-.Chủ Thần Điện... mà lại bị sứt mẻ?
-.Hơn nữa trong nhiệm vụ trước có khi còn bị đơ, thậm chí là sai sót...
-.Còn có đặc quyền của Tông đồ của Chủ Thần...
Ngô Minh mắt sáng lên: “Tất cả những điều này chỉ có thể làm rõ một điểm! Đó chính là Chủ Thần Điện lúc này... vẫn chỉ là một chương trình máy móc sơ cấp, lại còn bị sứt mẻ, vô chủ, chỉ có thể dựa vào quy tắc nhất định để hoạt động...”
Lúc này nội tâm Ngô Minh vô cùng kích động: “Đã như vậy... nếu mình có thể khống chế Chủ Thần Điện, trở thành chúa tể của vạn vật thế giới, vậy thì muốn gì mà không có chứ?”
Ngô Minh kích động rồi, triệt triệt để để kích động rồi.
Dù cho có thể dựa vào Chủ Thần Điện mà trở thành Hỗn Nguyên Thánh Nhân hay là thần thánh phương Tây thì cũng chỉ là tồn tại dưới quyền kẻ khác, mà hắn lại có hy vọng trở thành chủ nhân của Chủ Thần Điện, hoàn toàn không có cửa so sánh!
-.Cơ mà... tầm nhìn chân thực, lại là cái gì nữa?
Ngô Minh nhìn bốn phía xung quanh, không gian trống rỗng một mảnh, cái gì mà hồng hoang, hỗn độn đều biến mất không thấy tăm hơi, ngoài Chủ Thần Điện ở tít trên cao kia thì không còn vật gì khác, có chút cảm giác bất lực khi ở trong một không gian trắng xóa.
Trong lòng cảm thấy có cái gì đó không đúng, hắn bèn mở danh sách trao đổi, miệng dần mở to.
- “Hỗn Độn công”: Hỗn độn sơ khai, vạn vật làm sao xuất hiện? Người luyện công pháp này, trở về với bản nguyên, đúc ra hỗn độn kim thân, tồn tại vĩnh hằng! Yêu cầu trao đổi: một triệu thiên công! (Không có)
- “Khai Thiên Tịch Địa công”: Khi luyện thành có thể biến đổi đất, nước, lửa, gió, mở ra trời đất, tạo nên thế giới! Yêu cầu trao đổi: chín trăm chín mươi chín ngàn thiên công! (Không có)
- “Thái Cực Thượng Thanh Huyền công”: bí kíp chí tôn của Đạo gia, do tổ tôn đích thân truyền lại, cao nhất có thể đạt đến cảnh giới của Thái Thượng Vô Cực Thánh Nhân! Yêu cầu trao đổi: chín trăm chín mươi ngàn thiên công! (Không có)
...
- Dòng máu thuần khiết của mười hai vị tổ Vu... không có! Hiên Viên kiếm... không có! Hỗn Độn chu... không có nốt!
Ngô Minh cạn lời rồi: “Về cơ bản chỉ cần là đồ vật trên bảng thiên công, mười thứ thì đến chín thứ hết hàng... bảng đại công cũng có thiếu hụt, cuối cùng chỉ còn bảng tiểu công cơ bản là hoàn chỉnh...”
- Chủ Thần Điện... Luân Hồi Giả có sàn giao dịch không?
- Không!
- Thế số hiệu của các Luân Hồi Giả khác thì sao? Ta có thể tra cứu không?
- Không đủ quyền hạn, không thể trả lời!
- Còn có ai khác cũng là tông đồ của Chủ Thần như ta không?
- Không đủ quyền hạn, không thể trả lời!
...
Qua mấy lần hỏi thử, Ngô Minh không kìm được mà cười gượng: “Thôi được rồi... bảng trao đổi không đầy đủ, đến phòng giao dịch cũng không có nốt, quả nhiên là không gian Chủ Thần sơ cấp nhất, đã thế làm việc còn vô cùng máy móc nữa chớ!
