Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chương 3: Chương 3




Đứng ở trước địa chỉ công ty mới, Nghê Tất Thư mở to mắt, gần như khiếp sợ nhìn lối kiến trúc của khu nhà.

Làm cho người ta khiếp sợ như vậy nguyên nhân không phải là nó to lớn, mà bởi vì là nó —— quá cũ kỹ!

Với kiến trúc ba tầng lầu được thiết kế từ rất xa xưa, phần lớn lớp thuỷ tinh mặt ngoài đã bị mờ và vỡ, cửa chính thì cũ kỹ, có thể ngửi thấy mùi nấm mốc.

Nghê Tất Thư cho là mình đi vào một khu nhà bỏ hoang, hôm nay cô mặc bộ đồ công sở màu xanh dương nhạt, thấy rằng sự tồn tại của cô ở đây là không đúng chỗ.

Mẹ ơi, đây là cái gì khu nhà quỷ quái gì vậy?

Nghê Tất Thư nuốt nước miếng, nơi này. . . . . . Thật cần thư ký sao?

Cô thế nào cũng không nghĩ là mình đã tới khu nhà này để đi làm? Hỏng bét rồi, vì đến phỏng vấn quá nhiều công ty, cô thậm chí không nhớ rõ mình từng đã đến đây. . . . . .

Cô cẩn thận đối chiếu địa chỉ trong lá thư —— đúng là nơi này không sai!

Nhưng là, nhìn phong bì cao cấp như vậy, trước mắt lại là khu nhà này hoàn toàn không phù hợp, cô thậm chí không biết nên hay không nên đi vào bên trong vì chỉ sợ cửa sắp sụp đổ thôi, nhưng thế nào cũng phải đi vào để tìm phòng làm việc của chủ tịch nơi đã phát ra thông báo tuyển dụng cô.

Rất cần một công việc trong lúc này cô cứng rắn ngẩng đầu lên đi vào, phòng bảo vệ cũng không có cửa chính, ngày hôm qua vừa mới mua đôi giầy cao gót màu trắng, tiếng giầy của cô vang lên trong không gian yên tĩnh của khu nhà, cô đi về phía một gian phòng nhìn giống như phòng làm việc.

Xong rồi! Khi cô nhìn vào trong phòng làm việc thì thấy rất cũ kỹ bàn, ghế làm việc thì rỉ sắt, nhìn mà lạnh thấu sống lưng.

Cô muốn bỏ đi, cô có thể xác định đây đúng là một trò đùa!

"Em gái!"

Một tiếng huýt gió từ phía sau lưng truyền đến, giọng đầy cợt nhã đùa giỡn đặc tiếng Đài Loan.

Nghe tiếng quát, Nghê tất Thư hoảng sợ quay đầu lại, trước mắt là người đàn ông cởi trần, gương mặt đỏ trên khóe miệng đang nhai quả cau trông rất hung dữ.

"Em gái xinh đẹp, em cần tìm gì?"

Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông cơ bắp trước mặt, cố gắng bình tĩnh nói.

"Xin lỗi, anh nói cái gì vậy?"

"Em nghe không hiểu hay không hiểu "Chó ngữ" đó?" Kẻ cơ bắp lập tức mặt đỏ bừng, hai khối bắp thịt trên ngực hắn run lên .

"Chó ngữ? Đó, chó ngữ a!" Nghê Tất Thư gật đầu như bằm tỏi."Anh thật lợi hại, còn có thể nói được chó ngữ!" đổ mồ hôi lạnh, cô nở nụ cười sùng bái.

Bị vòm ngực cơ bắc của người đàn ông bao vây, Nghê Tất Thư sợ toát mồ hôi.

"Nghỉ ngơi một chút đi!" kẻ cơ bắp ngượng ngùng gãi đầu.

"Cô gái, rốt cuộc cô muốn tìm ai?" Một gã khác lên tiếng nói.

