Tiểu Thiền đầy người là vẩy nửa tháng sau mới bắt đầu bóc ra, lộ ra lớp da non hồng nộn, đụng tới quần áo vừa ngứa vừa đau, có khi khó chịu quay cuồng vật lộn trong đệm chăn.
Nhan Chú vẫn trông nom nàng, nhưng từ đầu đến cuối nàng chưa từng thanh tỉnh, miệng nức nở suốt, lại không biết đang nói cái gì.
Nhìn nàng khó chịu, nam nhân cũng chỉ có thể nhẹ nhàng ở bên tai an ủi.
Đại phu viết một ít đồ ăn đơn giản, mỗi ngày hắn dùng miệng đối miệng cho nàng ăn vài lần.
Nàng tựa như đứa trẻ mới sinh, đói bụng, sẽ kêu la, đợi ăn được một chút, lại nặng nề ngủ; muốn bài tiết hay đi ngoài, sẽ khóc, đợi hầu hạ nàng đi vệ sinh xong, nàng cũng im lặng ngủ.
Nhan Chú thần kỳ kiên nhẫn, Lan Tuấn cùng hạ nhân đều ngạc nhiên, một đại nam nhân hầu hạ nữ nhân ăn cơm, ngủ, uống nước, đi thải như vậy, quả thực nghe cũng chưa từng nghe nói qua, huống chi là phát sinh ở trên người tam lão gia?
Nhan Chú chính mình làm thực thoải mái, có khi đều cảm thấy hạnh phúc.
Là thực không thể tin được, lúc trước chiếm đoạt nàng cũng chỉ là nhất thời tính tình dâng lên, sau lại khiến cho hạ nhân gọi nàng “Tam phu nhân”, chẳng lẽ lúc trước chính là có ý bảo vệ nàng sao?
Khi nàng nói không sinh đứa nhỏ của mình, hắn lửa giận tận trời, loại nỗi lòng như thế này trong quá khứ hắn chưa từng nếm trải.
Hắn ước gì nàng chỉ còn một mình hắn, sẽ chỉ có hắn giữ chặt lấy nàng, cả thân thể cùng linh hồn nàng.
Nàng muốn độc chết hắn, hắn lại cùng nàng nói về chuyện cũ bụi đã phủi đầy, nàng buông kiếm ngồi khóc, trong lòng hắn tràn đầy vui sướng.
Thấy nàng đối với đứa con trong bụng khe khẽ nói nhỏ, hắn ghen tị, hận không thể thay thân mình vào đấy.
Bắt đầu từ khi nào, vật nhỏ này, đã chiếm lấy toàn bộ sinh mệnh của hắn.
Hắn dễ dàng để Lý thị chết, chỉ vì nàng ta dám thương tổn đến nàng.
“Tiểu Tam Nhi, ngươi cùng ta mới cùng một loại người, ngươi cùng nha đầu kia tuyệt đối không có kết cục tốt!”
Phải không? Trong lòng hắn cũng không xác định.
Con mèo nhỏ nếu vẫn bất tỉnh, vậy thì vẫn sẽ thuộc về hắn. Hắn luôn luôn sợ hãi, sợ một ngày nàng tỉnh lại, trách hắn hận hắn không cần hắn.
Hắn dứt khoát tạo sát nghiệt trong ngày ấy, nhưng, hắn lại sợ báo ứng đến trên người nàng.
“Đau –” trên giường Tiểu Thiền thì thào than nhẹ.
Hắn nhẹ nhàng thay nàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ai, còn biết kêu đau đớn!
Nàng nhăn mày, miệng mở ra lại hợp lại, thấp giọng la hét: “Cục cưng, bảo, bảo…” Tay nhỏ bé còn đang bọc lụa trắng mò hướng bụng. Bụng đương nhiên là bằng phẳng, nàng càng kêu lợi hại hơn: “Bảo, bảo, cục cưng…”
Nam nhân giúp nàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, đặt tay nàng vào trong chăn.
Nhi tử đã thành hình được bảy tháng của hắn, Úc Lăng… Chôn ở phần mộ tổ tiên của Nhan gia.
Nàng duỗi ra hai tay, nhẹ nhàng quơ động: “Ta muốn về nhà… Về nhà… Buông, thả ta —”
Ngực nam nhân cứng lại, nơi này còn không phải nhà của ngươi…
“Đau —”
“Ca — chị dâu — ô ô —”
“Đau quá —”
Trong căn phòng hôn ám và yên tĩnh, nàng co rúm lại thành một đoàn trong chăn, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, hai cánh tay loạn vung lên, trên trán dày đặc mồ hôi. Mồ hôi của nàng cứ lau đi lại chảy, lau lại chảy. Có người khẽ thở dài, nhịn không được vươn cánh tay ấm áp gắt gao ôm nàng vào lòng.