- Mặc dù biết Chủ Thần Điện có chỗ thiếu sót, có thể làm chủ đã rất vui rồi, cơ mà một cái Chủ Thần Điện thế này, có cảm giác lập tức từ anh nhà giàu đẹp trai cao lớn biến thành cái tia gì gì đó hay không?
Nói thì nói vậy, nhưng dù sao cũng được trị liệu miễn phí, không thể bỏ đó không dùng. Ngô Minh lập tức nói: “Chủ Thần Điện, ta muốn trị liệu!”
Một ánh sáng trắng đáp xuống, bao trùm lấy toàn thân hắn, giống như được lăn lộn trong nước nóng vậy, vô cùng ấm áp.
- Đinh! Lần trị liệu này đã kết thúc!
Ngô Minh lắc lắc cánh tay: “Chả có cảm giác gì...”
Quả thực, sau khi trị liệu ngoại trừ đầu óc nhẹ nhàng hơn chút thì hắn hầu như không cảm thấy có gì khác.
Nếu không phải biết Chủ Thần Điện sẽ không lừa mình, hắn nhất định sẽ cho rằng đây là trò Chủ Thần Điện chém ra để kiếm tiền.
- À còn nữa... Chủ Thần... sao đồ vật trên người ta không thấy đâu hết vậy...
Ngô Minh lại thử nói chuyện với Chủ Thần Điện lần nữa, cũng chả biết làm sao, mặc dù hiện tại hắn có chút quyền hạn, nhưng cũng không phải rất cao, ít nhất vẫn chưa đạt đến trình độ hắn hỏi gì Chủ Thần Điện liền trả lời đó.
Chờ đến sau khi thăm dò ra một đống “Không đủ quyền hạn, không thể trả lời”, Ngô Minh xem như đại khái hiểu rõ.
- Bởi vì là vật ngoài thân, còn là vật ngoài thân mang sức mạnh, do đó mỗi lần tiến vào thì phải trả thêm một khoản phí ngoài mức quy định mới được mang theo bảo vật của thế giới bên ngoài vào trong Chủ Thần Điện?
Khuôn mặt Ngô Minh mang đầy vẻ khó mà tin nổi: “Thật sự... chết cũng muốn thu tiền!
Cơ mà nhớ đến Chủ Thần Điện mới được lập ra, lại muốn chiếm chút lợi ích từ việc chuyển đổi điểm thành tích liền biết được nguồn năng lượng của cái Điện này chưa đến mức nghèo rớt mồng tơi thì cũng nhất định là trong một phạm vi vô cùng eo hẹp. Hắn ngoại trừ chết lặng thì không còn cách nào khác.
-Thôi bỏ đi... Chủ Thần Điện, có thể quét qua ta một chút không, sau đó chọn ra cái gì mà chức vụ, bí kíp luyện công hay dòng máu... phù hợp nhất đó... hoặc không thì gợi ý cũng được!
- Không đủ quyền hạn, không thể trả lời!
- Đánh giá tệ!
Ngô Minh buồn bực không thôi, đành mở bảng trao đổi “Linh Quy Điều Khí Công”, hỏi: “Thế sau khi ta đổi võ công này thì có được luyện ngay và luôn không?”
- Chủ Thần Điện chỉ cung cấp bí kíp luyện công, nếu muốn luyện có thể trả phí một trăm tiểu công để đổi một cơ hội giác ngộ, tiến độ trong khi luyện do thiên phú quyết định.
Lần này Chủ Thần Điện trả lời ngay lập tức.
- Đến truyền công cũng không làm được á?
Ngô Minh hai mắt đờ đẫn luôn rồi, cứ như thế công lực tám mươi năm mà hắn thu được đều mất trắng, trong giây lát ước mơ trở thành tuyệt thế cao thủ cũng vỡ nát tan tành.
- Cơ hội giác ngộ phương pháp luyện công chủ yếu dựa vào tư chất thiên phú? Vậy mình xem như hết hi vọng rồi...
Ngô Minh vẫn nhớ rõ thân thể của tên công tử bột trước đây, khi luyện “Quy tức công” đã phải bỏ ra mấy tháng mới học xong bước cơ bản.
