Chủ Tịch! Anh Yêu Em, Người Con Gái Đời Anh

Chương 10: Chương 10: Em yêu anh




Nhà hàng Thanh Lam, 7pm.

Trong năm năm qua, đây có lẽ là lần đầu tiên nhà hàng đứng thứ hai nước Z nguyên ngày hôm nay đóng cửa, nghe đồn đâu đó là bạn thân của đại thiếu gia nhà họ Hàn về nước nên muốn tổ chức tiệc tẩy trần.

Bên ngoài, đèn đường neon chiếu rọi mọi ngóc ngách trên con phố phồn hoa này. Rồi từ đâu đến một chiếc xe xa xỉ chạy qua đậu trước cửa nhà hàng Thanh Lam.

Một người đàn ông bước ra từ ghế sau, đôi con ngươi xanh biếc liếc nhìn mọi thứ xung quanh, người đàn ông đó cúi đầu nhìn ai đó bên trong xe nở nụ cười, rồi nói cái gì đó với người bên trong xe. Một lúc sau, cửa xe bên kia cũng được mở ra, bước xuống là một cô gái xinh đẹp mang chút vẻ bí ẩn. Người đàn ông kia thấy cô gái bước xuống xe liền vòng qua tới trước mặt cô gái. Anh ta đưa cánh tay mình qua, cô gái hiểu ý liền ôm lấy cánh tay anh ta bước vào nhà hàng.

***********

Bữa tiệc được tổ chức tại lâu ba, bởi đây là tầng VIP nên nó sẽ có sự khác biệt rất lớn so với phòng ăn ở tầng một và tầng hai. Ở đây có một cái tivi dán tường cỡ lớn và một dàn caraoke nữa, có bàn bida, quầy bar, một cây đàn piano loại...... nữa và ở tầng này còn có năm căn phòng ngủ loại tổng thống nữa. Năm căn phòng đó là dành cho năm người bọn họ, Lãnh Thiên Hàn, Kiều Di Hân, Hàn Triệt, Thái Nghiêu và Trần Lâm. Mỗi một nhà hàng, khách sạn hay quán bar thuộc quyền sở hữu của họ đều có phòng riêng cho họ kể cả biệt thự, chỉ những nơi đặc biệt thì mới không có phòng cho bốn người còn lại mà thôi.

Hàn Triệt nhìn người đàn ông làm mặt lạnh từ nãy đến giờ mà chỉ biết thở dài, mà cái người đang làm mặt lạnh từ nãy đến giờ không ai khác, Lãnh Thiên Hàn. Chết tiệt thật, Trần Lâm và Thái Nghiêu còn chưa tới nữa, hắn sợ một lát nữa nơi này sẽ đóng băng mất. Hắn liền âm thầm lôi ra tám đời tổ tông của hai cậu bạn chí cốt ra chửi rủa. Đang lúc Hàn Triệt vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, “cạch” cánh cửa của phòng tiệc được người bên ngoài mở ra. Một lát sau liền xuất hiện hai thân ảnh một cao to, một mảnh khảnh duyên dáng. Trên người đàn ông kia vận một một vest màu đen, trên cổ thắt một chiếc nơ màu đen, đôi mắt xanh híp lại liếc nhìn xung quanh rồi cúi đầu thâm tình nhìn cô gái bên cạnh. Đây rõ ràng là một người đàn ông ngoại quốc, khuôn mặt đẹp trai ấy thật đúng là khiến người ta trầm trồ khen ngợi. Chỉ có điều ở đây toàn là trai xinh gái đẹp, không còn khiến mọi người kinh ngạc nữa. Chỉ là, cô gái đi bên cạnh người đàn ông kia lại khiến cho người khác không có cách nào rời mắt khỏi cô. Trên người cô là một chiếc váy dài hở lưng màu đen, tóc được thả xuống, khuôn mặt xinh đẹp hoa hờn nguyệt thẹn cùng với mái tóc xám tro càng tô đậm vẻ đẹp yêu mị của cô. Trên người của một con người chỉ có thể sở hữu vẻ đẹp của thiên thần hoặc là ác quỷ, nhưng cô lại sở hữu cả hai vẻ đẹp đó trên người cô một cách hài hòa. Đôi mắt đen to tròn đảo một lượt qua phòng tiệc, đôi môi chợt nhếch lên, quả nhiên là như vậy.... quả nhiên là như vậy...