"Tôi muốn tìm ——"

Bất chợt, nhìn thấy cách đó không xa một căn phòng, trên đó có dòng chữ: Vận chuyển hàng hóa A Huy.

"Tôi...tôi nhầm địa chỉ!" Cô ôm chặt ví da, giống như ôm phao cấp cứu."Tôi muốn tìm Công ty Đốc thị - cô ngượng ngùng nó!"

"Vận chuyển hàng hóa A Huy được thay Chủ tịch rồi, hiện tại đổi tên là. . . . . ."Ngựa" công ty!"

Lời còn chưa nói xong, Kháp Long kẻ cơ bắp bị người đàn ông vạm vỡ hung ác K đập một cái vào đầu.

"Công ty Đốc thị!" người đàn ông vạm vỡ rất có học thức cải chính."Chủ tịch đã nói qua mấy lần còn không nhớ được, mày đúng là heo!"

"Thằng béo thối, chính mày còn chưa tốt nghiệp trung học đâu nghe, con rùa lại cười con ba ba không đuôi, kẻ tám lạng, người nửa cân á!" Kháp Long kẻ cơ bắp căm giận nói thầm."Cố ý ở trước mặt cô em xinh đẹp không thèm để ý đến ta, mày cho rằng mình hiểu nhiều ư ——"

"Chết Cống Hoàn, mày thử nói thêm câu nữa xem!" người đàn ông vạm vỡ vung quả đấm lên.

"Đánh nhau rồi đánh nhau rồi!"

Một tên gầy đến giống như cây gậy trúc tựa như gói thổi bay, trên lồng ngực nổi rõ từng cái xương sườn, làm cho cô liên tưởng quảng cáo nạp sườn trên TV.

"Tao thật sự thích màn này nha!" Một gã đàn ông to con khác hả hê toét miệng cười.

Bốn đấng mày râu giống như giành món đồ chơi cùng nhau đánh lộn, hai người một bên tranh nhau, hai người khác còn lại là ở một bên vỗ tay cổ vũ, rất tưng bừng.

"Tốt lắm, đừng tranh cãi nữa!" Nghê Tất Thư hét lên, tiếng hét của cô so tiếng sấm còn to hơn, thật là đau đầu.

Bốn người đàn ông đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô, giống như nơi này hoàn toàn không phù hợp với một tiểu thư xinh đẹp.

"Em gái, chỗ nào không thoải mái à?"

Bốn đấng mày râu lo lắng cùng đồng thời mở miệng.

"Các anh nói to quá khiến tôi nhức đầu!"

Liếc mắt nhìn nhau, bốn đấng mày râu trên vẻ mặt sợ hãi như những đứa trẻ làm việc sai.

"Thật xấu hổ, chúng ta không ầm ĩ nữa, như vậy có khá hơn không?" tên béo lo lắng hỏi.

"Em gái, ngại quá, để cho em chê cười rồi ." Cống Hoàn theo thói quen gãi đầu, thẹn thùng cười cười.

"Thôi." Nghê Tất Thư xua tay.

"Em gái, rốt cuộc em tớii đây làm cái gì?"

Thấy tên gầy nhắc nhở, Nghê Tất Thư mới nhớ tới mục đích của mình đến đây.

"Tôi là thư ký mới, tới đây làm việc." Cô giương cằm lên nói. Hiện tại cô là người có chức vụ cao rồi, không phải sâu gạo nữa!

"Thư ký?" Bốn đấng mày râu há miệng kinh ngạc.

"Đúng vậy, có cái gì không đúng sao?" Địa chỉ không sai, thông báo trúng truyển ghi là công ty Đốc thị cũng không sai, mặc dù nơi này cũ rách không chịu nổi, không giống như văn phòng làm việc.

"Nơi này là vận chuyển hàng hóa mà!" nơi này cần công nhân khiêng hàng, muốn thư ký làm gì?

