“Anh có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi tôi, đáng lẽ ra tôi mới là người nên xin lỗi anh chứ. Tám năm trước là tôi thiếu anh một lời xin lỗi, xin lỗi vì đã đẩy cô ấy ngã cầu thang...”
Cô nhếch môi cười nhạt, giọng lạnh lẽo hẳn rồi về sau càng nhỏ hẳn.
Tay anh vô thức siết chặt cô vào lòng, giống như là sợ sau khi anh buông tay ra, cô sẽ biến mất giống như tám năm trước đó.
Lãnh Thiên Hàn áy náy nhìn cô, năm đó là anh sai, là anh đã hiểu lầm cô, cô thật ra không có làm gì cả, mà đứa con trong bụng cô ta cũng không phải là của anh.
Anh cũng rất muốn tự tát bản thân mình, lúc đó sao anh lại tin lời cô ta đến như vậy chứ. Đến khi cô đi anh mới biết sự thật, rồi đến khi cô quay trở về anh mới biết mình yêu cô. Anh biết nói sao đây? Chỉ có thể bản thân quá ngu ngốc, dùng tám năm mới phát hiện ra tình cảm của mình.
Anh tựa cằm lên vai cô, thì thầm bên tai cô.
“Anh sai rồi, là anh đã không tin em, là anh quá ngu ngốc không nhận ra mình yêu em, anh xin lỗi. Chỉ cần lần này em cho anh một cơ hội nữa thôi là đủ rồi..”
Kiều Di Hân hóa đá tại chỗ, anh nói anh yêu cô, cô chờ đợi, chờ câu nói này của anh, cuối cùng đợi đến tám năm sau mới nghe được. Khi nghe được câu này, cô chỉ cảm nhận được đau khổ, tại sao lại như vậy? Cô nên vui mừng mới phải chứ?
Có lẽ quá khứ kia vẫn là nỗi ám ảnh của cô. Thứ tình yêu rẻ mạc của cô anh đã nói anh không cần, bây giờ vẫn như vậy, làm sao thay đổi được. Cô ngước nhìn khuôn mặt anh, ánh mắt tràn ngập bi thương.
“Làm sao em tin được anh đang cần thứ tình yêu không đáng một đồng của em đây?”
***********
Tám năm trước....
“Nói tôi nghe đi,...cậu có yêu con bé không?”
“Tôi chỉ xem Hân nhi như em gái của mình... chưa bao giờ coi em ấy như một người phụ nữ.”
“Cậu chắc không...”
“Chắc.”
“Nếu con bé biết...chắc đau lòng lắm đây.”
“Cậu có ý gì?”
“Hân nhi yêu cậu.”
“À,...”
“À cái gì?”
“Tôi không yêu con bé,...Hân nhi chỉ như một người em gái của tôi. Với lại đó cũng không phải là mẫu phụ nữ tôi cần. Tôi không có khả năng nuốt trôi.”
“Tôi...hiểu rồi.”
Lãnh Thiên Hàn ngập ngừng một chút rồi lên tiếng nói với Hàn Triệt.
“Luci, đang mang thai con của tôi, tôi không thể để con mình thành con hoang được.”
“Cậu yêu cô ta không?”
Lãnh Thiên Hàn nhếch môi cười nhạt, tiếp tục lật đống văn kiện trên bàn.
“Tôi không có, nhưng sẽ từ từ bồi dưỡng.”
Hàn Triệt im lặng không nói gì hết, anh vô thức liền liếc nhìn về phía cửa liền nhìn thấy Tiểu Hân đang khóc ở ngoài đó, nước mắt dàn dụa, anh chỉ biết im lặng, có lẽ cô bé nên biết sự thật để quên đi mọi chuyện.
Di Hân đau khổ ôm mặt chạy vào thang máy, cô ôm mặt khóc nấc lên trong thang máy, sau khi dừng lại tầng hầm cô liền bước vào xe chạy khỏi tầng hầm.
Cô chạy về biệt thự nhà mình rồi im lặng bước vào trong phòng mình, cô sắp xếp quần áo của mình, cô sẽ đi nước ngoài, có lẽ đây là cách tốt nhất, dù sao mình cũng không thể phá gia đình của anh, đứa bé đó cần một gia đình trọn vẹn mà.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, cô đứng trước cửa sổ cho đến sáng ngày hôm sau.
Cốc...cốc...cốc...
“Cô chủ, bên ngoài có người cần tìm cô tên là Luci ạ.”
Nghe thấy cái tên Luci cô cứng đờ, ánh mắt ngập tràn đau khổ, cô chỉnh sửa lại quần áo, bôi một ít phấn lên che đi đôi mắt thâm quầng của mình. Cô bước ra khỏi phòng ngủ, trước mắt cô là một cô gái thanh tú, nước da trắng, đôi mắt màu xanh có vẻ như là con lai.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng cô khàn khàn vang lên, cô xuônhs tới gần chỗ cô ta, chỗ hai người đang đứng là cầu thang tầng một. Cô gái này nhìn có vẻ là người tốt, nên cô liền kêu người làm trong nhà đi ra hết.
“Mọi người đi ra ngoài đi.”
Sau khi người hầu trong nhà đi ra hết, cô gái nhìn như thiên thần hồi nãy liền biến thành ác quỷ, khuôn mặt trở nên ác độc.
