Ngọc Tùy Hầu đường kính tròn một tấc, trắng thuần và tỏa sáng trong đêm. Bên trong còn có mây khói vàng đen bốc lên, thấp thoáng bóng hình một con rắn màu tím.
Đây là chín phần vận khí của long mạch một phương, vô cùng to lớn. Làm tốt thậm chí còn có thể trợ giúp tiềm long bay lên, tranh đoạt vị trí chân long trong thiên hạ, bình định cửu châu!
Quan trọng hơn chính là, viên ngọc này sau khi trải qua tế luyện thì sát khi đã biến mất, chỉ còn lại vận khí thuần túy, cực kỳ quý giá!
Chỉ mới khẽ đụng vào đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, sinh lực dồi dào, thuận lợi vô cùng khiến Ngô Minh tấm tắc: “Tốt! Tốt lắm! Quá là tốt luôn!”
- Tư chất của mình vốn rất bình thường, tư chất tu đạo cũng vậy, khổ luyện cả một đời nói không chừng còn không đột phá nổi cấp bậc Pháp Sư... Thế nhưng hiện giờ có vận lớn này ở trên người, trước khi đạt đến Thiên Sư thì hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề vận khí nữa rồi, lương thực đầy đủ cả!
Trên người có long khí, đạo hạnh không tăng mạnh mới là chuyện lạ.
- Dù sao cũng không bổ sung “Hoàng Đình Âm Phù kinh”, điểm thành tích cũng chẳng đủ...
Vừa nghĩ tới đây Ngô Minh không kìm được mà nhăn nhó mặt mày.
Quyển mà hắn tu luyện chủ yếu - “Hoàng Đình Âm Phù kinh” là phương pháp chính thống để tu luyện Nhân Tiên! Dùng bản ghi chép trong Ngân Triện Ngọc Thư, có điều lại bị khuyết thiếu, muốn bổ sung phần của Pháp Sư cần tới một trăm lẻ năm đại công! Bổ sung phần của Chân Nhân cần năm trăm đại công! Bổ sung phần của Thiên Sư cần một ngàn đại công!
Mà quyển “Hoàng Đình Âm Phù kinh” dành cho Nhân Tiên bản gốc có ghi: “Xem xét đạo trời, cứ làm theo sự vận hành của trời, ghi chép tường tận về Nhân Tiên! – Đạo pháp hoàn chỉnh, có thể tu đến đỉnh cao của Nhân Tiên!”
Muốn đổi ra cũng phải mất hai trăm thiên công! Ném Ngọc Tùy Hầu cho Chủ Thần Điện cũng gần đủ rồi.
- Có điều, phần Pháp Sư bị khuyết thiếu nửa sau, hiện giờ còn chưa gấp. Nếu thật sự không xong thì cùng lắm giao sắc lệnh phong thần lần trước cho Chủ Thần Điện để đổi lấy ba ngàn tiểu công là xong, dư sức bổ sung phần của Pháp Sư...
Ngô Minh cân nhắc, sau đó lại nhìn về phía những vật còn lại.
- Ngũ Lôi chưởng pháp: Do một vị tán tu dùng võ công để nhập đạo sáng tạo ra, có thể dẫn sức mạnh của sấm sét hòa vào trong cơ thể, luyện tới đẳng cấp cao thâm tay có thể phát ra năm luồng sấm sét vô cùng ác liệt. Đây chính là thứ công pháp mà Dư Thiếu Quân sử dụng, không ngờ vậy mà còn có bí kíp, quả là làm lợi cho mình mà...
- Ừ, pháp y trên người hắn cũng là một bộ vũ khí pháp thuật, gọi là pháp bào ngũ sắc. Đây là một vũ khí pháp thuật cao cấp, chất lượng vật phẩm còn cao hơn Vô Trần pháp y của mình nữa. Đổi ngay và luôn thôi!
...
Đồ vật này nọ trên người tên Dư Thiếu Quân này tuy không nhiều, thế nhưng thứ nào cũng là tinh phẩm khiến Ngô Minh vô cùng vui mừng.
Hơn nữa sự ngạc nhiên vẫn chưa dừng ở đó.
Từ trước Ngô Minh đã biết thân thế của Dư Thiếu Quân không hề bình thường, lập tức lột đến sạch sẽ. Bây giờ giám định từng cái một mới phát hiện đại đa số là đồ lặt vặt, chỉ có một cái nhẫn đang dập dềnh phát ra ánh sáng khác thường.
