- Đa tạ Tiêu huynh đã để ta cáo mượn oai hùm!
Ra khỏi lều trại Ngô Minh chắp tay hành lễ.
- Đều là huynh đệ một nhà cả, nói lời khách khí thế làm gì!
Tiêu Cực Độ cũng cười cười.
Bàn về phẩm cấp hắn chỉ là tòng cửu phẩm, còn thấp hơn cả Ngô Minh. Thế nhưng có một số thời điểm không thể tính như vậy.
Tiêu Cực Độ là nha tướng thân binh ngày đêm theo hầu đô chỉ huy sứ Lưu Kiệt, quan hệ mật thiết, được tin cậy vô cùng.
Mà Lưu Kiệt lại là chủ nhân của Tân Sơn đô, là cấp trên của cấp trên của Tấn Cương. Hai người cách nhau hai phẩm bốn cấp, là một khoảng cách giống như một trời một vực vậy.
Nếu như động đến Tiêu Cực Độ, hắn thỉnh thoảng lại dèm pha vài câu thì cũng vô cùng phiền phức.
- Có điều kẻ này hình như đã ghi thù ngươi rồi. Có cần ta giúp ngươi chạy chọt để chuyển qua nơi khác không? Tiêu Cực Độ đè thấp giọng hỏi.
- Không cần!
Nhớ lại cảnh tượng gặp mặt vừa rồi, Ngô Minh lại lạnh lùng cười.
Vận khí của quan chức từ đâu mà tới? Một phần đến từ thể chế cấp trên ban thưởng cho. Một phần lại là do thuộc hạ cống hiến.
Vừa rồi hắn nhìn khí tượng của tên doanh trưởng kia cũng chỉ bình thường mà thôi.
Thậm chí là cấp trên trực tiếp, mỗi ngày hắn đều phải phân ra một ít khí bị mình hút mất.
Thế nhưng mình lại có đạo thuật phòng thân, khẩu quyết để khóa vận khí, một chút thuế phải cung cấp cũng không nộp!
Dưới sự cảm ứng khí cơ, tên này ngứa mắt mình cũng là chuyện quá mức bình thường!
Mà loại tình hình này nếu cứ tiếp diễn, tên Tấn Cương này chỉ có một trăm người lập tức hụt đi một nửa, không được bổ sung lại còn thường xuyên bị mình nuốt mất, vận khí còn chưa dùng được bao lâu đã lụn bại.
Cũng có nghĩa kẻ này sớm muộn cũng sẽ gặp xui xẻo. Lúc đó sẽ là cơ hội của mình.
...
Đại quân của triều đình áp sát, Lý Như Bích không phải là một người ngồi yên chờ chết. Hắn không đợi quân đội của quận và của châu tụ họp đã chủ động xuất kích, lệnh cho ba đô Tân Sơn, Liệt Sơn, Nộ Sơn tấn công quận Chân Định...
Quận này là cửa ngõ của châu thành, nếu bị công phá thì có thể một đường thuận lợi đến thằng phủ thành của Tào Châu mà không gặp bất kì trở ngại nào.
- Mau lên! Mau theo sát, không được để lạc đội ngũ!
Đại quân quanh co uốn khúc tiến về phía trước, Ngô Minh nhìn cờ quạt to lớn che lấp cả không trung và mặt trời, còn có đại quân chi chít toàn người là người, trong con ngươi lóe lên vẻ kỳ lạ: “Lúc này quả thật là một thời cơ tốt. Tinh binh đại tướng của triều đình còn chưa tới, nếu có thể đánh hạ châu thành, tạo thành sự thật, vậy có thể cát cứ một châu làm nên sự nghiệp, chính thức xưng vương rồi!... Đương nhiên hiện tại Lý Như Bích dụng binh cũng có chút khó khăn, nếu không cũng không phái một đô phụ trách lính mới như Tân Sơn đô tới đây...”
Lúc này ba đô Tân Sơn, Liệt Sơn, Nộ Sơn đi cùng nhau có đến hơn năm ngàn người, quả là vô biên vô hạn. Một đường thế như chẻ tre, vài huyện nhỏ đều không đánh mà hàng, đi thẳng đến vùng đồng bằng bên ngoài quận thành Chân Định, bày trận thế.
Ngô Minh mở linh nhãn, chỉ thấy khí màu đen đỏ trong quân phóng thẳng lên trời, mà bên trong phủ thành đối diện cũng có binh khí tụ tập, không khỏi khóe mắt giật giật.
