Chủ Thần Quật Khởi

Chương 32: Chương 32: Việc Nhà




- Loại cảm giác này cũng thật kỳ lạ!

Ngồi trên vân sàng, Ngô Minh sờ sờ Vô Trần pháp y trên tay, chỉ cảm thấy đông ấm hạ mát, vô cùng thoải mái hợp lòng người.

Lại nhìn ra bên ngoài: “So với lần trước, tốc độ trôi của dòng chảy thời gian dường như cũng có chút thay đổi... là quy định thông thường hay là sự thay đổi sau khi mình ra nhập mới có?”

- Nhưng mà cho dù là vậy, vốn là mang danh nghĩa đóng cửa bí mật tu luyện, bây giờ đúng lúc có thể bù vào!

Ngô Minh lập tức nhắm mắt lại, trong tích tắc, trên mặt tỏa ra một tầng ánh sáng dịu nhẹ, chân khí trong cơ thể rót đầy tứ chi bách hài, nhục thân khiếu huyệt, quay về với những gì vốn có, thân thể tiên thiên trong khoảng khắc đạt thành.

- Về mặt tinh thần thì đã đột phá rồi, thân thể chỉ cần đi theo nên vô cùng đơn giản... Dù sao, ta bị kẹt ở cửa này cũng lâu quá rồi!

Ngô Minh vừa cười, trong đầu não cũng hiện ra một màn sáng:

- Số hiệu Luân Hồi Giả: Canh thân số sáu mươi chín.

- Họ tên: Ngô Minh.

- Tu vi: Nhục Thân cảnh tầng sáu Tiên Thiên.

- Trang bị: Nhẫn Ô Kim, Vô Trần pháp y.

-Danh hiệu: Tông đồ của Chủ Thần.

- Ây dà... Nhẫn Ô Kim không thể không đeo, số còn lại cũng chỉ có thể mặc trước cái này đi ra mà thôi...

Ngô Minh nhìn bộ pháp y trên người mình, trên mặt mang theo nụ cười khổ: “Pháp khí hạng trung đã đòi sáu mươi tiểu công của ta, cứ sau một lần là bay mất một trăm mười tiểu công. Thuế má kiểu này nếu Luân Hồi Giả nào muốn đầu cơ trục lợi thì chỉ có lỗ vốn!”

Lúc này hắn vừa nghĩ ngợi vừa mặc thêm một cái áo khoác dài bên ngoài để che đi Vô Trần pháp y rồi mới ung dung bước ra.

- Minh thiếu gia!

Hai thiếu nữ đoan trang hiểu lý lẽ, cử chỉ có chừng mực lập tức hành lễ, cũng không biết đã đợi bao lâu.

- Giờ là lúc nào rồi?

Ngô Minh cảm nhận ánh mặt trời chói lóa, con mắt nheo lại.

- Từ lúc thiếu gia đóng cửa đã một đêm nửa ngày trôi qua. Lúc này còn nửa canh giờ nữa là tới giữa trưa!

Nha hoàn chầm chậm nói, đôi mắt xinh đẹp toát lên vẻ mị hoặc.

Trong mắt mấy cô nương này, thiếu gia nhà mình sau một đêm dường như lại càng không giống trước, da dẻ trở nên nhẵn mịn như đồ sứ thượng thừa, con ngươi đen nhánh càng mang theo một loại cảm giác sâu không lường được.

- Ừ, căn dặn nhà bếp chuẩn bị đi, ta muốn dùng cơm!

Ngô Minh nhấc tay lên.

Dưới ánh sáng mặt trời, bàn tay của mình trắng nõn không tì vết, non mịn vô cùng, ngay cả một vài vết chai sạn ban đầu cũng hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.

Võ công luyện đến Tiên Thiên, quay về với những gì vốn có chính là có tác dụng này.

Cơm trưa rất nhanh được mang lên, ba món mặn ba món chay còn có thêm một bát canh, tất cả đều có đủ sắc, hương, vị. Ngô Minh ăn ngon lành từng miếng từng miếng lớn.

Tên công tử bột trước kia mỗi lần ăn đều phải có bảy món mặn tám món chay, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí như vậy, thế nhưng bây giờ chuyên tâm luyện võ, có đủ lượng thức ăn là tốt nhất.

- Minh thiếu gia!

