Chú Thiền Ký

Chương 16: Chương 16




Tiểu Hắc ốc ở Khai Loan cư là nơi chuyên môn dùng để trừng phạt hạ nhân không nghe lời.

Cả gian phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ chiếu vào chút ánh sáng, trong không khí thoang thoảng một cỗ mùi hôi, mấy con chuột ở trong đống cỏ hư thối chạy qua chạy lại.

Đứng ở cửa phòng Lý thị chán ghét ngửi dùng mũi ngửi, nhìn đến Tiểu Thiền ngồi trong góc tường, ánh mắt bỗng dưng sáng lên.

Tiểu Thiền lui người thành một đống nằm trong cổ khô. Những người đó không đem nàng trói lại, bắt nàng rồi một mạch ném tới nơi quỷ quái này.

Nàng cúi đầu, thì thào nói chuyện cùng đứa nhỏ trong bụng: “Chớ sợ chớ sợ, không có việc gì, nương sẽ bảo hộ Úc Lăng.” Kỳ thật trong lòng nàng cũng hoảng, nhưng một người sắp làm mẫu thân luôn luôn có chút dũng khí mà người bên ngoài không có.

Lý thị cười khanh khách: “Có thỏa mái không? Cục cưng trong bụng không có việc gì đi?”

Tiểu Thiền nghe được tiếng nàng nói chuyện, dựa tường ngồi xuống, đôi mắt chấn kinh nhìn thẳng nàng.

“Làm cái gì, ta là đến giúp ngươi.” Lý thị tới gần từng bước cúi thân mình xuống, trong mắt lẩn tránh chút ánh sáng âm u. “Ngươi muốn bảo vệ đứa nhỏ?”

Tiểu Thiền không tiếng động gật đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Lý thị vừa lòng gật đầu, đột nhiên vươn tay bóp cổ Tiểu Thiền, móng tay màu đỏ đâm vào da thịt mềm mại. “Muốn bảo vệ đứa nhỏ, ngày mai hỏi ngươi cái gì ngươi liền thừa nhận cái đó. Nói một chữ ‘Không’, ta sẽ giết tạp chủng này.” Bàn tay dài nhỏ phủ lên cái bụng phình ra của Tiểu Thiền, đột nhiên gian dùng ấn xuống.

“A –” Tiểu Thiền phát ra tiếng hô đau, hai tay gắt gao bảo vệ bụng, ngả người về phía sau.

Âm thanh cười thê thảm từ trong răng nanh của Lý thị thoát ra: “Nghe rõ rồi chứ?”

Tiểu Thiền gật đầu, lo sợ không yên rơi lệ.

Lý thị thản nhiên đứng dậy, nhấc lên tôn quý bước chân rời đi.

Tiểu Tam Nhi, ngươi thích một thứ đồ vô dụng như vậy? ánh mắt ngươi thật sự là càng ngày càng kém… Ta sẽ giúp ngươi giải quyết nàng…

A ha ha ha – Liễu Lan Tuấn mang theo mấy chục người hầu dự thính ở từ đường Nhan gia, nơi cử hành thẩm vấn công khai trong tộc.

Thị nữ của Lý thị là Tiểu Lan ở cửa ngăn lại thị vệ: “Tam thiếu phu nhân, thẩm vấn tập thể trong tộc chỉ có người trong bộ tộc Nhan thị mới có quyền tham gia.”

Liễu Lan Tuấn nhìn Tiểu Lan cười đến sáng lạn, răng nanh cắn chặt thầm nghĩ: “Xú nha đầu, ngươi cầu tổ tông phù hộ, đừng rơi vào trong tay cô nãi nãi, xem ta như thế nào chỉnh chết ngươi!” Nhưng bề ngoài trên mặt vẫn gió êm sóng lặng, đem người hầu để lại bên ngoài, một mình đi vào từ đường.

Đại đường đã muốn ngồi đầy người.

Ở Nhan gia, ngũ đại gia có vai vế như Vân Bảo, tam thiếu gia Úc Hiển, thập nhị thiếu Úc Lam đều ở lâu năm bên ngoài, đại phu nhân đã phẫn nộ mà rời nhà, còn lại người có thể dự thính cũng chỉ là di nương của vài đứa nhỏ chưa tang mệnh, nhị phu nhân, mấy thiếu phu nhân cùng lừa tuổi cùng mấy thiếu gia, tiểu thư còn nhỏ tuổi.

Lan Tuấn Tú đảo mắt qua, trong lòng cười lạnh: “Khá lắm Lý Ngọc Kha, tiểu hài tử cũng mang lại đây!” Úc Cẩn cùng hai muội muội của hắn đều là nhũ mẫu bế theo ngồi ở từ đường.

Trong từ đường, vài lão gia đẩy qua đẩy lại, cuối cùng cử nhị phu nhân Lý thị làm người công thẩm cho hội nghị lần này.