“Tôi đến đây để nói cho cô biết là tôi đã cướp thành công người đàn ông cỉa cô rồi.”
Cô ta nhìn cô rồi cười lên.
“Nhưng mà anh ta vẫn chưa triệt để chán ghét cô...”
“Rốt cuộc cô muốn cái gì từ tôi?”
Cô sợ hãi nhìn cô ta.
“Tôi muốn gì ở cô? Tôi chính là muốn cô chìm đắm vào đau khổ giống như anh trai tôi, chính cô là người đã khiến anh ấy mất mạng... anh ấy vì bị cô từ chối mà tự tử, tôi nhất định nói được là làm được.”
Ngay tại lúc này, đằng sau liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, cô ta liền trượt chân ngả cô vì ở hơi xa cô ta nên không thể cứu kịp cô ta được.
Lãnh Thiên Hàn bước vào liền nhìn thầy Luci nằm bất động dưới sàn nhà, giữa hai chân là máu. Anh ngước lên liền nhìn thấy Di Hân khuôn mặt tái nhợt nhìn anh. Anh kêu thư kí đưa Luci vào bệnh viện, rồi sau đó khuôn mặt anh đầy sát khí bước lên cầu thang tới bên cạnh cô. Anh đứng trước mặt cô, giọng nói lạnh lẽo như tula vang lên.
“Tôi thật không ngờ cô lại là người như vậy.”
Nói xong anh không chờ cô biện minh cho mình liền giáng cho cô hai cái bạt tai.
Pắc
Pắc
Kiều Di Hân bi thương nhìn anh, giọng nói nghẹn ngào ngước lại nhìn anh.
“Anh với em là thanh mai trúc mã, chẳng lẻ anh không hiểu em, em...”
Cô chưa kịp nói “yêu anh” liền nhận thêm hai cái bạt tai từ anh nữa.
“Thanh mai trúc mã? Tôi đã không còn hiểu nổi cô là con người như thế nào rồi. Cô tưởng tôi không biết chuyện cô làm hay sao, đằng sau lưng tôi thì cô làm chuyện gì đừng tưởng rằng tôi không biết. Cô biết không? Thứ tình yêu không đáng một đồng ấy tôi không cần.”
Anh xoay lưng bước xuống cầu thang, lúc anh sắp đi tới cửa thì liền ném cho cô một câu.
“Tốt nhất cô sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nói rồi anh lạnh lùng đóng mạnh cửa một cái rầm.
Lúc tất cả mọi người làm bước vào thì trong phòng khách không còn một bóng người, vết máu trên sàn cũng biến mất một cách kì lạ.
Cô ở trong phòng khóc rồi sau đó liền xách lấy túi cầm cùng với vali bước ra khỏi phòng, trên khuôn mặt cô là một cái khẩu trang cùng với một cái kính bản to. Lúc cô bước ra khỏi phòng liện đụng trúng Hàn Triệt đang tìm cô.
“Em định đi đâu vậy?”
“Em định đi ra nước ngoài giải sầu.”
Giọng cô khàn khàn vang lên, Hàn Triệt không cảm thấy lạ, có lẽ cô bé đã khóc tới tận sáng nay.
“Sao lại đeo khẩu trang?”
“Anh biết lý do mà.”
Cô không muốn anh biết mình bị đánh, chuyện xảy ra ở phòng khách cũng chỉ có ông quản gia, Hàn và cô ta biết thôi. Còn chuyện cô bị hiểu lầm thì kệ đi, dù sao cô biết nếu cô giải thích anh cũng sẽ không tin.
“Triệt ca ca em đi sẽ hơi lâu đó, anh nhớ giữ gìn sức khỏe đó.”
“Em sẽ ổn chứ?”
“Em sẽ ổn mà.”
Hàn triệt không nói gì, một lúc sau anh ôm cô vào lòng, anh biết cô đang rất đau khổ. Ra nước ngoài cũng là một lựa chọn hay để quên đi người kia.
“Tiểu Hân, em phải nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đó.”
“Em biết rồi.”
Cô đẩy anh ra rồi xoay người bước xuống cầu thang, ra khỏi nhà.
Lúc sau, khi anh định xuống lầu thì anh liền nhìn thấy một cuốn sổ nhỏ dưới chân mình liền nhặt lên xem. Đó là một cuốn sổ nhỏ, có vẻ đó là một cuốn nhật kí, anh liền nhét nó vào trong túi áo tây trang màu đen của mình.
Trên đường ra khỏi biệt thự cô đụng phải bác quản gia.
“Bác Vương, chuyện này bác đừng nói cho ai biết cả, cả chuyện cháu bị cô gái kia hại nữa. Bác Vương chắc sẽ đi ra nước ngoài du lịch một thời gian, cái này là cái máy đo sức khỏe, nó sẽ thông báo tình hình sức khỏe của cháu thường xuyên, nên bác đừng lo lắng. Còn chuyện thông báo với bố mẹ thì cháu phải nhờ bác rồi, còn cả Thanh Ngọc nữa.”
“Tiểu Hân, hứa với bác cháu sẽ vẫn ổn.”
“Cháu hứa.”
Cô ôm lấy bác Vương thật chặt, một lúc sau cô cùng với tài xế Kiều gia đi tới sân bay tư nhân của Kiều gia.