Lúc này Ngô Minh vừa mới tới nơi, chi bằng im lặng để tránh nói nhiều sai nhiều.
Tuy rằng trưởng lão hình như có việc muốn nhờ giúp đỡ, nói không chừng là một nhiệm vụ tuyến phụ, nhưng hắn có nỗi lo bị loại bỏ đang treo trên đỉnh đầu nên không nán lại lâu, hỏi rõ đường sau đó nhắm thẳng huyện thành mà đi.
- Trấn nhỏ này âm khí dày đặc khiến người ta nhìn thấy mà da đầu tê dại, cũng không phải nơi tốt lành gì...
Đi vài dặm về hướng mặt trời, sương mù dần tan, Ngô Minh mới như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi.
Lúc này nhìn thấy xung quanh ruộng đồng bao la bát ngát, bờ ruộng chạy ngang chạy dọc, tiếng gà kêu chó sủa rộn rã, khói bếp từ mấy căn nhà tranh cách đó không xa lượn lờ bốc lên, thế là không sao rồi.
Lại đi hơn mười dặm nữa thì thấy thành quách vuông vức chu vi trải dài mấy dặm, trên tường thành phủ kín rêu đen, cửa thành mở rộng, người qua lại rộn ràng, sắc mặt xanh xao mang theo cảm giác rách nát nghèo đói.
- Phí vào thành mười văn tiền!
Lính gác cổng thành vội lạnh mặt, nhìn thấy Ngô Minh thân người thon dài, cẩm y ngọc bào, dáng vẻ không giống với dân thường, hai con mắt khẽ động.
Ngô Minh đương nhiên trên người không có vật gì thừa thãi, mặc dù trong Chủ Thần Điện cũng có trao đổi trên phương diện này, thế nhưng điểm thành tích quý giá nên cũng không để ý lắm đến nó.
Nhưng lúc này lại có chút phiền toái nho nhỏ.
- Tính toán có chút sai lầm, biết vậy sớm mặc thanh sam Nho y, tìm vỏ bao kiếm gỗ đào lại thì đã có thể giả làm tú tài để hưởng đặc quyền rồi...
Ngô Minh âm thầm ghi nhớ điểm này, không vào thành mà tiến đến cột cáo thị bên cạnh.
Bên cạnh cổng thành, cáo thị dán chi chít thành từng tầng chồng lên nhau, phần góc vàng ố cả, công văn bắt giữ hàng ngày, ảnh chân dung truy nã hay chỉ đạo của quan phủ chiếm phần nhiều.
Chính giữa là một cáo thị màu vàng, bên trên viết:
-...Hiện nay trong trấn Hắc Thủy thuộc huyện Hắc Đài liên tục xuất hiện lũ yêu nghiệt, dã quỷ sinh sôi, bản quan có trách nhiệm bảo vệ dân chúng trong thành, bảo vệ đất đai... chỉ là âm dương không chung đường, nay đặc biệt kêu gọi những người tài giỏi, kỳ nhân dị sĩ, anh hùng hào hiệp trong dân gian, hiểu rõ tình cảnh khốn cùng của người dân... bất kể xuất thân, quê quán, việc thành lập tức nhận được trăm lượng bạc ròng cùng trăm mẫu ruộng tốt...
Phía dưới là một niên hiệu xa lạ cùng ngày tháng rõ ràng, còn có quan ấn đỏ tươi vuông vức.
- Trăm mẫu ruộng tốt? Chừng này cũng gần bằng cả ngàn lượng bạc rồi, quá hậu hĩnh... chỉ là... trấn Hắc Thủy?
Ngô Minh bỗng nhiên nhớ tới nơi mình đi qua trước khi đến đây, bật cười khanh khách: Không ngờ đi tới đi lui, vẫn phải quay lại điểm xuất phát...
Ngay sau đó cũng không nói nhiều mà tiến lên phía trước, nhẹ nhàng xé bản cáo thị xuống nắm trong lòng bàn tay.
- Ồ?
- Có người xé cáo thị?
Lập tức đám đông tụ tập lại đây, dùng ánh mắt tò mò, chấn động hay âm thầm cười trên nỗi đau của người khác mà đánh giá.
- Hả? Nhìn cảnh này liền biết... mấy người xé cáo thị trước đó chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều!