- Tên vật phẩm: Nhẫn Thiên Công.
- Vật liệu: Vàng Tu Di, bạc Phương Thốn, đồng Giới Tử, sắt Đấu Hợp.
- Cấp bậc vật phẩm: Bảo khí.
- Tác dụng: Dùng một thứ bé nhỏ để cất giấu một vật to lớn hơn rất nhiều, bên trong có một thạch (1) không gian chứa đồ.
- Giá cả trao đổi: Năm mươi thiên công.
- Đây... đây chính là nhẫn không gian trong truyền thuyết đó sao? Túi không gian? Hơn nữa còn là bảo khí? Tức là còn cao cấp hơn cả vũ vũ pháp thuật nữa hả?
Ngô Minh hơi có chút cảm khái: “Đây là trang bị cơ bản nhất của một người xuyên không, hôm nay mình cuối cùng cũng lấy được về tay rồi!”
Còn về một thạch này hắn cũng hiểu rõ, đó là cách đo lường của Đại Chu.
Theo quy định ở đây: Mười hợp bằng một thăng, mười thăng bằng một đấu, mười đấu lại bằng một hộc, mười hộc bằng một thạch. Đây đều là các đơn vị đo dung tích, sức chứa. Có điều thạch xếp cuối không chỉ là đơn vị đo dung tích mà còn là đơn vị đo trọng lượng, đổi ra thì bằng khoảng một mét vuông thể tích, tầm trăm cân trọng lượng.
- Thế cũng có nghĩa là, chỉ cần là vật có thể tích không vượt quá một mét vuông, trọng lượng không vượt quá một trăm cân thì đều có thể cất vào trong...
Ngô Minh nhanh chóng đeo lên rồi dựa vào hướng dẫn thao tác mà Chủ Thần Điện để lộ ra, trước hết xóa sạch hơi thở của Dư Thiếu Quân, sau đó in dấu của chính mình lên.
Linh thức vừa động, lập tức có thể cảm nhận thấy một vùng hư không nho nhỏ, bốn phía đều hỗn độn mịt mờ, thật sự chỉ có kích thước khoảng một mét vuông.
Bên trong còn có một ít đồ lặt vặt nữa, cũng không khiến hắn ngạc nhiên cho lắm.
Thế nhưng Ngô Minh lật qua lật lại đánh giá thì lại vô cùng vui mừng.
Thứ đồ này quá quý giá rồi. Các hộ lớn trong huyện thì chỉ có thể nghe thấy tên mà thôi, gia tộc quyền quý trong quận có khi mới sờ được một hai lần. Cứ cho là có thì cũng sẽ giữ bí mật, không tuyên bố với bên ngoài.
Vài chục năm trước hình như có người dâng tặng vật này cho triều đình, thậm chí còn đổi được một tước vị!
- Mình hiện giờ trắng trợn lấy nó ra thì vẫn hơi phạm phải kiêng kị, rất dễ khiến kẻ khác dòm ngó...
Ngô Minh nghĩ nghĩ rồi lại thở dài một tiếng, đột nhiên con ngươi khẽ động, lấy ra một tấm da cáo từ trong túi.
Tấm da cáo này khá là trơn bóng nhẵn mịn, có điều bị cháy sém mất một mảng lớn. Thế nhưng ở góc viền lại trắng noãn, còn có thể thấy từng tia từng tia linh quang, cực kỳ khác thường.
Kìa... Đây đương nhiên chính là di hài của vị Nam Sơn Chân Nhân kia rồi.
Nhìn thấy một con yêu quái lớn cấp bậc Chân Nhân, Ngô Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua, lột da rút xương không bỏ sót một chút nào. Có điều không tìm thấy nội đan nên có chút tiếc nuối.
Lúc này linh thức quét qua, pháp lực khẽ động, tấm da cáo trên tay đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cùng lúc đó bên trong không gian hỗn độn mịt mờ lại có nhiều thêm một vật.
Ngô Minh thử đi thử lại mấy lần, có chút vui đến quên cả mệt mỏi, sau đó chợt gọi: “Chủ Thần, trở về!”
Một lúc sau cũng vẫn chưa thấy quay về, hắn bất lực lắc đầu: “Quả nhiên... cho dù cất giữ bên trong nhẫn hạt cải thì mang ra ngoài vẫn phải mất phí... Chủ Thần Điện không thể nào giữ lại một khe hở lớn như vậy cho mình được...”