Từ đó suy ra thiên phú của mình ở phương diện này thật sự không cao.
Nhưng mà từ trước đến nay, luyện võ khó ở chỗ khi mới học hoặc khi thăng cấp dễ gặp bình cảnh, nếu như có thể dùng trạng thái giác ngộ do Chủ Thần Điện cung cấp mà đột phá thì cũng xem như là vật đáng tiền.
- Phương án tốt nhất lúc này chính là vẫn nên giữ lại điểm thành tích quý giá, xem xem thế giới bên ngoài có tài nguyên gì không, không có thì lại vào Chủ Thần Điện tìm kiếm vậy!
Ngô Minh liếc mắt nhìn trạng thái của mình.
Lúc này các chữ viết trên màn sáng đột nhiên biến đổi:
- Số hiệu Luân Hồi Giả: Canh Thân sáu mươi chín.
- Họ tên: Ngô Minh.
- Tu vi: Nhục Thân cảnh tầng năm Chân Khí.
- Trang bị: Không.
- Danh hiệu: Tông đồ của Chủ Thần
...
-Ta có thể lựa chọn trở về thế giới hiện tại không?
- Được! Chú ý: không được nói với bất cứ ai về Chủ Thần Điện dù vô tình hay cố ý, kẻ vi phạm: loại bỏ!
Cấm đoán trong dự đoán vẫn khiến da đầu Ngô Minh tê rần.
- Cũng không biết quyền miễn phạt nếu nhiệm vụ tuyến chính thất bại sau ba lần làm nhiệm vụ của mình có thể dùng trong trường hợp này không...
Ngô Minh thở ra một hơi.
Mặc dù mình đã đóng góp lớn cho Chủ Thần Điện, nhưng để đạt đến trạng thái không thèm quan tâm đến nhiệm vụ hay bị loại bỏ thì vẫn còn xa lắm.
Ước mơ trở thành chủ nhân của Chủ Thần Điện lại càng xa vời, không thể với tới hơn nữa.
Nhưng hiện tại cũng xem như đã bước được một bước rồi!
- Sau khi trở về thế giới hiện tại, khi nào ta có thể về lại đây?
- Các Luân Hồi Giả bình thường sẽ bị hút vào khi nhiệm vụ tiếp theo bắt đầu, tông đồ của Chủ Thần có thể quay lại không gian Chủ Thần Điện bất cứ lúc nào!
- Nếu đã như thế, vậy thì... trở về thôi!
Ngô Minh nhìn thấy dòng tin tức này thì hoàn toàn yên tâm, lựa chọn tạm thời giữ lại tiểu công, quay về thế giới Đại Chu.
...
- Đã xảy ra chuyện gì? Sao đệ đệ của ta đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại?
- Ta không quan tâm, dù thế nào ta cũng nhất định phải cứu nó!
Trong cơn mơ màng, bên tai như có giọng nữ truyền đến, Ngô Minh theo bản năng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lông tơ trên người dựng đứng cả lên như nhìn thấy kẻ địch trời sinh.
- Ký ức khắc sâu đến thế, xem ra là tỷ tỷ ruột Ngô Tinh của tên Ngô Minh kia? Cũng chả biết sao Ngô Minh lại sợ cô ấy đến thế?
Ngô Minh hé mắt đã thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn ấm áp mềm mại, trên người đắp một cái chăn bông, nếu nhớ không nhầm thì đây chính là gian phòng ngủ nơi hắn mới xuyên không đến ở.
- Minh thiếu gia tỉnh rồi!
Động tác hé mắt của hắn bị một nha hoàn nhìn thấy, lập tức hét ầm lên.
- Tỉnh rồi?!
Một cô gái mặc trang phục tu đạo kinh hỉ chạy tới.
Cô gái này có một đôi mắt phượng, lông mày lá liễu, môi mỏng đỏ như son hơi vểnh lên, da thịt sáng bóng như ngọc mang theo hơi thở thanh khiết, thật là một người đẹp hiếm thấy.
