ, Ngô Minh nhìn thấy Lăng Cô Hồng đang luyện kiếm cùng với nho sinh đang cầm một quyển sách vắt óc suy nghĩ.
- Hi hi... các ngươi xem ta mang ai tới này?
Sơn Lan cười hì hì, liếc hai người kia một cái, đắc ý nói.
- Là ngươi! Rõ ràng hành động của Ngô Minh đã để lại ấn tượng sâu đậm cho nho sinh, hắn đứng bật dậy, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc sau đó vội vàng vái chào: “Huynh đài hữu lễ, tại hạ Lâm Khí Chi!”
- Lăng Cô Hồng! Kiếm khách mặt lạnh coi chữ quý như vàng.
- Tại hạ Vô Danh, xin chào hai vị!
Sau khi Ngô Minh chào lại, bốn người mới ngồi xuống quanh một chiếc bàn đá.
- Sao mọi người lại tách ra khỏi Đồ Dưỡng Hạo?
Ngô Minh mới đầu đã đi thẳng vào vấn đề chính.
- Đừng nói với bà đây về tên đáng chém ngàn vạn đao kia... Sơn Lan còn chưa nguôi giận: “Bọn ta tập trung lại để phá vòng vây, nhân khí quá vượng, tuy không sợ lệ quỷ nhưng lại thu hút một tên tướng quỷ! Tên Đồ Dưỡng Hạo ham sống sợ chết kia bỏ chúng ta lại làm mồi nhử, một mình chạy trốn rồi!”
- Loại người như hắn chỉ là ngụy quân tử, khẩu Phật tâm xà, liên tiếp làm hại đến mạng người, ta xấu hổ khi đứng chung hàng ngũ với hắn!
Thư sinh Lâm Khí Chi cũng nói, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ tức giận.
-... Cũng may ta và Lâm công tử đều có hai chiêu tuyệt kỹ, lại có thêm bản lĩnh cao cường của Lâm công tử mới có thể đột phá vòng vây dày đặc... nhưng mà cũng bị tách khỏi những người khác, lại mất một ít thời gian ở trấn Hắc Thủy mới tới được huyện thành...
Sơn Lan vuốt vuốt bộ tóc mềm mại óng ả của mình, thản nhiên nói, thế nhưng Ngô Minh rất rõ ràng, mất một ít thời gian trong lời nói của đối phương hoàn toàn không đơn giản như thế.
Nhưng mà hiện tại bọn họ vẫn chưa phải một đội, đương nhiên nên như vậy.
- Lúc này... chúng ta đều giữ khoảng cách với Đồ Dưỡng Hạo, tên này lòng dạ hẹp hòi, đương nhiên sẽ ra tay trước để chiếm lợi thế, sợ rằng phải sớm tính toán mới được! Vô Danh tiểu đệ... ngươi...
Sơn Lan muốn nói lại thôi.
Ngô Minh lại cười cười: “Tiểu đệ quen tự do rồi, nhưng lúc này có thể cùng hợp tác để đối phó với Đồ Dưỡng Hạo, hơn nữa chúng ta có thể trao đổi rất nhiều tin tức về Chủ Thần Điện và nhiệm vụ lần này...”
Bản thân hắn là tông đồ của Chủ Thần Điện, rất nhiều quy tắc của Chủ Thần Điện đã có sự thay đổi.
Lúc này hắn cũng không nói nhiều mà lắng nghe Sơn Lan tổng kết các quy tắc trao đổi của Chủ Thần Điện cùng vài việc cần chú ý...
Kinh nghiệm của người phụ nữ này rõ ràng rất phong phú, không chỉ Lâm Khí Chi mà đến cả Lăng Cô Hồng cũng lặng thinh không nói, vô cùng nhập tâm.
- Cuối cùng... chính là việc liên quan đến Chủ Thần Điện!
Sơn Lan nói đến điều cuối cùng, trên mặt lộ ra nụ cười khổ: “Có thể tạo ra động tiên siêu việt lạ thường như thế này, lại cuốn chúng ta vào bên trong, nhất định là một người có năng lực vô cùng lớn, không lời nào có thể miêu tả được làm ra. Dựa vào tin tức do Sáp Huyết Minh công bố, vị có năng lực to lớn này rất có thể là chủ nhân cõi âm thời thượng cổ, nắm giữ sáu đường luân hồi! Dù sao... tình hình của chúng ta hiện tại rất giống như bị cuốn vào vòng luân hồi...
- Có cách nào để thoát khỏi không?
Lâm Khí Chi ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi.
- Không có!