Ngô Minh lắc lắc đầu, sau đó tính toán một chút. Lần này mặc dù mình không kiếm được nhiều điểm thành tích, thế nhưng thu hoạch lại cực kỳ phong phú, đổi ra ít nhất cũng bằng mấy vạn tiểu công!
Lúc này hắn lại liếc nhìn thuộc tính của mình một cái, phát hiện số liệu đã thay đổi thành:
- Số hiệu Luân Hồi Giả: Canh thân sáu mươi chín.
- Họ tên: Ngô Minh.
- Tu vi: Nhân Tiên cảnh tầng ba Pháp Sư, Nhục Thân cảnh tầng sáu Tiên Thiên.
- Danh hiệu: Tông đồ Chủ Thần.
- Tuy Tụ Âm phiến bị hỏng, thế nhưng lại thu được Ngọc Tùy Hầu, Ngũ Lôi chưởng... quả thật là quá lời. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là quyền hạn dành cho tông đồ của Chủ Thần được tăng lên...
Ngô Minh vừa nghĩ đến đây, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Hắn đã mơ hồ đoán ra ý đồ Chủ Thần Điện hút các Luân Hồi Giả vào, chính là vì muốn chọn ra chúa tể cuối cùng!
Ngoài ra, toàn bộ những người có quyền hạ đều là tử địch!
Đây là một con đường đầy chông gai, thế nhưng nếu có thể chiến thắng thì tiền đồ cũng không thể đong đếm được!
Ngọn lửa dã tâm hừng hực đang thiêu đốt trong con ngươi Ngô Minh: “Chúa tể của Chủ Thần Điện, nhất định phải là mình!”
...
Thế giới Đại Chu, mưa phùn lâm râm mang theo từng cơn lạnh lẽo.
Quận Sở Phượng, huyện Vân Bình, bên trong ụ bảo vệ Ngô gia, Ngô Minh chợt mở mắt, khẽ hét lên:
- Nhất niệm thành pháp!
Ầm ầm!
Trong hư không dường như có tia chớp ánh lửa xẹt qua.
Hỗn độn mờ mịt bên trong biển ý thức lại rút đi, pháp lực mạnh mẽ ngưng kết thành lá bùa thật sự!
Trong chớp mắt đã đạt đến cấp bậc Pháp Sư.
- Quả nhiên... tuy hão huyền thế nhưng lại không hẳn là hão huyền, vẫn có chút sự thật sao?
Ngô Minh lẩm bẩm.
Lúc này Chủ Thần Điện mới chỉ cho linh hồn xuyên việt mà thôi, thế nhưng đột phá lại không hề giả. Luân Hồi Giả khi trở về thế giới hiện thực, võ thuật thì chỉ cần luyện tập vài ngày là có thể đột phá. Còn về đạo sĩ, pháp sư các kiểu thì lại càng dễ, dù sao thứ tu luyện cũng là linh hồn mà!
- Có điều... kiếp khí cũng mang về luôn...
Ngô Minh nhìn vận khí của bản thân thì thấy trên đỉnh đầu chính mình tràn đầy luồng khí màu đỏ trắng.
Mà xung quanh vận khí lại là một vòng kiếp khí màu xám đen đang bị ánh sáng vàng khóa lại. Cách đó không xa lại là một đám mây đen to lớn, chính là ác ý của Vương gia – một gia tộc quyền thế trong quận!
- Trước tiên đừng để ý đến Ngô gia!
Nhìn thấy mảng mây đen kia, Ngô Minh lạnh lùng cười, sau đó lại tỉ mỉ quan sát kiếp khí xám đen xung quanh mình: “Ừ... Lý Như Bích đã chết, long mạch bị chém, long khí lại bị hút ra đến chín phần. Đây chính là lí do phản phệ bị cắt đứt, giải quyết tận gốc luôn. Hơn nữa lại có khí lớn của triều đình ở thế giới của các vì sao thay mình chặn tai họa lại, hiện giờ kiếp khí đã giảm chín chín phần trăm rồi! Chút ít dư lại mình có thể tự xử lý từ từ...
- Thậm chí... cũng chả cần mình xử lý nữa!
Vừa nghĩ tới đây, Ngô Minh niệm một pháp quyết: “Sắc!”