Cho đến lúc này Hàn Triệt mới giật mình chợt nhận ra người trước mặt mình là ai. khi hắn nhận ra người con gái đó đang tới chỗ mình liền cau mày quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi ở đằng kia. Nhưng hắn chỉ thấy trên khuôn mặt của người đàn ông đó ngoại trừ thờ ơ lạnh lùng lại chẳng có biểu tình gì cả, điều này khiến hắn cảm thấy thật thất vọng, có lẽ hắn đã nhầm lẫn khi nghĩ rằng người đàn ông đằng sau hắn yêu cô gái trước mặt mình. Hàn Triệt quay lại mỉm cười với cô gái đang đứng trước mặt, hắn dang rộng vòng tay, cô gái kia chợt buông cánh tay người đàn ông mình đang ôm rồi nhào vào lồng ngực của hắn.

“Mừng em trở về, tiểu Hân.”

Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, rồi buông cô ra, cô và hắn hàn huyên một lát rồi mới dắt cô lên sân khấu nói vài lời.

Kiều Di Hân đứng trước mặt mọi người, ánh mắt của cô liền thay đổi, lạnh lùng nhìn về phía trước, Hàn Triệt nhìn thấy ánh mắt này mà đau lòng. Đôi mắt to linh động, mang một chút mơ màng, ngây thơ của ngàu xưa đâu rồi? Đáng lẽ ra ánh mắt ấy không nên xuất hiện trên khuôn mặt cô.

“Hôm nay,... tôi... xin cảm Triệt ca ca đã tổ chức cho tôi bữa tiệc này. Hôm nay... tôi rất vui khi các bạn đã chịu bớt chút thời gian đến đây. Tôi cũng không biết nói gì nhiều nữa, tôi chỉ mong các bạn hãy thoải mái vui chơi, chúc các bạn một buổi tối vui vẻ. Cảm ơn.”

Kiều Di Hân để micro xuống rồi bước xuống, cô đi tới trước mặt Simon, người đàn ông đến cùng cô hôm nay. Anh ta đưa cho cô một đĩa thức ăn mà cô thích, cô liền nhận lấy, lần đầu tiên nở nụ cười trong bữa tiệc này.

Lãnh Thiên Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhất mà anh nhìn thấy trong ngày hôm nay, không ngờ lại không phải là giành cho anh, mà là giành cho một người đàn ông khác. Tay phải của anh bất giác để lên ngực mình, ngay lúc này đây, anh cảm thấy tim mình rất đau, giống như là nó đang bị ai đó rạch lên vậy, khiến cho máu chảy ra mà anh thì lại không có cách nào ngăn cho máu ngừng chảy.

Thật ra tình cảm mà cô dành cho anh, anh đã biết từ lâu, anh vì không muốn mất đi một người em gái như cô nên mới làm mọi cách khiến cô hết hi vọng, lúc đó anh sợ anh sẽ tổn thương cô vì anh nghĩ anh không yêu cô. Nhưng khi anh chợt nhận ra tình cảm của mình, thì đã quá muộn màng rồi, cô đã là của người khác rồi.

Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng tiệc, thân người hơi lảo đảo vì say, anh đứng trước ban công rồi chầm chậm nhâm nhi tiếp ly rượu trên tay mình. Đôi mắt u sầu nhìn về phía trước, trái tim đau nhói mà không biết làm gì cả.

Lãnh Thiên Hàn đang chìm trong suy nghĩ của mình thì anh chợt nghe thấy tiếng giày cao gót đang đi về phía anh, anh cunhx không quay đầu lại, vẫn im lặng đứng đó. Khi tiếng giày cao gót dừng lại bên cạnh anh, một lúc sau liền vang lên tiếng nói không cảm xúc của một cô gái.