Giọng nói của Lăng Cô Hồng lạnh như băng: “Trừ khi chết đi... nếu không vĩnh viễn không thể rời khỏi Chủ Thần Điện!
Ngô Minh liếc mắt.
Hắn biết một phương pháp, trở thành chủ nhân của Chủ Thần Điện đương nhiên có thể thoát khỏi luân hồi, nhưng đây là bí mật lớn của hắn, tất nhiên không thể lộ ra.
Vi vậy hắn nói: “Ta mới chỉ trải qua một lần nhiệm vụ phó bản, tuy không biết nhiều lắm về Chủ Thần Điện nhưng vẫn có một số tin tức liên quan đến nhiệm vụ lần này...”
Hắn đem suy đoán về thổ địa, thành hoàng… có qua có lại mà nói ra.
- Không thể nào? Sơn Lan nghe xong, kinh ngạc đờ người ra sau đó thất thanh hô lên: “Thành hoàng của một huyện ít nhất cũng là thần tiên thất phẩm, chức vị đã được xác định, lại có sắc chỉ màu đỏ! Thần uy rộng lớn như biển cả mà còn không giải quyết được chuyện này, người như chúng ta sao có thể nhúng tay vào được? Không… nó vốn không nên can dự vào, dù sao chỉ là một nhiệm vụ cấp “hồng” mà thôi!”
Nói xong, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nhìn bốn phía xung quanh.
Tuy rằng sân nhỏ là do quán trọ cung cấp, vô cùng thanh tĩnh, thế nhưng thành hoàng cai quản cả huyện thành này, nơi đây cũng nằm dưới quyền người ta nên không dám nói nhiều.
- Ta không nói vị thần này không có năng lực, chỉ nói ông ta đang phải kiêng dè cái gì đó!
Ngô Minh nói: “Vẫn còn thời gian bảy ngày, hay là ngày mai chúng ta chia ra thăm dò tin tức, buổi tối lại đến đây tụ họp?”
- Đương nhiên là được!
Sắc mặt ba người còn lại đều không tốt, đến cả thần tiên cũng can dự vào rõ ràng khiến họ cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
...
- Đại nhân! Mấu chốt chính là sau khi ăn cơm thịt bò ở quán rượu Lý gia vào buổi trưa, buổi chiều lại đi miếu thành hoàng, buổi tối đến quán cũ của Kỷ gia nghỉ ngơi..
Bên trong huyện nha lúc này có một căn phòng dùng để phê duyệt công văn vẫn đang đèn đuốc sáng trưng.
Ngũ Hồng ngồi sau ngọn đèn dầu, bóng lưng dập dìu theo ánh lửa, hiện lên vẻ uy nghiêm, hơi có chút đáng sợ.
- Ừ... ta biết rồi, ngươi đi nói với lão Kỷ một tiếng, lão là người cũ, đương nhiên biết phải làm thế nào... Ngày mai các ngươi tiếp tục giám sát, một giây cũng không được để mất dấu bọn họ, hiểu chưa?
Giọng nói của Ngũ Hồng trầm ổn, mang theo một phần uy nghiêm.
- Tuân lệnh!
Hai tên dịch đinh vâng vâng dạ dạ, cung kính lui ra, yên lặng đóng cửa phòng lại.
- Miếu thành hoàng?
Ngũ Hồng nhìm chăm chú ngọn lửa đèn trông như hạt đậu, con ngươi sâu thăm thẳm: “Thật không ngờ... tên này mới đến mà đã phát hiện ra manh mối!”
Tuy hôm nay cũng liên tục tiếp mấy lượt kỳ nhân dị sĩ, nhưng không thể không nói Ngô Minh vẫn để lại cho hắn ấn tượng sâu đậm nhất.
- Nhưng mà... phát hiện ra rồi thì có thể làm gì chứ?
Ngũ Hồng cười lạnh: “Người ta là thần tiên thất phẩm cũng không dám quản lý việc này, ngươi chỉ là một sĩ tử nho nhỏ, tuy rằng có chút bản lĩnh, cuối cùng chẳng phải vẫn đi chịu khổ thay người khác hay sao? Thậm chí còn bị liên lụy, người chết hồn diệt?”
- Lại nói mấy người ngày hôm nay đều đi ra từ Hắc Sơn... thật là kỳ lạ!
Ngũ Hồng thổi tắt đèn dầu, chầm chậm bước ra, trong bóng đêm chỉ nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ: “Hắc Sơn quân...”
Ngày hôm sau.