- Nghe nói tướng thủ thành này là cháu của châu mục - Tào Độ, là một kẻ hữu dũng vô mưu, tính khí nóng nảy bộp chộp. Tuy cũng có năm ngàn binh lính của châu, thế nhưng...
- Báo!
Đúng lúc này, Chung Đình đi đến bẩm báo: “Đô chỉ huy sứ triệu tập các vệ tướng, doanh trưởng tới bàn luận công việc, đã định ra trận thế rồi! Đây là thủ lệnh của doanh trưởng!”
Sau đó hắn đưa cho Ngô Minh một lá thư.
Ngô Minh vội vàng mở ra, sau đó lạnh lùng cười: “Để ta đi làm tiên phong? Quả nhiên không cần che đậy lòng lang dạ sói nữa rồi!”
Binh lính hung ác chiến trường nguy hiểm, một trận chiến diễn ra quân tiên phong tổn hại ba, năm phần cũng có khả năng.
Mà lại càng không thể kháng lệnh, quân pháp có thể trực tiếp chém đầu.
- Đội trưởng, chúng ta phải làm sao?
Lúc này Chung Đình và Ngô Minh đã vinh nhục cùng chịu, lập tức lo sợ nói.
- Cứ theo mệnh lệnh làm việc là được. Bản đội trưởng bảo đảm với ngươi, lần này nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, ngược lại còn có thể thăng quan tiến chức!
Lúc sáng hắn còn nhìn vận khí của Tấn Cương, trên đỉnh mây đen đã bao trùm, lung lay căn cơ rồi.
Lại nói vận khí phát tác lúc nào cũng có bằng chứng, không phải một lần là xong mà sẽ phóng to hoặc thu nhỏ một khả năng nào đó đến cực điểm.
Ví dụ như mấy người Chung Đình, Ngưu Dũng và Hà Tử Hải đều là người có khí số. Khả năng trên chiến trường gặp phải chuyện không may sẽ nhỏ hơn đám binh lính tiểu tốt một chút.
Mà Ngô Minh dựa vào mấy người bọn họ, cũng có thể mượn khí số để bảo vệ bản thân.
Thế nhưng vận khí của bản thân Tấn Cương đã lụn bại, nếu trốn dưới hầm đất trong nhà không quản việc gì thì có lẽ vẫn còn một đường sống sót. Thế nhưng giờ còn đến chiến trường, không phải tự tìm đường chết thì là gì?
...
- Thụ Tử An dám làm nhục ta như thế?
Cùng lúc đó trên đầu thành, Tào Độ nhìn đống quần áo phụ nữ mà loạn quân đưa tới tặng, tuy biết rõ chỉ là khiêu kích nhưng vẫn tức xì khói: “Người đâu! Mau điểm binh mã cho ta, ra ngoài quyết một trận sống mái!”
- Không thể!
Tên văn sĩ bên cạnh là mưu sĩ của hắn, vội vàng khuyên bảo: “Mệnh lệnh của châu mục đại nhân chính là muốn chủ công tử thủ quận thành, chỉ cần đợi đến khi đại tướng Vương Huyền Phạm của triều đình đến đây. Người này nghe đồn là chân mệnh Vũ Khúc, dưới trướng có sáu ngàn quân tinh nhuệ, đủ để bình định loạn quân. Đến lúc đó chủ công đã lập được công lớn rồi...”
Nếu là bình thường Tào Độ cũng sẽ nhẫn nhịn, thế nhưng nhìn đống quần áo phụ nữ lòe loẹt còn vương mùi son phấn thì ngọn lửa phẫn nổ dưới đáy lòng lại không thể ngăn được mà tràn ra ngoài: “Mau cút đi! Hôm nay ta không giết được tên này thì quyết không làm người!”
Hắn vung tay một cái hất văng tên mưu sĩ ra ngoài, liên tục đập trán vào tường gạch, máu tuôn xối xả.
- Các ngươi còn chưa nghe thấy mệnh lệnh à?
Nhìn thấy mưu sĩ thân tín còn bị đánh thành thế kia, đám tướng lĩnh bên dưới lập tức không dám làm trái.
Một lúc sau cửa thành mở rộng, Tào Độ đích thân dẫn theo đại quân mạnh mẽ xông ra ngoài, bày trận ở trong vùng đất bằng phẳng.
- Phụng mệnh trời tiêu diệt loạn tặc!