“Anh ở đây làm gì vậy?”

Lãnh Thiên Hàn chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, người liền cứng đờ. Anh từ từ xoay người lại, trước mặt anh liền hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lãnh Thiên Hàn im lặng nhìn cô, anh không trả lời câu hỏi của cô mà lại cúi đầu hỏi cô một câu hỏi khác.

“Nếu như... người trong lòng của em yêu một người khác em sẽ làm gì?”

Kiều Di Hân nghe thấy câu hỏi của anh liền im lặng, thì ra trong lòng anh ấy từ trước đã có một cô gái rồi. Cô cười khổ, ánh mắt nhìn về khung cảnh náo nhiệt phía trước. Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, có một chút gì đó bi ai.

“Nếu như em có can đảm, em sẽ làm mọi cách khiến anh ấy ở bên em. Ép buộc cũng được, tính kế cũng được, giam cầm cũng được,... chỉ cần anh ấy ở bên cạnh em là đủ. Em không sợ anh ấy sẽ hận em,... chỉ cần trong tiềm thức của anh ấy vẫn còn nhớ đến em, cho dù đó là hận thì có chết em cũng cam lòng. Nhưng mà, trên thế giới này lại không có nếu như.” Nói đến đây cô cười tự giễu. “Em đã không có can đảm làm điều đó, bởi vì em sợ,.. em sợ anh ấy sẽ chán ghét em mà không phải là hận em. Có phải anh thấy rất mâu thuẫn không?... bản thân em cũng thấy như vậy, không muốn người ấy chán ghét mình nhưng lại muốn người ấy hận mình.”

“Anh ta có yêu em không?” Ngón tay anh chỉ về phía phòng tiệc, cô nhìn theo hướng anh chỉ, khi thấy người anh chỉ là Simon thì liền lắc đầu.

Lãnh Thiên Hàn thấy cô lắc đầu, tâm anh liền nhói lên, thì ra là như vậy.

“Em có còn yêu anh không?”

Anh lạnh lùng nhìn cô, giọng hơi khàn khàn vì say, ánh mắt không hề chứa đựng một tia cảm xúc nào cả. Kiều Di Hân nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm trước mặt mà tâm nhói lên. Có lẽ anh ấy vẫn sợ cô vẫn còn yêu anh, sợ cô sẽ phá hoại hạnh phúc của anh phải không?

“Em yêu anh rất nhiều... nhưng đó chỉ là đã từng,... em đã từng coi anh là cả thế giới của em... đã từng là tất cả... đã từng là người quan trọng nhất với em... trước đây em đã từng nghĩ thiếu đi anh em sẽ không sống được, nhưng mà bây giờ em mới biết là mình sai rồi, không có anh em vẫn sống tốt, còn tốt hơn trước kia rất nhiều.”

Lãnh Thiên Hàn khi nghe thấy cô nói cô vẫn còn yêu anh thì anh rất là vui vẻ, nhưng mà anh vui vẻ chưa được bao lâu thì cô liền cho anh một gáo nước lạnh. Làm tim anh đau nhói từng cơn, vết thương vừa được vá xong lại tiếp tục chảy máu. Kiều Di Hân sau khi nói ra những lời trái với lòng mình, cũng đau không ít.

“Vậy thì tốt.”

“Nếu như em đã nói em không còn yêu anh nữa và muốn ở bên anh ta, anh xin lỗi anh không thể chúc em hạnh phúc bên anh ta được, anh không làm được giống như em.”

Anh hờ hững như vậy, tìm cô đau như thế cô càng không muốn ở đây nữa liền nói với anh một câu “Em đi vào trước” rồi xoay người bước đi, nước mặt sắp chảy xuống liền bị cô nuốt vào, cô không muốn khóc ở nơi này.

Khi cô chuẩn bị bước vào phòng tiệc, thì có một lực rất lớn nắm lấy tay cô rồi kéo cô về lại phía sau. Cô vì bị kéo bất ngờ liền không đứng vững được, ngã vào một lồng ngực ấm áp của ai đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.