Ngô Minh trong lòng vừa động, sắc mặt không hề thay đổi, bày ra phong thái trang nghiêm.
Hai tên công sai lập tức tiến đến, trong lòng có chút bất đắc dĩ, bọn chúng nhìn người nhiều, đương nhiên biết thiếu niên này không giống mấy kẻ lừa ăn lừa uống trước đây, đành phải nói: “Ngươi đã nghĩ kĩ chưa? Nếu như không làm được bị huyện tôn trách tội, chỉ sợ không ai cứu nổi ngươi!”
- Đương nhiên rồi!
Ngô Minh cười nhẹ đáp lại, sau đó đi cùng hai tên công sai vào thành, phí vào thành cũng được miễn.
Bên trong huyện Hắc Đài phồn hoa hơn bên ngoài vài phần, trên dường cũng không có mấy người đói khổ, đường phố cũng khá sạch sẽ, hàng gạo, hàng muối, tiệm trà, hiệu cầm đồ, quán rượu, quán trọ, tiệm vải, tiệm trang sức, thanh lâu... san sát nối tiếp nhau, còn có mấy người bán hàng rong, gánh theo cả trăm loại hàng rao bán khắp hang cùng ngõ hẻm.
Một đường không nói câu nào, khi đến huyện nha, đi vào từ cửa hông, Ngô Minh được đưa đến ngồi đợi trong một gian sương phòng.
Lúc này một tên tiểu nha lại nói: “Một lúc nữa Ngũ tuần sử đại nhân đến đây, ngươi phải chú ý đó!”
Huyện tôn là người đứng đầu một huyện, hầu gia quản lý đất đai dân chúng cả trăm dặm, hiển nhiên không phải cứ muốn là được gặp, tuần sử là chức quan chuyên bảo đảm trị an cho một huyện, tương tự như cục trưởng cục cảnh sát ở đời sau, cấp bậc ở các triều đại không giống nhau, có tòng cửu phẩm, cũng có chánh cửu phẩm, nhưng dù sao cũng đã vào hàng quan lại, sai dịch không thể so sánh.
- Điều này ta biết, đa tạ đã báo trước!
Ngô Minh chắp tay hành lễ, nhận lại được một cái liếc mắt khinh thường.
- Hừ!
Tên tiểu nha lại không lấy được hồng bao, phí lót tay như trong dự liệu thì hừ lạnh một tiếng, uể oải lui ra, Ngô Minh lập tức biết mình đã đắc tội tên quỷ nhỏ kia, nếu sau này bị làm khó thì càng phiền phức.
Chỉ là hắn không phải người bản địa mà là khách nơi xa đến, trên người không một xu dính túi nên cũng mặc kệ.
Vị Ngũ tuần sử này rõ ràng là quý nhân việc nhiều, Ngô Minh đợi hơn nửa canh giờ mới xem như nhìn thấy người thật.
Đương nhiên trong thời gian đó đến chút nước trà điểm tâm cũng không có, đây là hậu quả của việc chọc giận tên quỷ nhỏ kia.
- Học sinh Ngô Minh, tham kiến Ngũ tuần sử!
Ngô Minh nhìn vị quan đang bước vào, thân cao bảy thước, tướng mạo không tới bốn mươi tuổi, da thịt đen nhánh săn chắc, hai mắt phát sáng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mang theo hơi thở uy nghiêm của luật pháp, đương nhiên biết đây là tuần sử của thôn Hắc Đài – Ngũ Hồng, hắn chắp tay cúi thấp người hành lễ.
Lúc này đương nhiên không thể nói mình không họ không tên, dù sao trước đây lấy “Vô Danh” làm tên, các Luân Hồi Giả khác nghe thấy cũng chỉ cho rằng đó là biệt hiệu mà thôi.
Đây gọi là khi lấy giả làm thật, thật lại như giả.
- Ngươi tên là Ngô Minh? Có tài đức gì mà dám nhận việc này? Hả? Ngươi từng đi học?
Nhìn thấy Ngô Minh chỉ chắp tay vái mà không quỳ lạy, khóe mắt Ngũ Hồng giật giật, lại nghe thấy Ngô Minh tự xưng “học sinh”, không kìm được mà hỏi.