Ngô Minh cố ý đi tới thành nam, ngẫu nhiên đi dạo, lãng phí cả một ngày mà không thu được gì.
- Nhưng mà... tên coi miếu ngày hôm qua rõ ràng là bị kẻ khác mượn xác đổi hồn, muốn dẫn dụ mình tới đây, sao một ngày trôi qua rồi mà vẫn không có chuyện gì xảy ra?
Hắn cau mày, không biết đã đi đến cạnh một dòng nước từ lúc nào.
Bên bờ sông có một vài gian nhà tranh dựng thẳng san sát nhau, thô kệch đổ nát, ngay cả ở khu nam cũng ít khi gặp cảnh nghèo khó đến bậc này.
Trên sông còn có hai con thuyền ô bồng nho nhỏ, hiển nhiên chính là nơi ăn ở của đám người này.
- A Vân? Con làm sao vậy a Vân? Mau tỉnh lại đi!
Tiếng khóc than thảm thiết của một người phụ nữ đột nhiên truyền đến.
Đám đông lúc này đã sớm tụ tập lại đây, ở giữa là một phụ nữ làm nghề đánh cá nghèo đói, ôm lấy một cô bé tầm bảy tám tuổi không ngừng gào khóc.
- Có chuyện gì vậy?
- Thì ra là cô vợ Hứa gia... Ôi chao... Cái nhà này xui xẻo quá... khi lục lang còn sống gia cảnh còn tốt, giờ mất rồi, đến con gái cũng đổ bệnh...
- Lại nói... Hứa lục lang cũng không phải người phàm, nghe nói có thể kết nối với thủy thần, lượng cá mỗi đêm đánh được đều gấp mấy lần người thường!
- Sao ta lại nghe nói có giao tình với thổ địa?
- Ôi chao... đáng tiếc vài tháng trước lên trấn Hắc Thủy xong thì chả thấy bóng dáng đâu, đi đời nhà ma, để lại vợ con lẻ loi hưu quạnh, giờ đến con gái cũng như vậy, ôi chao, cái số nó vậy rồi...
....
Mấy cái khác coi như bỏ qua, chỉ có vài chữ như “trấn Hắc Thủy”, “thổ địa” vào tai lại khiến đầu óc hắn như có tiếng sấm rền vang.
- Thì ra là cái này...
Ngô Minh lách vào trong đám người tiến lên: “Tại hạ biết chút y thuật! Để ta xem xem sao...
- Hu hu... đại phu? Đại phu? Người mau cứu lấy a Vân...
Người phụ nữ làm nghề đánh cá kia giờ phút này kéo tay áo Ngô Minh như nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không chịu buông ra.
Ngô Minh cúi người xuống, lật mở mí mắt của cô bé sau đó bắt mạch, thấy cô bé này hơi thở mong manh, ấn đường biến thành màu đen thì giật mình: “Đây không phải là bệnh mà là trúng tà!”
Đồng thời càng khẳng định, thành hoàng chỉ dẫn hắn đến đây là muốn hắn đi tìm gia đình này.
Hắn oán thầm: “Vòng vòng vèo vèo nhiều thế làm gì không biết? Chơi đố vui chắc?”
Vậy nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, trên đời tuy rằng có đạo pháp, có thể thấy được thần quỷ, thế nhưng đối với một số thần tiên mà nói, có vài quy tắc vẫn bắt buộc phải tuân theo.
Đó cũng giống như thiền cơ vậy, làm ra đáp án mập mờ dùng để giảm nhẹ mối quan hệ nhân quả.
Nếu không liên lụy quá nhiều, đến cuối cùng lại ném chính mình vào trong, đến khi pháp thuật thần thông không thắng được nghiệp lực mới là cực kỳ xui xẻo.
So với các thần cõi âm, Ngô Minh là người trên dương thế, vì vậy cũng giảm đi một ít kiêng kị.
Lập tức nói: “Ta có thể cứu cô bé này, nhà tỷ ở đâu?”
- Ở bên kia!
Người phụ nữ làm nghề đánh cá gần như mừng phát khóc, cùng Ngô Minh đi đến một cái lều tranh rách nát, trên vách bao treo đầy áo tơi các loại, mùi tanh của cá xộc lên khiến Ngô Minh không kìm được mà cau mày.
Đặt cô bé lên trên một chiếc giường nhỏ, thấy mặt cô bé bị bao phủ bởi một tầng khí xanh đen, hai đầu lông mày nhíu chặt lại như đang vô cùng đau đớn, thân thể lạnh ngắt, hiển nhiên mệnh đã đến lúc tận rồi.