“A, đau — không, không cần —”
Nàng giãy dụa, hô: “Không cần, không cần ngươi. Ô ô — không cần ngươi…”
Không cho phép! Không cho phép ngươi không cần ta!
Nam nhân ôm càng nhanh, dùng hết toàn lực hôn lên vết roi bên phải mặt nàng.
Ngươi chỉ có ta, ta cũng chỉ có ngươi.
“Không —”
“Minh Liễu, dẫn ta đi, Mộc Trụ ca —”
U quang hiện lên trong mắt nam nhân.
Nàng sắp tỉnh, tỉnh lại sẽ như thế nào? Lúc này, nàng gọi cũng không phải chính mình… Nàng không cần hắn, nàng ghét cay ghét đắng hắn… Muốn thả nàng hay không, miễn cho nàng theo hắn chịu báo ứng thay hắn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thống khổ, hắn biết hắn rốt cuộc không thừa nhận nổi cái loại cảm giác sinh ly tử biệt như trong sơn động, thà rằng chính mình buông ra nàng, không cần nàng bị hủy diệt, địa ngục hắn sẽ đi một mình.
Nam nhân cười khổ, cắn răng, buông ra hai tay.
Tiếng nàng ấm áp khóc hô, trong hôn mê nàng cái gì cũng không hiểu được, chỉ biết là đau quá phải về nhà, phải rời khỏi hắn, rời xa thống khổ.
Tiểu Thiền thanh tỉnh đã là đầu tháng chín, trải qua hơn một tháng hôn mê, dường như là thêm một lần nữa làm người.
Vẩy sẹo đã hoàn toàn bóc đi, nhưng vẫn lưu lại luy luy hồng ngân đầy người, khắc trên da thịt tuyết trắng nhìn vào thấy ghê người.
Lần đầu tiên Tiểu Thiền nhìn thất thân thể xấu xí này, quả thực không thể tin được đây là chính mình.
Con gái, ai không yêu quý dung mạo hay thân thể, nước mắt nàng như trân châu tích tụ rơi đầy lòng bàn tay, thấm vào trong chăn đệm.
Bọn hạ nhân không dám cho nàng soi gương, sợ nàng nhìn thấy bộ dạng bị vết roi hủy đi, nàng cũng không đề cập, không rõ nàng biết hay là không biết nàng đã bị hủy dung.
Nàng cũng biết đứa nhỏ không còn, mong đợi nửa năm, kết quả cũng là một đoàn mới thành hình người chôn trong mộ. Cuối cùng nàng không có thể bảo vệ cục cưng của nàng, tự hủy danh tiết ở từ đường không phải là vì bảo trụ hắn sao? Thật sự là vô dụng a!
Trừ bỏ cục cưng, nàng nghĩ đến nhiều nhất đúng là Nhan Chú.
Bọn hạ nhân nói, hắn sáu ngày sáu đêm không chợp mắt gấp trở về cứu chính mình, nói hắn cực nhọc cả ngày cả đêm hầu hạ chính mình ăn uống, nhưng từ khi nàng tỉnh táo lại, hắn liền không xuất hiện nữa.
Có phải bọn người hầu an ủi nàng hay không?
Trong lúc hôn mê, luôn cảm giác có một đôi cánh tay ấm áp, không lúc nào là không che chở nàng, là hắn sao?
Vậy vì sao hắn không đến gặp nàng?
Nhìn trên người loang lổ những vết thương ghê tởm, hắn cũng ghét bỏ chính mình đi!
Trên mặt… Nàng vụng trộm nhìn ở trong nước, đó là một khuôn mặt giống như quỷ!
Ai sẽ thích một nữ nhân như vậy.
Huống chi, nữ nhân đối với hắn vốn chỉ là nhất thời mới mẻ, mê luyến chính mình như vậy, chỉ vì chính mình là thê tử của con hắn, có chút cảm giác cấm kỵ đi?! Việc người khác chán ghét, người khác bài xích, hắn lại càng muốn làm, còn làm thật vui vẻ.
Chính là, hắn không cần nàng, trong lòng nàng lại khó chịu.
Từng ngày lại từng ngày trôi qua, Nhan Chú vẫn giấu mặt, Tiểu Thiền rõ ràng tiều tụy, bọn hạ nhân cũng nghị luận, tam lão gia dù sao cũng là người bội tình bạc nghĩa!
Tiểu Thiền chỉ có thể kỳ vọng, hắn không cần nàng, có thể để cho nàng rời đi.
Kỳ thật, có thể đi nơi nào? Trên đời này, nơi nào đối với nàng mà nói cũng giống nhau. Từng, nàng còn có hắn, nay, thực là cái gì cũng không có.