Hắn giữ việc trị an của huyện, dù là điêu dân vô lại hay thậm chí là đám hải tặc nhìn thấy hắn cũng đều nơm nớp lo sợ, nói một không hai, dân chúng bình thường nhìn thấy hắn đều phải quỳ xuống ngay, nếu không chính là không tôn trọng quan trên.
Lúc này hắn thấy Ngô Minh biết lễ nghi lại có tiết tháo, thản nhiên như không, trong lòng cũng xem trọng hơn một chút.
Đương nhiên việc này cũng có liên quan đến việc Ngô Minh tự nhận mình là người đọc sách.
Tất cả các triều đại từ trước đến nay, chỉ cần là quốc gia nông nghiệp thì nhất định sẽ ưu tiên sĩ tử đọc sách.
- Tại hạ đọc sách từ nhỏ nhưng chưa có công danh gì, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, chẳng qua biết được vài chữ mà thôi...
Ngô Minh tuy rằng có học hành đôi chút, nhưng ai mà biết tứ thư ngũ kinh ở cái triều đại này nó như thế nào? Nếu nói mình là đồng sinh, tú tài, kiểm tra nhất định lộ ra sơ hở, còn không bằng nói mình chỉ biết vài chữ.
Dù sao khi đọc bảng cáo thị bên ngoài thành, Ngô Minh biết chữ viết ở nơi này gần giống như ở triều Đại Chu, không có vấn đề gì lớn.
- Cho dù là vậy cũng rất hiếm có rồi...
Ngũ Hồng khẽ gật đầu, sắc mặt hơi dịu xuống.
Tuy rằng Ngô Minh còn chưa phải là đồng sinh, nhưng cũng là con nhà có học, xuất thân là người đọc sách, sĩ tử hàng dự bị cũng nên giơ cao đánh khẽ một chút, lúc này cũng không phải trường hợp chính thức gì, hắn cũng không phải huyện tôn thất phẩm, đương nhiên cũng nhẹ nhàng mà bỏ qua: -Cáo thị không phải đơn giản, một khi đã nhận lấy thì không thể từ chối được nữa, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?
- Xin đại nhân yên tâm! Tại hạ từ nhỏ đã luyện công phu hít thở, phụ thân trước đây lại quen với một vị đạo trưởng, có xin được vài lá bùa linh thiêng đặt trên người, một ít ma quỷ nho nhỏ vẫn có thể nắm chắc phần thắng...
Ngô Minh nói xong, thấy Ngũ Hồng dường như vẫn hơi do dự liền tiếp tục: “Lần này do đọc sách nhiều sinh ra phiền muộn, nghĩ đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường nên mới ra ngoài du lịch, mở mang vốn hiểu biết, lần này để đến được đây đã phải đi qua Hắc Sơn...”
Câu cuối này là do nhanh nhẹn nghĩ đến khi dân chúng trấn Hắc Thủy nhìn thấy mình từ trong Hắc Sơn đi ra thì bị dọa gần chết mà thêm vào.
- Hắc Sơn?
Ngũ Hồng nghe thấy sắc mặt cũng biến đổi, nhìn chằm chằm Ngô Minh một lúc lâu mới cười nói: “Thế đạo hiện nay không yên ổn, ngươi có thể đi du lịch bốn phương, trên người hiển nhiên mang theo dị thuật, nếu đã như vậy, ta sẽ báo tên ngươi lên trên...”
- Đa tạ đại nhân!
Ngô Minh cúi người thật thấp để hành lễ, lúc này nhiệm vụ trong đầu bỗng nhiên biến đổi:
- Đến huyện Hắc Đài, xé cáo thị thành công, nhiệm vụ tuyến phụ: Đến nơi (Hoàn thành)!
- Nhiệm vụ tuyến phụ số hai mở ra: Thăm dò tra xét!
- Mục tiêu nhiệm vụ: Người xé bảng cáo thị trong vòng bảy ngày phải thăm dò, tra xét ra chân tướng biến cố ở trấn Hắc Thủy, thành công sẽ mở ra nhiệm vụ tuyến đầu! Thất bại trừ một ngàn tiểu công, điểm thành tích không đủ: loại bỏ!
- Trấn Hắc Thủy?