Lúc này Ngô quản gia tiến vào, thấy Ngô Minh đang càn quét thức ăn nhưng lại không hề để lộ ra tướng ăn trái với lễ nghi thì thầm tán thưởng trong lòng.

Vị thiếu gia này từ sau sự việc lần trước đã thông suốt rất nhiều. Không chỉ có thiên phú võ công được Phong giáo đầu khen ngợi không dứt mà đến cả cách đối nhân xử thế, tiếp đãi nhân này vật nọ cũng tiến bộ rất nhiều, khiến lòng trung thành của lão không khỏi tăng thêm vài phần.

Dù sao, theo hầu một vị chủ nhà như vậy tương lai mới có hy vọng.

Giống như thời đại bây giờ, bọn họ đều là con cháu của gia nô, liên tiếp mấy đời đều là tôi tớ phục vụ Ngô gia, vốn đã gắn bó chặt chẽ với số mệnh của chủ nhà, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.

- Xảy ra chuyện gì sao?

Ngô Minh nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Ngô quản gia thì giật mình.

Không thể không nói, tuy lão già này đối với người ngoài cực kỳ hung ác, thế nhưng cũng xem như một tên chó săn được việc. Sau chuyện của Lâm Kỳ lần trước, lão dưỡng thương xong quay lại làm việc thì đều xử lý vô cùng thỏa đáng. Công lao trong lần thu hoạch mùa thu này lại càng to lớn.

Lúc này lại trở nên như vậy, đương nhiên là đã xảy ra chuyện.

- Thôn Thanh Thạch có kiện cáo liên quan đến mạng người, thủ phạm chính là một chi của Ngô gia, càng bê bối hơn...

Sắc mặt Ngô Minh lúc trắng lúc đỏ, lập tức nói.

- Việc này thì có liên quan gì đến ta...

Ngô Minh mới nói được một nửa thì ngẩn ra, có liên quan đến mình thật!

Thế giới này là thế giới Đại Chu, hắn cũng nghe ngóng được nơi mình ở là một làng quê thuộc quận Sở Phượng, huyện Vân Bình. Làng này có ba thôn, Ngô gia lấy ụ bảo vệ làm trung tâm, trải dài đến hai ngàn mẫu đất, là một thế lực bá chủ hàng thật giá thật.

Mà theo như quy chế của Đại Chu, huyện thành có tuần sứ ty phụ trách những việc liên quan đến đạo tặc, trong làng có tuần sứ của làng, nhập vào lại tịch.

Cho dù là trong huyện Vân Bình Ngô gia vẫn có chút sức ảnh hưởng, là thổ hào thân hào hàng máu mặt ở nông thôn. Dựa theo quy tắc ngầm, tuần sứ của làng tuy rằng ghi tên ở trong tuần sứ ty, thế nhưng theo lệ vẫn do Ngô gia phái người đảm nhiệm.

Nhớ lại thì hình như tên công tử bột không tim không phổi đã đem chức vị này tặng cho giáo đầu dạy võ công trước Phong Hàn. Nhưng mà sau đó vị giáo đầu này đã bị Lâm Kỳ một kiếm chém chết luôn rồi. Sau sự việc đó người trong nhà hắn cũng cứu trợ không ít, thậm chí còn thưởng vài mẫu đất, thế nhưng chức vụ tuần sứ của làng vẫn bị thu hồi lại. Ngô Minh vẫn chưa nghĩ ra nên giao cho ai.

Bây giờ xảy ra việc này, tuần sứ của làng đương nhiên nên ra mặt.

Càng không cần nói đến, trong việc này còn có sự góp mặt của chi bên Ngô gia nữa.

Ở thời cổ đại, Ngô Minh bây giờ chính là trưởng họ của Ngô gia. Cho dù trong họ xảy ra chuyện gì cũng phải tự mình mở từ đường, trừng trị bằng gia pháp.

- Trong một huyện ở thời cổ đại, sự thống trị với thôn làng vốn rất yếu ớt, toàn bộ đều dựa vào dòng họ tự cai quản lẫn nhau, cho nên mới phải đề cao “nhân hiếu”, quả là lễ pháp giết người...

Ngô Minh nghĩ đến đây lòng lại lạnh ngắt.