Có điều gương mặt lạnh lùng lại đem đến cho người ta cảm giác vô tình lãnh bạc, chỉ khi nhìn Ngô Minh con ngươi mới mang theo tia nhu tình mềm mại như nước.
Dường như nhìn thấy ánh mắt của Ngô Minh, tia nhu tình bị thu hồi trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ mặt hiền hòa nhã nhặn.
- Đệ tỉnh rồi?
- Hả?
Ngô Minh trong thời gian ngắn không thể tiếp nhận nổi đành im lặng, giơ tay phải của mình lên.
Cảm giác nóng rát như thiêu đốt cùng mát mẻ đồng thời truyền ra khiến hắn không kìm được mà than nhẹ một tiếng kêu đau.
- Sao đệ lại không cẩn thận như thế chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Ngô Minh, nét băng sương trên mặt Ngô Tinh liền sụp đổ tan tành, ngồi vào bên mép giường mà nói: “Dám trêu chọc kẻ địch mạnh như vậy? Nếu không phải tỷ tỷ không yên tâm, sợ rằng đệ đã...
- Xin lỗi! Tiểu đệ biết lỗi rồi!
Đầu óc Ngô Minh có chút loạn, nhìn nhìn cánh tay bị gói thành cái móng heo của mình.
Rõ ràng là vết bỏng lúc trước được bôi lên một lớp thuốc, sau đó tỉ mỉ gói loạn lên mới biến thành như vậy.
- Ơ?
Ngô Tinh khẽ ồ lên một tiếng, vầng trán khẽ nhăn, đem theo một tia lạnh lùng khiến Ngô Minh bất giác run rẩy cả người: “Đệ hôn mê một ngày một đêm, phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới được...
Cũng không nói nhiều liền đứng dậy rời đi.
Ngô Minh thì vẫn đang ngẩn người ra: “Hôn mê? Còn có vết thương trên tay mình? Xem ra... lần này đến Chủ Thần Điện, là linh hồn xuyên đến? Chỉ có thể di chuyển linh hồn... cái Chủ Thần Điện này cũng quá sơ cấp rồi!”
Cảm nhận một chút phía trong đan điền, lúc này Ngô Minh đành cười khổ: “Vẫn là Nội Tráng cảnh tầng bốn, một chữ “lừa gạt” làm sao nói hết được đây? May mà mình đã ghi nhỡ kỹ tất cả cảm ngộ khi đột phá, đã không còn bình cảnh, muốn lên cấp lúc nào cũng được...”
- Giám viện xin mời đi lối này...
Ngô Minh chờ chưa đến một lúc thì Ngô Tinh đẩy cửa tiến vào, còn mời thêm một ông lão mặc đạo bào đến.
Người này bên trong mặc giới y, bên ngoài khoác đạo bào, đầu đội Ngũ Nhạc quan, chân đi giày Đăng Vân, khuôn mặt gầy guộc, ba sợi râu dài, có chút phong thái của thần tiên.
Mà thứ khiến Ngô Minh khó quên nhất chính là đôi mắt của lão, một đôi mắt sáng như các vì sao, dường như có thể nhìn thấu hắn từ trong ra ngoài.
- Ừ! Bần đạo có thể đảm bảo, thân thể và linh hồn của đệ đệ đạo hữu hoàn toàn không có vấn đề gì, lần trước bất tỉnh có thể là do kinh hãi, nghỉ ngơi nhiều một chút là được!
Lão đạo vuốt râu cười, lúc có lúc không dùng ánh mắt sáng như sao của lão nhìn Ngô Minh.
- Đa tạ Giám viện!
Ngô Tinh cúi đầu hành lễ, cung kính tiễn lão đạo ra ngoài, sau đó đuổi hết hạ nhân đi, đến ngồi cạnh mép giường, cũng thu lại vẻ mặt băng lãnh mà ôm Ngô Minh vào lòng, khóc nước mắt như mưa: “Đệ đệ của ta... Tỷ tỷ rất sợ... sợ không bao giờ còn có thể nhìn thấy đệ nữa...