Ngô Minh trong lòng thở dài một tiếng, lại hơi hơi cau mày: “Lại thực sự có liên quan đến cái trấn kia? Nhưng vì sao phải làm việc thừa thãi như vậy, còn phải đến cái huyện thành này trước...?”
Ngũ Hồng lại hỏi: “Ừ, ngươi là thiếu niên anh hùng, phụ lão trong trấn Hắc Thủy đành nhờ cả vào ngươi, huyện tôn có lệnh, trong vòng bảy ngày nhất định phải có kết quả... Ngươi còn yêu cầu gì khác không?”
Lúc này đương nhiên có nô tài dâng trà lên, cuộc nói chuyện cũng đến hồi kết thúc.
- Chuyện này...muốn đối phó với yêu tinh ma quỷ các loại, học sinh còn cần một ít vật liệu, bố trí pháp đàn, đồ cúng tế...
Ngô Minh giả bộ có chút khó xử.
Dù sao hiện tại hắn cũng đúng là không xu dính túi, nghèo xác nghèo xơ.
- Điều này bổn quan đương nhiên sẽ nói một tiếng với công trướng, khi ngươi đi cứ cầm lấy mười lượng bạc!
Ngũ Hồng hơi cau mày, nhấc chén trà lên.
Ngô Minh đương nhiên biết đây là nhấc trà tiễn khách, lập tức đứng dậy vái tạ cáo từ.
...
Ra khỏi cửa nha môn, Ngô Minh sờ sờ năm lượng bạc trong ngực, cười lạnh một tiếng.
Trên sổ sách ghi mười lượng bạc, nhưng qua tay hộ tào, các cấp tiểu nha lại mỗi tầng lại trừ đi một ít, lập tức rút lại còn một nửa, đây là quy tắc, ai cũng không nói được gì.
Mà Ngũ Hồng nói mười lượng bạc, thực tế trong sổ sách có khi xuất ra cả hai mươi, ba mươi lượng cũng không cần giải thích cặn kẽ.
Dù sao cũng nhớ tới vẫn còn cần hắn làm việc, đưa cho hắn quan ngân thượng phẩm nguyên chất trắng sáng, vụn vỡ lẻ tẻ, phát ra ánh sáng bạc, không ít thì nhiều cũng là một món tiền, đủ cho một nhà ba người nghèo khó túng bấn sống qua một năm.
- Sau khi mình xé cáo thị, không biết nhiệm vụ của mấy người Đồ Dưỡng Hạo sẽ thay đổi hay thất bại, hay có thể xé cái khác...
Ngô Minh như không có mục đích nhàn nhã đi dạo trong huyện thành, cũng không để ý đến cái đuôi bám theo mình từ khi ra khỏi cửa nha môn.
Quan phủ cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể tin tưởng để hắn cầm tiền chạy chứ? Tất nhiên phải cử người bám đuôi theo dõi rồi.
Lúc này thì không sao, nhưng một khi qua thời hạn bảy ngày hoặc bản thân lộ ra ý nghĩ muốn chạy trốn, vậy thì kết cục... khà khà...
- Nhưng mà... nước ở trấn Hắc Thủy này xem ra cũng rất sâu...
Ngô Minh không ra khỏi thành, kích thích hai cái đuôi, ngược lại bước đi nhẹ nhàng, hai đầu chân mày nhíu lại: “Tên Ngũ Hồng này! Gân cốt cường tráng, võ công tương đương Nhục Thân cảnh tầng bốn ở thế giới Đại Chu, cao thủ Nội Tráng... mà vẫn chỉ là tuần sử, thấp hơn đội trưởng, dịch đinh, nhiều nhất đến một trăm... Cứ cho là ăn mấy khoản kê khống, hai mươi ba mươi tên tay sai vẫn có, trên người còn mang danh quan lại, có thể mạnh mẽ trung hòa uy lực của thuật pháp... thậm chí, cứ cho là hắn không làm được, còn có thể cậy nhờ huyện úy, sương quân của một huyện nhất định phải có đến ba trăm, năm trăm người...
- Lực lượng lớn như vậy mà vẫn không làm gì được mấy chuyện quỷ quái ở một cái trấn nhỏ sao?
Ngô Minh cau mày.