Tầng ánh sáng vàng của bùa Thái Tuế Trấn Sát kia lập tức biến mất, kiếp khí màu đen sắp hóa thành một con rắn màu đen quấn lên.
Cũng đúng lúc này, Ngô Minh với vào trong ống tay áo, lấy ra một vật.
Gầm gào!
Trong chớp mắt mấy khói trên đỉnh đầu hắn thay đổi lớn, trong màu vàng đen tràn ngập thấp thoáng thấy được một con giao long đang uốn lượn, mang theo sự ngạo nghễ, chỉ một vuốt thôi tia khí đen này đã bị xóa sạch.
- Mình mượn vận lớn của triều đình, thế nhưng vẫn chỉ là cách cục lục phẩm của một quận úy mà thôi. Thế nhưng dùng long khí quét qua, một ít kiếp khí xám đen này lại là chuyện muỗi!
Ngô Minh nhìn nhìn Ngọc Tùy Hầu trên tay.
Chỉ thấy viên ngọc này phát ra ánh sáng màu trắng, ở trong có bóng hình một con giao long đang uốn lượn, vừa rồi trung hòa một ít kiếp số vậy mà dường như chẳng hao tổn chút nào. Hắn tức khắc hiểu rõ long khí bên trong quả là nhiều như núi như biển, mênh mông đồ sợ, đủ để sử dụng thì trong lòng vô cùng vui mừng.
- Hơn nữa, mang viên ngọc này ra chỉ cần tiêu hao điểm thành tích vũ khí pháp thuật ban đầu. Về mặt vận khí, Chủ Thần Điện hình như coi nó và mình là một thể nên không thu phí...
Ngô Minh gật đầu: “Kế hoạch của Dư Thiếu Quân quả thật có thể thực hiện được. Đáng tiếc lại thiếu chút rộng rãi đường hoàng, tầm nhìn hạn hẹp!”
Quả thật nếu dựa theo cách làm của Dư Thiếu Quân, nói không chừng còn có thể đi tranh giành vị trí chân long ở Đại Chu!
Thế nhưng cho dù có chiếm được Đại Chu thì cũng chỉ là một thế giới mà thôi, so với chu thiên vạn giới trong Chủ Thần Điện thì có đáng là gì?
Đương nhiên, có lẽ cũng không phải Dư Thiếu Quân tầm nhìn hạn hẹp mà kiến thức của hắn chỉ có vậy, không thể so sánh với Ngô Minh được.
- Có được vật này, mặc dù là vận khí bên ngoài được mượn về nhưng cũng có thể khiến vận khí của mình tạm thời có thể so với giao long, vô cùng thuận lợi... Nên sử dụng thế nào đây?
Ánh sáng từ Ngọc Tùy Hầu xẹt qua, tất cả vận khí trên đỉnh đầu Ngô Minh đều biến mất không thấy tăm hơi. Hắn sờ sờ cằm, không khỏi trầm ngâm.
Hiện giờ nguy cơ lớn nhất mà Ngô gia phải đối mặt chính là sự việc trọng đại của quận Sở Phượng – Hội Long Môn ngày mùng hai tháng hai!
Đã có thể khẳng định, đến lúc đó một gia tộc quyền thế trong quận là Vương gia nhất định sẽ gây khó dễ!
Gia đình này họ hàng đông đảo, lại có thành hoàng bảo vệ, âm đức vô biên, không thể coi thường được.
- Nếu vận khí của con giao long này là bản mệnh của mình, vậy thì không cần nói nhiều trực tiếp giết luôn thành hoàng, diệt cả nhà Vương gia cũng có gì phải sợ? Đáng tiếc, suy cho cùng cũng chỉ là vận khí bên ngoài!
Vận khí từ bên ngoài đến xét cho cùng vẫn không phải của mình, nếu không lúc trước Dư Thiếu Quân cũng không đến mức độ phải chết.
Ngô Minh hiện giờ nhìn thì thấy vận khí dày đặc, thuận buồm xuôi gió, thế nhưng một khi mất khi Ngọc Tùy Hầu thì kết cục...
Chỉ có sức mạnh từ chính bản thân mình mới không thể bị cướp đi, là thứ đáng tin cậy nhất!
Do đó hắn đã sớm tính toán việc sử dụng long khí bên trong ngọc Tùy Hầu – dùng làm quân lương để tu luyện!
***
(1) Thạch: đơn vị dung tích khoảng 100 lít