Cống Hoàn thật tâm nhắc nhở, chỉ sợ làm cho cô chạy mất thôi, chỗ này mấy năm nay không có phụ nữ xinh đẹp xuất hiện.

"Cho nên tôi nghĩ, hình như có cái gì đó sai mà." Cô cắn môi, nghĩ đến đây việc thoát khỏi sâu gạo chỉ là hy vọng vô ích thôi, cô thấy cảm xúc xuống thấp.

"Nếu vậy, chúng ta dẫn em đi tìm chủ tịch có được hay không?"

Khổng Vũ mạnh mẽ nói, hắn là người tục tằng thô lỗ nên giọng nói không được êm ái lắm sợ rằng cô sẽ làm cô hoảng sợ.

"Đúng vậy, đưa em đi tìm chủ tịch, trực tiếp hỏi cho rõ ràng như vậy sẽ tốt hơn sao."

"Tốt, đi đi đi!" Cây gậy trúc cùng Kháp Long, Cống Hoàn nhiệt tình vây quanh nàng nói.

Nhìn mấy người bên cạnh thô lỗ hung ác, nhưng Nghê Tất Thư lại phát hiện bọn họ là người mặt ác nhưng tâm thiện.

"Cám ơn các anh!"

"Không cần cảm ơn, em đến đây bọn anh rất vui mừng." Cống Hoàn e lệ nói.

Đây là thật lời nói.

Bởi vì ba người kia, trên mặt đồng thời nở nụ cười rất thân thiện.

www. lyt99. cn www. lyt99. cn www. lyt99. cn

Mặc trên người bộ tây trang, lại ngồi ở phòng làm việc cũ kỹ, sẽ là một hình ảnh hết sức buồn cười?

Phùng Đốc dĩ nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế.

Anh biết rõ mua lại công ty vận chuyển hàng hóa cũ kỹ và muốn xây dựng trở thành công ty thành công còn mất rất nhiều thời gian, hơn nữa anh mới mới vừa nhận lại công ty, cũng cần để nhân viên cũ tiếp nhận mình, hai bên mới có thể thành lập được quan hệ tốt đẹp.

Mặc quần jean và áo sơ mi đơn giản, thật là nhìn không ra anh ta chính là chủ tịch mới của công ty vận chuyển hàng hóa.

Xê dịch thân thể, anh ta toàn thân đau nhức, theo thói quen cầm chén cà phê đặt ở trên bàn làm việc lại phát hiện bên trong không có gì.

Anh ta khẽ nguyền rủa một tiếng. Tục ngữ nói Vạn Sự Khởi Đầu Nan, thật đúng là đáng chết rồi!

Cái người mới tới là tiểu muội. . . . . . Không, là thư ký, tốt nhất là phải biết pha cà phê đúng khẩu vị của anh, nếu không chỉ cần ngày đầu tiên đi làm trễ, anh sẽ không khách khí mời cô ra cửa.

Thật muốn uống chút cà phê để trấn định thần kinh, Anh cầm số sách kế toán hàng năm lên xem, ghi lại những công ty đã từng hợp tác và chuyên tâm nghiên cứu.

"Đã đến, chủ tịch đang ở bên trong đó!"

"Chúng tôi không vào được, em đi vào tìm chủ tịch nhé."

"Đúng vậy, nhanh đi đi!"

Vừa mới nghe thấy bọn người khiêng hàng cãi nhau ngoài cửa, vừa thấy yên lặng một chút thì ngoài cửa lại truyền đến giọng oang oang của bọn họ.

Đột nhiên phát hiện, anh thật muốn có một thư ký.

Cà phê ngon, văn phòng yên tĩnh, bàn ghế làm việc cao cấp, thiết bị hiện đại—— đó mới là sự nghiệp thành công của người đàn ông!

Thực chất, anh mưu tính sẽ phát triển nơi này thật tốt, như vậy chắc phải chịu đựng vài năm nữa.