Thân nhân, bằng hữu, đứa nhỏ, dung mạo, danh tiết… Cái gì cũng không có, nàng thế nhưng còn ngây ngốc nghĩ đến nàng cuối cùng có thể còn lại hắn.
Vĩnh viễn đừng muốn chạy trốn, cho dù là tử.
Nay, ngươi nên thả ta đi.
Suy nghĩ đi lại suy nghĩ lại, tâm thần không yên, Tiểu Thiền đã khôi phục hơn phân nửa lại bắt đầu phát sốt.
Đại phu nói điều này rất nguy hiểm, vết thương do roi tạo ra tối kỵ là lặp lại.
Nam nhân đứng trước tháp ngủ của Tiểu Thiền, nhẹ tay phẩy qua nàng mặt…
Ta nên đem ngươi làm sao bây giờ? Ngươi bảo ta phải đem ngươi làm sao bây giờ?
Hắn căn bản không dám tới gặp nàng, sợ gặp nàng, sẽ luyến tiếc thả nàng.
Nhưng là, đại quân tiếp cận, nguy cơ trùng trùng, như thế nào có thể để nàng ở lại.
Tiểu Thiền sốt cao tỉnh lại, đã không còn ở Đại Biệt sơn.
Mở ra hai mắt, kia không phải tây sương phòng ở Nhan gia, trong gian phòng không lớn không nhỏ ánh sáng sung túc, hình dạng mấy chiếc ghế nhỏ, bàn nhỏ, rất giống mấy loại trước kia Mộc Trụ ca làm cho nàng.
Khi đó, nàng luôn quấn quít lấy Mộc Trụ ca bắt hắn làm lồng chim, làm ghế dựa,…
Đột nhiên, ngoài phòng vang lên tiếng người.
“Ngươi làm nhiều ghế dựa như vậy làm gì, ghế nhỏ, lồng chim, ngươi cũng không phải tiểu hài nhi!”
Giống như là bị tia chớp đánh trúng, Tiểu Thiền ngây ngẩn cả người, kia, đó là thanh âm Minh Liễu…
“Liên quan gì đến ngươi, ngươi như thế nào lại dong dài như vậy!”
Trời ạ, đó là thanh âm của Mộc Trụ ca…
Tiểu Thiền che miệng lại: “Ta có phải đã lên trời hay không?”
“Xoát” một tiếng, mành che trong phòng bị xốc lên, một nha đầu mỉm cười đi vào, liếc mắt đến Tiểu Thiền trên giường, lạnh lùng nói: “Ngươi che miệng làm cái gì, nghĩ tới gặp quỷ?”
“Minh, Liễu –” thật là Minh Liễu, “Minh Liễu —”
“Thật sự là cái đứa nhỏ! Gọi làm gì, không kêu lên sao!” Minh Liễu trong mắt ngập nước, miệng vẫn lạnh lùng.
“Minh Liễu, ngươi, ngươi không chết sao?” Tiểu Thiền muốn bò xuống giường, muốn đi kiểm tra có phải thật sự hay không, toàn thân lại xụi lơ không thể dùng lực.
“Cái gì chết hay không chết, rủa ta đâu?!” Minh Liễu hung ba ba lại đây một tay kéo lấy nàng, hai hàng thanh lệ đã tuôn rơi chảy xuống. “Ngươi xem ngươi, vốn không được mấy cân, hiện tại càng giống cái người quái dị!”
“Minh Liễu –” Tiểu Thiền ôm chặt lấy Minh Liễu Thân thể mềm mại, giống như tiểu hài tử oa oa khóc lớn. “Minh Liễu, ô ô ô — ta nghĩ đến ngươi, ngươi… Ta, ta… Hắn cũng không cần ta, ta là người quái dị… Ô ô ô…”
Minh Liễu không ngừng vỗ lưng nàng.
Tiếng khóc nhỏ dần, nước mắt đã tẩm ướt quần áo Minh Liễu, Tiểu Thiền ngượng ngùng mặt đỏ. Vừa giương mắt, lại nhìn thấy Mã Kiêu Mã Mộc Trụ.
“Trụ, Mộc Trụ ca cũng không chết sao?”
Mộc Trụ ca uy vũ kiên cường, giơ lên lồng chim nhỏ trong tay cùng chiếc ghế dựa, cười ha ha: “Ta Mã Mộc Trụ mà chết, ai tới thay A Thiền muội tử làm chút đồ chơi này?”
Tiểu Thiền hồng ánh mắt nhìn Minh Liễu, lại nhìn Mộc Trụ ca, này, này quả thực chính là trình diễn vở kịch sống lại!