Chủ Thần Quật Khởi

Chương 61: Chương 61: Làm trái ý trời




Ngày mùng bốn tháng mười năm Càn Nguyên thứ chín, Lý Như Bích bị Vương Huyền Phạm và tiết độ sứ U Châu vây công mà đại bại!

Ba vạn đại quân thương vong quá nửa, thảm hại chạy thẳng về sào huyệt cũ là quận Cửu Sơn.

Vương Huyền Phạm lại vô cùng có phong độ của đại tướng, một đường vững vàng thu hồi những vùng đất bị mất, các huyện đều thuận theo, hơn nữa còn có quân Cửu Sơn đến đầu hàng, thậm chí trong đó còn có một đô chỉ huy sứ! Đến giữa tháng đã thu hồi lại hơn nửa số quận huyện bị chiếm đoạt, đại quân bao vây quận Cửu Sơn kín kẽ như một thùng sắt.

Bên trong quận thành Cửu Sơn.

Lúc này khung cảnh tiêu điều xơ xác, quán rượu tiệm trà và các cửa hàng khác hay thậm chí là những người dân nghèo đều lũ lượt đóng cửa không ra ngoài, giống như họa lớn sắp ập xuống đầu vậy.

Bên ngoài thì có loạn binh, bại binh quân kỷ bại hoại, thậm chí còn chặn đường cướp của giết người, trút ra hết nỗi sợ trong lòng.

- Ây dà... hiện giờ khác gì quân trộm cướp chứ...

Ngô Minh cưỡi ngựa, bên cạnh là hai người Ngưu Dũng và Hà Tử Hải, đột nhiên thở dài một hơi.

- Cứu mạng!

- Mau buông ta ra!

Bên trong một ngõ nhỏ ven đường truyền đến tiếng cầu cứu của một người phụ nữ. Lòng Ngô Minh chợt động, nói với Ngưu Dũng: “Ngươi đi xem xem!”

- Dạ!

Ngô Dũng đáp rồi đi xuyên vào trong ngõ, sau đó nghe thấy tiếng hét lên giận dữ và tiếng mắng chửi. Hai tên loạn binh rút đao ra, trên mặt mang theo vẻ ngang ngược: “Chúng ta là nha binh của vệ tướng đó...”

- Chọc mù mắt chó của các ngươi đi, đại nhân nhà ta là đô chỉ huy sứ!

Hà Tử Hải lập tức mắng khiến hai tên nha binh chỉ biết câm nín chán chường bỏ chạy.

- Đa tạ đại nhân!

Lúc này Ngưu Dũng mới đỡ cô gái đang khóc đến lệ rơi đầy mặt, ai nhìn cũng thấy thương ra ngoài. Cô gái dập đầu vái lạy.

- Mau đi đi! Ta cứu được ngươi một lần, không cứu được lần thứ hai đâu!

Ngô Minh lại thở dài một tiếng.

Cô gái dưới chân ngẩn ra, sau đó dập đầu mạnh một cái rồi nhanh chóng chạy đi.

- Đô chỉ huy sứ đại nhân vì sao lại thở dài?

Thấy sắc mặt Ngô Minh không đúng lắm, Hà Tử Hải không kìm được thấp giọng hỏi.

- Các ngươi...

Ngô Minh lại cười khổ: - Ây dà... bổn tướng vì kẻ địch nên mới thở dài. Tên Vương Huyền Phạm này không chỉ biết cầm quân, sử dụng kế sách cũng vô cùng anh minh... Đô chỉ huy sứ của Vân Sơn đô qua đó đầu hàng lập tức được trọng dụng, hơn nữa còn cho quản lý một đô, quả là được cất nhắc. Chiêu này vừa ra, sĩ khí quân ta đã tan rã hơn nửa, binh tướng nhát gan chỉ biết sống mơ mơ màng màng...

- Đại nhân cẩn thận lời nói! Cẩn thận!

Sắc mặt Hà Tử Hải lập tức biến đổi, sau đó nhìn ngang ngó dọc rồi mới thở ra.

Ngô Minh lại lắc lắc đầu.

Lúc trước hắn là kẻ đầu tiên chạy trốn, thế nhưng ba vạn đại quân tan vỡ nên cũng không bị ai phát hiện ra.