- Giết! Giết! Giết!
...
Hàng vạn người đứng sóng đôi, quân khí sát khí phóng thẳng lên trời, dường như tạo thành một tầng mây đen, lại còn mang theo cảm giác áp bách cường liệt.
- Ha ha, Hà Tử Hải, ngươi có sợ không?
Đội của Ngô Minh được sắp xếp ở vị trí tiên phong, dường như chỉ cần ngước mắt lên là thấy được giáo dài kích lớn phía đối diện. Sắc mặt của Chung Đình, Ngưu Dũng và vài tên thập trưởng ngũ trưởng đều cứng đờ. Sắc mặt của Hà Tử Hải lại càng trắng bệch, thân thể run rẩy thế nhưng vẫn cố gắng dựng thẳng thắt lưng, cắn răng nói:
- Vì đại nhân mà liều mạng, chết cũng có ý nghĩa!
- Được lắm!
Thái độ này không chỉ có Ngô Minh gật đầu mà cả mấy người Chung Đình bên cạnh cũng thay đổi cách nhìn về hắn, cảm thấy tên thư sinh này ít ra cũng có chút cốt khí.
Thế nhưng vẫn phải bảo đảm với các ngươi, trận chiến lớn này chúng ta có công không tội, cũng sẽ không tổn thất quá nhiều...
Khóe miệng Ngô Minh mang theo ý cười, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trong không trung có hai luồng quân khí đen đỏ phóng thẳng lên trời, cắn giết lẫn nhau.
Thậm chí bên trên chiến trận, hai mảng sao trời nối liền nhau đột nhiên tỏa sáng rực rỡ. Từng ngôi hung tinh lóe sáng, đối địch vấn vít giống như đang thăm dò chém giết lẫn nhau.
- Tuy rằng quân khí của đại quân Tào Độ có hơi yếu, thế những cũng không phải là sức mạnh khi dốc hết sức. Hơn nữa...
Nhìn vài ngôi sao trong mảnh sao trời bên phía đối phương, con ngươi Ngô Minh chợt động.
Hai quân sóng đôi một lúc, cuối cùng vẫn là Tào Độ không nhẫn nại được nữa, dẫn đầu làm khó quân địch:
- Đánh trống!
Thùng! Thùng! Thùng!
Tiếng trống nặng nề mà có lực xuyên thấu mạnh mẽ lập tức vang vọng toàn chiến trường.
- Tiến lên! Tiến lên! Tiến lên!!!
Trong trận địa đối diện, quân cầm giáo dài đi đầu đã nắm lấy giáo, dưới sự thúc giục của ngũ trưởng, thập trưởng thậm chí là đội trưởng chỉnh tề cất bước tiến lên phía trước giống như cơn lũ bằng sắt thép vậy.
Mệnh lệnh ở thời cổ đại rất khó truyền đạt, binh sĩ nghe tiếng trống mà tiến công, tiếng còi thì thu binh, đây là những mệnh lệnh cố định! Nếu làm trái thì chính là tội lớn! Quan thi hành quân pháp nhất định sẽ trực tiếp chém đầu!
- Giết!
Lưu Kiệt và vài tên đô chỉ huy sứ vừa nhìn, cùng ban xuống những mệnh lệnh tương tự nhau.
Trong tiếng trống, đám người Ngô Minh rút dao dài ra, nhìn chằm chằm vào thế trận giáo mác phía trước. Cung thủ hai bên cũng giương cung nạp tên, cánh tay chắc chắn như thép rèn sắt đúc.
Hai trận thế quân đội càng ngày càng áp sát.
Ba trăm bước!
Hai trăm bước!
Một trăm bước!
- Ngự!
Cuối cùng, theo sau tiếng gầm lên giận dữ của quân tướng, dây cung vừa buông lỏng, từng trận mưa tên giống như mây đen đổ ập xuống.
Cung thủ hô quát liên tục bắn tên, sau ba đợt thì thể lực có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa cũng phải lui xuống.
Từng người từng người cầm khiên chắn giơ bao sắt làm bằng gỗ, đưa tấm khiên thô to dày nặng về phía mưa tên. Chỉ nghe thấy leng keng leng keng, âm thanh vàng sắt va đập vào nhau vang lên không dứt bên tai, lại có kẻ xui xẻo trúng tên ngã nhào xuống đất.
- Giết!
Quân lính hai bên đều chống lại mưa tên, kẹp chặt dao nhọn mà nhào lên, đột nhiên phát động xung kích.