Hai ngàn mẫu đất là cái khái niệm gì chứ? Đất của cả huyện Vân Bình cũng chỉ rộng ba trăm ngàn mẫu, vậy cũng chiếm gần một phần trăm rồi còn gì.

Có cơ nghiệp cỡ này trong tay, chỉ cần không gặp hạn hán lớn hay lũ lụt lớn đặc biệt nghiêm trọng thì mỗi năm cứ ổn định thu được hai ngàn lượng bạc, thu nhập vững chắc vô cùng, càng không cần lo đến vấn đề kinh doanh, trở thành mạch máu căn cơ cho cả một dòng họ quật khởi!

Chị em Ngô gia không có họ hàng gần, chỉ có mấy chi bên họ xa, có công đức năng lực gì mà được giữ cơ nghiệp này?

Hắn lúc này mới vỗ vỗ trán, nhớ ra rồi, Ngô gia trước đây chỉ là một nhà địa chủ nho nhỏ cỡ trăm mẫu đất thôi.

Chỉ đến sau khi Ngô Tinh quật khởi, thậm chí còn bái nhập đạo quán thì được miễn thuế, người đi theo ngày càng nhiều mới có được quy mô hai ngàn mẫu đất như bây giờ.

Thực tế nếu không phải mới tiến vào hàng thân hào nông thôn, tên công tử bột trước kia có chút phá của thì giờ đã lên đến ba ngàn mẫu không biết chừng!

- Mẹ ơi... không ngờ Ngô Tinh tỷ lại mạnh mẽ đến vậy! Gần như tương đương với địa vị sự nghiệp của một vị cử nhân rồi...

Ngô Minh nghĩ thầm trong lòng, lại nói với Ngô quản gia: “Vừa đúng lúc... ở thôn Thanh Thạch không phải còn vài khoản nợ rắc rối vẫn chưa đòi được hay sao? Gọi thêm vài người nữa, chúng ta đến đó xem một chút!

Lần trước rụt cổ ở yên trong nhà là vì nhiệm vụ của Chủ Thần Điện. Bây giờ đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Ngô Minh cũng chẳng có việc gì làm.

- Tuân lệnh!

Ngô quản gia lập tức khom người lui ra đi gọi người, Ngô Minh nhìn bóng lưng của lão, tim bỗng đập mạnh không rõ lý do.

- Chả hiểu sao lòng có chút hoảng hốt, chẳng lẽ la người luyện võ tâm huyết dâng trào? Nói đùa chắc... ở trong thế giới Đại Chu mình có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Nói thì nói vậy nhưng ánh mắt Ngô Minh vẫn trở nên có chút âm trầm: “Người đâu! Mau gọi Phong Hàn Phong sư phụ đi cùng với ta!”

Người luyện võ đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, chân khí trong người đã cô đọng thành một khối, sau này trở về với cội nguồn, về cơ bản rất khó mắc phải các bệnh tật thông thường, lòng cũng sẽ không tự nhiên hoảng hốt như vậy.

Ngô Minh nhìn kẻ đầy tớ chạy đi báo tin, lòng cũng bình ổn trở lại, tự cười mình: “Mình đúng là đồ... sợ chết!”

...

-Việc lớn đã thành!

Nhìn thấy bảy kỵ binh từ trong ụ bảo vệ đột nhiên xông ra ngoài, một người vẫn luôn ở bên ngoài giám sát ánh mắt lóe sáng, lén lút thả một con chim màu xám ra.

Con chim màu xám này không hề bắt mắt chút nào, vỗ vỗ cánh rồi bay vút lên không trung, sau đó đậu lên một bờ vai.

- Thanh Bình đạo trưởng, thằng nhóc Ngô gia cuối cùng cũng ra ngoài rồi?

Kẻ đứng bên cạnh thấy con chim màu xám trên vai người tu đạo thì hai mắt lóe sáng.

Chính là hai tên vẫn luôn canh giữ bên ngoài ụ bảo vệ của Ngô gia!

- Đương nhiên là thế! Kẻ được ta sắp xếp kia đã từng nhìn thấy mặt thằng nhóc Ngô gia một lần, lại còn là một người thấu đáo, tuyệt đối không thể nhận lầm được!

Trong mắt Thanh Bình đạo trưởng như phóng ra ngọn lửa âm u: “Dư chấp sự, những việc còn lại cứ tiến hành theo kế hoạch!”