Thậm chí sau đó về đến quận Cửu Sơn kiểm kê, phát hiện thấy đô chỉ huy sứ và vệ trưởng chết trận hoặc đầu hàng hơn nửa, hắn lại bởi vì thực lực dưới trướng vẫn gần như được bảo toàn nguyên vẹn nên được cất nhắc làm chỉ huy sứ Liệt Sơn đô, cũng xem như trong họa được phúc.

Có điều vận khí của Lý Như Bích lụn bại, đã sắp cạn hết. Vận khí của một đô chỉ huy sứ của quân Cửu Sơn thậm chí còn kém hơn vệ trưởng lúc trước nhiều!

- Hơn nữa... chuyện cắn trả này quả là làm người ta chấn động!

Ngô Minh vừa ngước mắt lên thì thấy trên người kiếp khí dày đặc mang đến cho hắn cảm giác lo sợ hãi hùng. Hắn biết nếu cứ để mặc cho nó phát triển thì trong thời gian ngắn thôi sẽ có sấm sét đánh xuống.

Cũng may lúc này bị một tầng ánh sáng vàng trấn áp nên chưa phát tác.

- Tuy hai thế giới cách biệt có thể gạt bỏ thiên kiếp, thế nhưng mình vẫn xâm nhập vào quá sâu, bên trong vận khí lại trộn lẫn kiếp khí, do vậy vẫn nên sớm bày mưu tính kế, tốt nhất là tìm ra phương pháp để gánh chịu...

Hắn vừa nghĩ vậy thì đã đến giữa thành, phát hiện có một vị tướng dáng vẻ vô cùng giận dữ đi tới.

- Lưu đại nhân! Sao ngài lại tức giận đến vậy?

Ngô Minh nhận ra người này, chính là cấp trên cũ của hắn Lưu Kiệt – đô chỉ huy sứ tài giỏi duy nhất còn sót lại của quân Cửu Sơn cũ thì vội vàng tiến lên hành lễ.

Tuy rằng hiện tại cấp bậc đã tương đương, thế nhưng trong quân vẫn luôn xem trọng vai vế lai lịch bản thân nên nhất định phải làm vậy.

- Là ngươi!

Lưu Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng thế nhưng vẫn nói: “Sau khi chủ công đại bại thì vẫn như con rùa rụt cổ ở trong phủ, mỗi ngày chỉ biết thưởng thức ca múa, uống rượu tìm vui, mê muội mù mịt. Đã vậy lại còn bị tên yêu nhân kia mê hoặc, vậy mà còn muốn xưng vương!”

- Hả? Tên yêu nhân kia là ai thế? Ngô Minh lại giật mình.

- Còn không phải tên Nam Sơn kia? Lần trước đại quân bại trận, ta đã kiến nghị phải chém tên yêu đạo này, không ngờ hắn lại dùng phương pháp nào đó mê hoặc chủ công, còn nói quận ta có chín ngọn núi hiểm trở, thành cao ao sâu đủ để cát cứ xưng vương làm thành nghiệp lớn! Loại lời nói vớ vẩn như vậy mà chủ công cũng tin, còn lệnh cho người chuẩn bị nghi lễ...

Cơn giận của Lưu Kiệt rõ ràng dồn nén đã lâu, có đường ra là lập tức thổ lộ hết.

Mà loại hành vi này của Lý Như Bích bất luận là ở đâu cũng sẽ bị đánh giá là mê muội bất lực, điên cuồng mất hồn, đi ngược lại với mệnh trời lòng dân.

- Đằng trước có phải là Lưu đô chỉ huy sứ không?

Lúc này một nhóm thiết kỵ mặc áo giáp màu đen, cầm đao mang cung hung mãnh ập tới. Ngô Minh nhận ra đây là kỵ binh Hắc Sơn – thân binh của Lý Như Bích.

- Là ta!

Lưu Kiệt lớn tiếng đáp.

- Tốt lắm! Chủ công có lệnh! Chỉ huy sứ Tân Sơn đô Lưu Kiệt xúc phạm bề trên, mưu đồ đại nghịch, lập tức giết!

Tên kỵ tướng hét lớn: “Ngươi còn không mau chịu chết?”

- Không... Không thể như vậy... Ta và chủ công...

Lưu Kiệt sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói.

- Ngươi còn không tin, mau cho hắn xem thủ lệnh của chủ công!