Lý thị mặc quần áo trắng, ngồi ở ghế chủ, nhẹ nhăn hai hàng lông mày: “Đem Lý Tiểu Thiền dẫn tới!”

Tiểu Thiền quỳ gối giữa đại đường, bụng nổi lên hấp dẫn tầm mắt của người khác.

Lý thị thanh thanh cổ họng, phó thác Nhan Tư Liệt thay nàng thẩm vấn.

Trong không gian yên tĩnh một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, thanh âm câu hỏi của Nhan Tư Liệt đã già cả mắt đục ngầu cùng tiếng trả lời non nớt mỏng manh của Tiểu Thiền quanh quẩn.

“Người đang quỳ gối dưới đường là Lý Tiểu Thiền?”

“Vâng!”

“Năm ngoái, trước tiết thanh minh tháng ba hai ngày ngươi gả cho Nhan gia đời thứ hai mươi chín đệ thập tứ tử Nhan Úc Sâm?”

“Vâng!”

“Mười sáu tháng mười Nhan Úc Sâm mất?”

“Vâng.”

“Trước kia Nhan Úc Sâm mang bệnh lâu năm, ngươi đã khó nhịn khuê phòng tịch mịch. Sau khi Nhan Úc Sâm mất ngươi chưa quay lại nhà mẹ đẻ cũng không vì trượng phu giữ đạo hiếu, Nhan Úc Sâm chưa đầy bốn mươi chín ngày ngươi liền cùng phụ thân của Nhan Úc Sâm là Nhan Chú làm làm việc cẩu thả. Là thật hay giả?”

“…”

“Là thật là giả?”

“Là thật.”

Mọi người ồ lên.

“Sau khi Nhan Úc Sâm mất ngươi chủ động thông đồng Nhan Chú, xui khiến hắn cãi lại tẩu tử giết chết gia phó, là thật là giả?”

“…”

“Là thật là giả?”

“Không phải sự thật!” chín tuổi Úc Cẩn đứng lên, nhũ mẫu ngồi bên cạnh liều mạng kéo y bào của hắn, hắn dùng một bàn tay đánh cho phụ nhân té xuống đất. “Ta làm chứng cho Thập tứ tẩu.”

Ánh mắt Lý thị chợt lóe: “Công thẩm trong tộc, đứa nhỏ chưa đầy mười sáu tuổi có quyền lên tiếng hay không?”

“Nhị thẩm thẩm, chúng ta không ngại nghe một chút, đỡ cho có người bàn tán công thẩm không công bằng!” Liễu Lan Tuấn che chở Úc Cẩn.

Lý thị hừ lạnh một tiếng. Cung Phụng lại hỏi: “Đời thứ hai mươi chín thập ngũ tử Nhan Úc Cẩn có lời gì làm chứng?”

“Úc Sâm ca ca bốn mươi chín ngày ta đi vào trong viện hắn tế điện, nhìn thấy Thập Tứ chị dâu ở đó, lại nhìn thấy tam lão gia Nhan Chú. Là Nhan Chú chiếm đoạt Thập Tứ chị dâu!”

Mọi người lại ồ lên.

Hai giọt lệ từ trong mắt Tiểu Thiền rơi xuống.

Lý thị ôn nhu hỏi Tiểu Thiền: “Vậy ngươi nói đi, là ngươi chủ động thông đồng cha chồng, hay là hắn chiếm đoạt ngươi?”

“…”

“Đứa con trong bụng ngươi là của ai?” Lý thị vẫn là lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ.

Bàn tay run rẩy phủ lên bụng, Tiểu Thiền ngẩng đầu nhìn Lý thị: “Là ta chủ động thông đồng.”

Mọi người đều nghị luận.

Liễu Lan Tuấn ngây người.

Úc Cẩn hô lớn: “Thập Tứ chị dâu!”

Trong lòng Tiểu Thiền thầm nói với cục cưng: “Úc Lăng, nương nhất định bảo hộ ngươi.”

Cung phụng hỏi lại, hỏi thật nhiều, dưới đường Tiểu Thiền một mạch trả lời: “Vâng.”

Ngoài phòng ngày mùa hè nắng chói chang, ve liều mạng kêu; trong đường cũng là lạnh như băng cốc, Lý thị đắc ý cười.

Nhan Cung Phụng tuyên bố tội trạng: “Dâm phụ Lý Tiểu Thiền khắc phu dâm đãng, câu dẫn cha chồng, loạn luân thông dâm. Niệm tình ngươi mang thai, tội chết tạm miễn, giam giữ dưỡng thai.”

Tiểu Thiền nghe được cục cưng có thể bảo trụ, trước mắt đen một mảnh, ngất đi. Đáng tiếc tỉnh lại cũng không phải là nhìn thấy bầu trời.

Một chậu nước lạnh bổ nhào vào trên người Tiểu Thiền, nàng cả người giật mình từ từ tỉnh dậy.

Dường như là ở Khai Loan cư.