Phừng!
Hai dòng lũ sắt thép mạnh mẽ va đập vào nhau. Võ công và sát khí, thậm chí là vận khí đều hừng hực thiêu đốt, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ chói lọi nhất!
- Giết!
Ngô Minh chỉ huy tiểu đội của mình, ba người một nhóm tiêu diệt kẻ địch đang đến gần.
Do thủ hạ của hắn độ tinh nhuệ sắc bén gần như đã có thể so với nha tướng, mấy người Chung Đình, Ngưu Dũng lại có tài làm đại tướng. Lúc này hắn vẫn xem như có dư sức lực, có thể quan sát cảnh tượng xung quanh.
- Quả là quân khí, sát khí dồi dào! Cảnh tượng máu me khốc liệt khủng khiếp như vậy chỉ sợ... cho dù là pháp thuật do Pháp Sư thi triển uy lực cũng sẽ bị giảm mạnh đi?
Cảm nhận từng làn sóng huyết khí và sát khí nhắm thẳng vào bản thân, áp chế pháp lực trong biển ý thức, Ngô Minh không khỏi thầm than trong lòng.
Hắn đã gia nhập vào thể chế của quân Cửu Sơn, có khả năng thi hành quân pháp mà còn thành ra như vậy, các Luyện Sư thông thường đến chiến trường chỉ sợ chỉ có kết cục pháp lực mất sạch mà thôi.
Tiếng hô giết, tiếng kêu thảm, càng nhiều hơn là âm thanh vũ khí va chạm vào nhau, xông lên tấn công ra xung quanh.
Thế nhưng Ngô Minh lại phát hiện ra một tia khác thường.
Hai bên chiến trường mặt đất chấn động. Kỵ binh phi như bay, móng ngựa đạp rầm rầm trên mặt đất.
- Phá Quân kỵ, tiến lên cho ta!
Tào Độ tọa trấn ở giữa quân, truyền mệnh lệnh xuống.
Một nhánh kỵ binh gồm một trăm người phi ra, lướt qua trận địa chính mà nhắm thẳng vào bên cánh của quân Cửu Sơn.
- Kỵ binh xuất kích!
Lưu Kiệt ra lệnh một tiếng, kỵ binh bên phía quân Cửu Sơn cũng xông ra. Hai dòng lũ màu đen mang theo tiếng ngựa chiến hí dài phi nhanh rồi va đập vào nhau.
- Phá Quân!
Lúc này một tên kỵ tướng bên phía quân Tào hưng phấn la hét, một tầng ánh sao sáng chói rực rỡ nổi lên quanh thân người.
Vù!
Trên không trung, một ngôi sao to lớn hơn hung tinh bình thường hai lần, mang theo tia sáng sắc bén lóe lên, sức mạnh của vì sao cuộn trào mãnh liệt hóa thành một cái thương dài đáp xuống.
Sao Phá Quân!
Người có mệnh cách được ngôi sao nay chiếu mệnh nhất định sẽ trở thành một dũng tướng phi phàm, vạn quân cũng phải tránh né!
- Phá Quân! Phá Quân!
Kỵ binh phía sau tên tướng này cũng liên tiếp hét lớn, ánh sao trên người như kết hợp thành một thể, một trăm kỵ binh dường như hóa thành một cây thương đáng sợ, kẻ chắn đường bị đánh tan tác tơi bời. Kỵ binh của quân Cửu Sơn bị xung kích đến mức rụng rơi liểng xiểng.
- Phá Quân phó mệnh? Còn có binh gia thần thông?
Sắc mặt của Lưu Kiệt vô cùng khó coi.
Được sao phó mệnh, mệnh cách này đã vượt qua ánh sao quấn quanh thân thể. Bản mệnh thể hiện rõ hai cấp bậc, đủ tư cách để tranh giành chân mệnh Phá Quân!
Mà sự dày đặc của ánh sao trên người kẻ này ít nhất cũng có một phần chân mệnh Phá Quân!
- Cánh trái nghe lệnh, bằng mọi giá phải giết chết kẻ này!
Sau lưng Lưu Kiệt nổi lên một tầng mồ hôi lạnh. Hắn biết nếu một bên cánh bị đám kỵ binh này phá vỡ, sau đó lại bị loạn binh xông thẳng vào, thì tức khắc quân Cửu Sơn sẽ rơi vào cục diện đại bại!