Một phần thủ lệnh bị ném xuống, Lưu Kiệt vừa nhìn thì thấy bên trên có nét chữ, chữ ký và ấn tín thật sự của chủ công thì bi thảm cười: “Chủ công... người thực sự muốn mạng của thuộc hạ sao?”

Ánh mắt hắn hoảng hốt, lại nhớ đến cảnh tượng năm đó vừa gặp Lý Như Bích đã như quen biết từ lâu, quân thần vô cùng ăn ý.

- Lưu Kiệt ngươi đã là loạn tặc, còn không mau bó tay chịu chết?

Kỵ binh xung quanh đều quát lớn.

- Hừ!

Lưu Kiệt nắm chặt kim đao đầu hổ, ánh mắt phẫn nộ nhìn quanh tự phát ra uy nghiêm, không kẻ nào dám mạo phạm.

- Lưu tướng quân là tâm phúc ái tướng của chủ công, sao có thể như vậy chứ?

Ngô Minh bước ra: “Các ngươi đợi đó, đợi ta đi tìm chủ công...”

- Thôi đi! Thôi đi!

Lúc này Lưu Kiệt lại cười thảm một tiếng: “Nếu chủ công đã muốn mạng của ta, vậy thì để hắn lấy đi!”

Hắn vốn có sức mạnh và sự dũng cảm, lại còn là tướng tinh giáng thế và binh gia thần thông, nếu muốn sống thì có thể tàn sát để mở đường máu tháo chạy, nơi nào mà không thể đi chứ.

Thế nhưng lúc này quả thật là lòng đã chết, hắn rút kim đao đầu hổ ra rồi hét lên: “Lưu Kiệt ta là một người đàn ông chân chính, sao có thể chết dưới tay đám xấu xa các ngươi được chứ?”

Sau đó nhắm thẳng cổ mà xoẹt qua một cái, đầu lập tức bay ra, máu tuôn xối xả.

Ngô Minh sững sờ nhìn.

Chỉ thấy sau khi người này chết đi, một tầng khí đen lấy xác hắn làm trung tâm rồi không ngừng lan rộng ra.

Vận khí bên trên phủ đại soái thậm chí là toàn bộ quận thành đều vì vậy mà bị gãy mất một khúc lớn, lung lay sắp đổ, khí màu đen, xám ùn ùn xông lên.

Trong lòng hắn hiểu rõ, tên Lưu Kiệt này sinh ra do ứng mệnh, mang theo khí số, là nhân tài đặc biệt tới để phò trợ Lý Như Bích.

Mà hiện tại người này đi mất, Lý Như Bích đã tự hủy trường thành, đập tan cả chút căn cơ cuối cùng của chính mình.

- Xin chào đô chỉ huy sứ!

Đám kỵ binh Hắc Sơn này bỏ đầu Lưu Kiệt vào một cái hộp, lại nhìn thấy Ngô Minh.

Lúc này Ngô Minh đã là đô chỉ huy sứ, hơn nữa nghe nói còn có quan hệ mật thiết với Nam Sơn Chân Nhân nên bọn chúng không dám chậm trễ mà tiến lên trước hành lễ.

- Từ từ đã!

Ngô Minh lại gọi: “Các ngươi phải về báo cáo đại soái phải không? Ta đi cùng với!”

Sau đó đi một mạch tới phủ đại soái, vào trong sân nhỏ, bên tai hắn lập tức truyền tới thanh âm lả lướt.

- Bái kiến đại soái!

Vừa vào phòng đã thấy bên trong có rất nhiều nhạc sư, người kính rượu, ở giữa còn có vài nhóm phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp trên người chỉ khoác hờ một tầng voan mỏng, da thịt như ẩn như hiện, vặn vẹo múa may.

- Đã giết Lưu Kiệt rồi hả, được! Được lắm! Tên giặc này chết cũng không đủ đền tội!

Lý Như Bích một tay ôm mỹ nhân một tay cầm bình rượu, nhìn thấy Ngô Minh thì vui mừng nói: “Ngô Minh, lại đây uống một chén!”

Lập tức có một cô gái dâng một chén rượu lên.

- Đa tạ chủ công!

Đổi lại là trung thần liệt tướng, nhìn thấy cảnh tượng này nói không chừng không những không uống rượu mà ngược lại còn thẳng thắn can gián.