- Được! Chúc đạo trưởng mã đáo thành công!

Dư quản sự chắp tay cười, vô cùng tin tưởng vào người tu đạo.

...

- Thôn Thanh Thạch!

Ngô Minh đương nhiên không biết những việc này, dẫn theo Ngô quản gia, Phong Hàn và bốn gia đinh cường tráng giục ngựa chạy tới thôn Thanh Thạch.

- Ngô đại thiếu đến rồi!

Vừa đến cửa thôn, một vài người già cả trong thôn đang đứng đợi, trên mặt tràn ngập vẻ bợ đỡ.

Không bợ đỡ cũng không được, nửa thôn đều là tá điền của nhà người ta, sống lưng sao mà thẳng lên cho được?

- Người đang ở đâu? Ta muốn đi xem!

Ngô Minh nhảy xuống ngựa, đi bộ đến một gian nhà ngói phía đông thôn.

Sân không lớn lắm, nền đất được lát gạch xanh mài nước, cửa sổ rộng rãi thoáng đãng, còn có một sân phơi lúa nho nhỏ, ở trong thôn đã có thể xem như biệt thự rồi.

- Chính tông Ngô gia hiện nay chỉ còn lại hai người Ngô Minh và Ngô Tinh... những người khác đều là chi bên họ hàng xa, phân bố ở thôn làng mười dặm xung quanh. Nghe nói ban đầu còn vì chuyện đất đai mà có kẻ muốn giở trò bẩn thỉu, bị Ngô Tinh vô cùng xem thường...

Nếu là nhân vật quan trọng thật sự thì đã cùng nhau đi vào trong ụ bảo vệ từ lâu rồi.

Dù sao trong một ụ bảo vệ đều được chuẩn bị sẵn kho lương, kho hàng, phòng xay, tiệm rèn, chuồng gia súc và cả thầy thuốc, giống hệt một cái vương quốc nho nhỏ, hiếm có hơn nữa chính là vô cùng an toàn, gần như có thể so được với huyện thành.

Thế nhưng bây giờ ngoài Ngô Tinh và Ngô Minh ra thì người ở nhiều nhất chính là con cái của gia nô, đầy tớ và tá điền trung thành nhất, từ đó có thể nhìn ra được trọng điểm.

- Nhưng mà... tuy chỉ là chi bên họ hàng xa, xảy ra loại chuyện này vẫn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Ngô gia...

Ngô Minh cau mày, đi đến phòng chính xem sao.

- Đây là nơi xảy ra vụ án, vẫn chưa ai dám động vào!

Một người già tôn kính nói, vén rèm lên, Ngô Minh nhìn thì thấy hai cỗ thi thể một già một trẻ được thu gọn lại một cách qua loa, đắp chiếu lên che lại, trên nền đất có một vũng máu đen.

Trong đó có một ông già nhìn hơi quen mắt, trong trí nhớ người này hình như là một vị thuộc hàng chú bác họ hàng xa của hắn, chỉ là năm nay cũng từng có ý đồ với trăm mẫu ruộng tốt được truyền lại. Vì vậy bây giờ nhìn thấy, trong lòng hắn lập tức sinh ra cảm giác căm ghét.

Đương nhiên, lúc này không phải là thời gian nghĩ đến việc đó.

Lỗ tai Ngô Minh giật giật, bên ngoài thấp thoáng truyền đến một âm thanh: “Nghe nói là bố chồng loạn luân với con dâu thì bị con trai bắt gặp, lập tức biến thành huyết án...”

- Ây dà... là hai mạng người đấy! Cái cô họ Đổng ấy ta cũng từng gặp rồi, đôi mắt mê hoặc như hồ ly, mặt còn mang nét đa tình, quả nhiên là mầm họa!

- Gia môn bất hạnh mới có cái nghiệp chướng này... Quan trọng là đứa con trai cuối cùng cũng tự tử theo, cũng xem như còn chút lương tri...

...

Bất kể mối quan hệ có như thế nào, việc này xảy ra vẫn sẽ ảnh hưởng đến Ngô gia, lúc này sắc mặt Ngô Minh đột nhiên trầm xuống.

- Không xong rồi! Cái cô họ Đổng thắt cổ rồi!

Lúc này một bà lão kinh hoàng hét lên khiến mặt Ngô Minh lại càng đen sì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.