Lý thị rét căm căm tiếng cười ở bên tai: “Khanh khách khanh khách — ngươi thực yêu thương nghiệt chủng của Nhan Chú, cái gì cũng nguyện ý nhận!”

Nàng còn muốn làm gì?

“Ngươi nói Bùi Thục Nghê ngu xuẩn kia vì sao lại cố tình chọn trúng hồ ly tinh như ngươi?” Khuôn mặt nàng ta vặn vẹo dữ tợn: “Ngươi có cái gì tốt, hắn lại mê ngươi như vậy? Còn lập ngươi làm tam phu nhân?”

“Ngươi biết không? Chẳng qua giết vài cái thôn phụ ngu ngốc, hắn đã gấp đến độ vọt tới chỗ ta hỏi tội… Đã mười năm hắn không có tới Khai Loan cư của ta, thật vất vả mới đến lại là để hỏi tội…”

Vài cái thôn phụ ngu ngốc? Ai? Chẳng lẽ là…

“ánh mắt ngươi trừng to như vậy làm cái gì? Khanh khách — chính là toàn gia ca ca chị dâu ngươi, ta làm cho bọn họ ăn xong năm mới liền đi gặp Diêm vương a! Khanh khách —”

Đồ điên — Tiểu Thiền tay chân lạnh như băng…

“Hắn không nhận ta, ta chờ mười năm, vì sao hắn lại muốn ngươi?” Ánh mắt điên cuồng sung huyết đáng sợ trừng Tiểu Thiền. “Ngươi còn hoài đứa nhỏ của hắn…” Móng vuốt bàn tay hướng tới bụng Tiểu Thiền. “Ngươi biết nương của Úc Sâm, nương của Úc Cẩn, còn có nữ nhân mà hắn coi trọng đã đi đâu sao? Khanh khách – toàn bộ đã chết, toàn bộ đã chết!”

Tiểu Thiền lông tơ dựng thẳng, lui ra phía sau, lại bị hai thị nữ chặt chẽ ấn trên mặt đất, tay chân mở ra thành hình chữ “Đại”.

“Ngươi trốn cái gì? Ngươi cùng các nàng giống nhau, ngươi biến mất, hắn sẽ tức giận một thời gian, nhưng hắn sẽ không làm gì ta, qua một thời gian sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra, ngươi cùng những nữ nhân khác không phải hai loại, chỉ cùng một loại như các nàng mà thôi, cùng một loại!”

Tóc Lý thị bị bung ra, hung ác giống như ác quỷ trong địa ngục. “Cởi quần áo nàng ra!”

“Không –” Tiểu Thiền phí công giãy dụa. “Ngươi nói khng chạm vào con ta…”

“Ta cũng muốn, lưu lại đứa nhỏ, giống như Úc Sâm nửa chết nửa sống như vậy, khiến cho người làm cha như hắn mỗi ngày sống trong địa ngục… Nhưng là ngươi không kịp sinh, khanh khách –” Lý thị nhìn Tiểu Thiền bị cởi bỏ quần áo sau hiện ra thân mình thủy nộn da thịt của tuổi trẻ, trong mắt tràn đầy ghen tị. “Thật đẹp, thật nộn, chậc chậc chậc — “

Thân thể nhỏ nhắn gầy guộc lồi ra cái bụng chọc vào mắt người khác…

“Lấy roi, đánh cho ta!”

Hai vú già tráng kiện cầm theo cây roi có xước măng rô, do dự một lúc, roi đánh xuống sợ là sẽ một thi hai mệnh!

“Hừ, mềm lòng? Cũng không phải lần đầu tiên!” Lý thị hướng tới thủ hạ hừ lạnh. “Ta không muốn nàng chết thống khoái, các ngươi nhất định phải đánh hơn một trăm tám mươi roi, làm cho trên người nàng không còn một tấc da thịt đẹp đẽ!

“Không —”

Hài tử của ta, Úc Lăng, nương còn chưa thấy qua ngươi, ngươi sẽ không chết!

Cho dù có báo ứng, cũng không nên báo trên người ngươi a!

Phụ thân đâu? Hắn như thế nào còn chưa tới cứu ngươi?

“Quý Lăng –” Tiểu Thiền tuyệt vọng hô to.

Mặt Lý thị run rẩy không thôi: “Quý Lăng, ngươi cho tiện nhân này gọi ngươi Quý Lăng…”

“Các ngươi còn không đánh!”

Roi cao cao hạ xuống, “Keng keng” một tiếng trên ngọc thể…

“Xoảng” một tiếng, chén trà Nhan Chú đang cầm rơi trên mặt đất, dập nát.

Tim đập như sấm, không thở nổi.

“Tam thúc, ngươi như thế nào?”

“Úc Tú, chúng ta hôm nay liền động thủ, ngày mai ta phải trở về!”

“Như vậy quá nhanh…”

Lý Đàm ngăn cản Úc Tú: “Hảo, liền hôm nay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.