Trong lúc bất chợt, ngoài cửa thấy một bóng người, bước chân chần chừ không đi, giống như là đang suy nghĩ cái gì nên cũng không gõ cửa.

Anh ta nhìn thấy Cô đi đôi giày cao gót, đôi chân trắng nõn tương xứng với cặp đùi thon dài, mặc bộ đồ công sở rất đẹp.

"Chủ…., Chủ tịch, tôi tới trình diện."

Quan niệm đúng giờ của phụ nữ thật là không biết nói gì, nhưng giọng nói vô cùng trong trẻo, dễ nghe.

"Cô đến muộn 20'." Ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn qua cô không thể bắt bẻ về trang phục, cuối cùng cố định trên búi tóc chỉnh tề của cô.

"Thật xin lỗi, bởi vì tôi. . . . . ."

Vội vã ngẩng đầu, Nghê Tất Thư mở mắt to nhìn thẳng vào mặt của anh.

Hai ánh mắt chạm nhau đồng thời tạo ra tia lửa, không hẹn mà cùng hít hơi.

"Là anh!"

"Là cô!"

Trời ạ, nhất định không phải là mơ! Nghê Tất Thư thầm nghĩ.

Nhất định là ác mộng! Phùng Đốc ở trong đầu khẳng định.

Bọn họ nhiều năm nay chưa từng đụng mặt, cho dù hình dáng cũng có chút thay đổi, nhưng nhìn anh ta cô liền nhận ra ngay mà Nghê Tất Thư có theo thói quen âm thầm nhìn anh ta, do vậy đối với gương mặt này rất quen thuộc.

"Làm sao cô biết tới nơi này?" anh ta chậm rãi đứng dậy. Chẳng lẽ cô chính là người mà Cao Dương đã nhận, đến từ gia đình gia giáo và tới làm thư ký mới?

Gia đình gia giáo?

Anh ta cười lạnh, cô gái này căn bản là đến gia đình cờ bạc chứ!

"Anh...anh sao lại ở chỗ này?" Chẳng lẽ, anh ta làm công nhân vận chuyển hàng hóa?

Điều này sao có thể?

Nghê Tất Thư nhìn qua anh ta đơn giản áo sơ mi, quần Jeans bạc thếch, không khỏi nhớ tới hình ảnh chói mắt trước đây của anh ta.

Quả thật làm người ta khó tin, thông minh kiệt xuất như Phùng Đốc, sao lại có thể làm công nhân chứ?

Mấy phần khiếp sợ, mấy phần phiền muộn, cô không thể không thừa nhận, nhìn anh ta đứng lên. . . . . . rất đẹp trai, anh tuấn làm cho cô hô hấp không được, tim đập thình thịch.

Hai năm trước anh ta đi học từ nước Mĩ trở về, cô thường len lén từ cửa sổ phòng mình quan sát từng cử chỉ, hành động của anh ta, nhưng cũng chưa bao giờ ở khoảng cách gần như bây giờ.

Phùng Đốc là người không giống bình thường, cô chưa bao giờ hoài nghi.

Anh ta thông minh, học giỏi.., ông trời rất ưu ái cho anh ta vô luận làm cái gì anh ta luôn là tốt nhất.

Không giống cô, chỉ có thể dựa vào thức đêm gặm sách mới thi đậu vào đại học công lập, khi cô mừng rỡ mình trở thành cử nhân thì anh ta đã đến Havard Mĩ để học nghiên cứu sinh.

Dạo này, muốn có bằng thạc sĩ đã không phải là chuyện gì ngạc nhiên cả, nhưng đối với cô mà nói, Phùng Đốc chính là thần tượng, mà cô không bao giờ mơ tới.

Cho dù bọn họ là hai cực giống như Nam Cực cùng Bắc Cực, cho dù anh ta chưa từng coi trọng cô, cho dù hai gia đình không ưa nhau và bọn họ không có nói chuyện với nhau —— nhưng cô chưa bao giờ quên anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.