Thế nhưng Ngô Minh vốn mang ý xấu trong lòng, lập tức uống cạn một chén khiến Lý Như Bích vô cùng vui vẻ.

Sau khi thuận theo nói vài câu, Ngô Minh âm thầm mở ra linh nhãn rồi nhìn về phía Lý Như Bích.

Chỉ thấy trên mặt Lý Như Bích tràn ngập khí đen, vận khí trên đỉnh đầu tuy đã bị tước mất hơn nửa, thế nhưng luồng khí đen tím ở giữa vẫn khá sục sôi, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một cụm: “Ánh sáng lóe lên trước lúc tắt!”

Hắn cũng ngay lập tức hiểu được lòng ham muốn xưng vương của tên này đã vững như bàn thạch rồi.

- Vốn dĩ Lý Như Bích vẫn còn Tham Lang chân mệnh trên người, cũng không đến mức như vậy. Thế nhưng thành ở long khí mà bại cũng ở long khí! Hiện tại hắn đã bị long khí quấn lấy mê hoặc tâm hồn, thần tiên cũng khó mà cứu được...

- Tham kiến đại soái!

Lúc này có một người nữa lại tiến vào, đó là Nam Sơn Chân Nhân.

- Ồ? Lần này Chân Nhân đi kết quả thế nào?

- Khởi bẩm đại soái!

Nam Sơn Chân Nhân dường như hoàn toàn tự tin: “Bần đạo bói toán nhiều ngày, đã có được thiên cơ, vận lớn của chủ công không thể nghịch chuyển. Lần này là kiếp nạn để thành vương, chủ công có thể trở về chứng tỏ đã thoát được kiếp nạn. Lúc này chỉ cần đăng cơ xưng vương là có thể ứng với đại vận long mạch, từ đó rồng bay lên trời!”

- Ha ha...

Lý Như Bích cười lớn rồi nhìn về phía Ngô Minh: “Chỉ huy sứ thấy sao?”

- Thiên hạ đại loạn, chân long lộ diện. Mong chủ công hãy xưng vương rồi xây dựng chế độ, ứng với vận lớn này!

Ngô Minh liên tục hành lễ, lớn tiếng nói.

Cũng không biết nếu Lưu Kiệt may mắn sống sót, nghe thấy lời này xong có tức chết thêm một lần nữa không.

- Được! Nam Sơn ngươi đi tìm ngày tốt lành, ta sẽ tự chọn vương hiệu, ừ, cứ gọi là “Cửu Sơn vương” đi!

Lý Như Bích vẫy vẫy tay, Nam Sơn Chân Nhân và Ngô Minh lập tức lui ra.

Ra khỏi phủ đại soái, hai người lại bước nhanh tới một nơi không người.

- Sao rồi? Hài lòng rồi chứ?

Nam Sơn Chân Nhân cười: “Tuy không biết đám người các ngươi có mưu đồ gì, thế nhưng hình như rất muốn người này đăng cơ?”

- Chỉ sợ cũng giống như ước nguyện của Chân Nhân!

Ngô Minh cũng mang vẻ mặt như cười như không: “Vốn dĩ người này tạo phản đã liên lụy đến cửu tộc rồi. Hiện tại một khi xưng vương thì lại càng không có cách nào xoay chuyển được!”

Hắn biết rõ tạo phản ở thời cổ đại, xưng vương hay không xưng vương là một giới hạn rất rõ ràng.

Lý Như Bích lúc trước chỉ tự nhận là chủ của quân Cửu Sơn, nếu hiện tại đầu hàng chịu đòn nhận tội, bản thân có lẽ phải chết nhưng có thể không liên lụy đến dòng họ.

Thậm chí nếu vận khí long mạch dồi dào, trong triều có người chạy chọt cho thì nói không chừng đến bản thân cũng không cần phải chết.

Thế nhưng hiện đã phạm phải kiêng kị, Vương Huyền Phạm có gan to hơn nữa cũng tuyệt đối không dám thu hàng hắn. Không những sẽ không thu hàng mà thậm chí còn phải giết sạch cửu tốc của Lý Như Bích, một người cũng không giữ lại!

- Ha ha... không như vậy thì khó lòng mà tiêu hết mối hận trong lòng ta!

Nam Sơn Chân Nhân phẩy tay áo một cái rồi xoay người rời đi. Ngô Minh thấy cảnh này, hai mắt hơi nheo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.