Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chương 7: Chương 7




Cưỡi lấy con cừu nhỏ về đến nhà, Nghê Tất Thư đã mệt rã rời rồi, cả người xương cốt giống như bị đánh.

Hôm nay cô cọ rửa sàn nhà phòng làm việc, tủ hồ sơ, cùng với cửa sổ, nhưng Lãnh Huyết Phùng Đốc cũng không dễ dàng bỏ qua cô như vậy, yêu cầu cô lau khung cửa sổ đến khi sạch sành sanh.

Như cũ cả ngày làm máy kéo tiêu chuẩn, chỉ duy nhất công việc chính là: thay anh ta sao chụp mấy phần tài liệu.

May mắn là, ở nơi này càng ngày càng tiêu hao thể lực, nghiêm khắc trong công việc, nhưng tay của cô vẫn còn có tri giác, để cho cô có thể thuận lợi lái xe về nhà.

Chỉ kém không có bò vào cửa Nghê Tất Thư vừa về đến cửa, lập tức thẳng tắp đi lên phòng.

Cô nói với cha mẹ là mình làm thư ký cho một công ty lớn, không ngờ lại đi làm việc vặt cho công ty kinh doanh vận chuyển hàng hóa nhỏ, nhưng suy nghĩ vì chén cơm nên cô không dám lộ ra, chỉ sợ khi biết cô chẳng những làm việc ở công ty vận chuyển hàng hóa, mà còn bị con trai của người đáng ghét sai bảo như lao công thì không biết sẽ như thế nào.

Vì không để cho mình có bộ dạng quá mức nhếch nhác, trước khi về nhà còn phải vào trong nhà vệ sinh thay chỉnh tề đồ công sở, sửa sang lại tóc tán loạn, ngay cả về đến nhà cũng không dám ra vẻ rất mệt mỏi, tránh cho cha nàng mẹ sinh nghi.

"Cha, mẹ, con đã trở về." Mệt mỏi suy sụp khuôn mặt nhỏ nhắn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cô khó khăn khom lưng thay dép vào trong phòng.

"Đã về rồi?!" Mẹ cô đang vùi mặt trước ti vi xem kịch quê cha đất tổ, cha cô ngồi bên cạnh đồng thời lên tiếng nói.

"Mẹ, bữa ăn tối đã có chưa?" Cô đói bụng đến mức có thể nuốt trọn một con bò.

"Còn chưa có, hiện tại mới năm giờ rưỡi mà!" Mẹ cô nói nhưng ánh mắt lưu luyến không rời khỏi ti vi.

"Mẹ, đừng có nói mấy giờ rồi, bụng của con đói lắm, cầu xin mẹ nhanh nấu cơm tối đi!" Cô chắp tay trước ngực, chỉ kém nước quỳ xuống .

"Được, mẹ sẽ nấu. . . . . ." Mẹ cô mắt dính vào trên màn hình TV, chậm rãi đứng dậy, giống như bệnh nhân trúng gió, chậm chạp lấy điều khiển TV tắt đi.

Cuối cùng thấy mẹ cô đi vào phòng bếp, Nghê Tất Thư đem theo thân thể nặng ngàn cân từng bước từng bước lên lầu.

Đem ví da ném lên trên giường, cô mệt lả ngã lên giường, hận không được ngủ luôn như chết.

"Tiểu Doanh a! Tiểu Doanh, ăn cơm!"

Vừa mới nhắm mắt lại, đã nghe thấy mẹ cô gọi từ dưới lầu truyền lên.

Mẹ cô có lẽ là xem Truyền Hình Nhật Bản tiết mục "Ba phút xử lý", cô còn chưa kịp nhắm mắt lại đã nấu xong bữa cơm rồi.

Mặc kệ mẹ cô làm thế nào, có thể lấp đầy cái bụng mới quan trọng nhất.

Nhanh chóng thay quần áo, cô vội vàng lao xuống lầu, tự mình lấy bát cơm đầy ăn.

Cô ngồi xuống ghế dựa. Wow, cơm hôm nay món ăn siêu cấp phong phú, có gà kho chân, tôm viên chiên dứa, thịt bò hầm cách thủy với dưa, đậu hũ Ma Bà, tất cả thức ăn này đều tốn công sắp xếp.

Wase, cô chưa bao giờ biết mẹ cô có thể làm như vậy, ba phút mà có thể làm ra một bữa thịnh soạn!

Khi cô dùng bảy phần chân chó, ba phần sùng kính ca ngợi mẹ ruột đại nhân của cô thì lại bị mẹ cô thưởng cho một cái xem thường.

"Con ngủ rất hồ đồ à nha? Hiện tại gần tám giờ rồi!" Mẹ cô vừa bực mình vừa buồn cười."Ba phút mẹ chỉ có thể vo gạo thôi."

Ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ phòng khách, quả thật đã là tám giờ rồi.

"Mẹ, mẹ nấu cơm mà những hơn hai giờ?" Nghê Tất Thư đói bụng như vậy mà ngủ được những hai giờ đồng hồ.

"Còn không phải là do cha con, nói cùng cha chơi một ván bài, nên muốn mẹ nấu chậm một chút." Mẹ cô giật dữ trợn mắt nhìn chồng mấy lần.

"Mẹ thật thiên vị." Chỉ là thấy thức ăn phong phú như vậy, liền tha thứ mẹ cô một lần.

Nghê Tất Thư rất nhanh ăn thêm bát cơm thứ hai, như quỷ chết đói lùa cơm vào miệng, cha cô đang đứng bên cạnh nhìn cô như bát quái.

"Tiểu Doanh a, nghe nói con trai họ Phùng sát vách mở công ty à!"

"Con sớm đã biết." Đầu cô cũng không ngẩng, mồm đang gặm một cái chân gà bự.

"Làm sao con biết?" Nghê Minh nét mặt cứng lại phân nửa hỏi cô.

Tin tức này không phải do họ Phùng ma bài bạc nói ra mà là vợ lão khoe khoang với hàng xóm láng giềng, mà lúc đó ông núp ở trong ngõ hẻm phơi nắng hơn một giờ, mới nghe lén được tin tức đấy.

"À? Này, chuyện này. . . . . ." Nhất thời, Nghê Tất Thư mồ hôi lạnh chảy ròng, mới vừa nuốt vào trong bụng cái đùi gà giống như muốn xông lên cổ họng, nhớ tới lời Phùng Đốc nói, cô cà lăm giải thích.

"Con...con ý của con là, anh ta thông minh như vậy, tương lai biết làm Đại Sự Nghiệp!" Đó, cô nói dối không chê vào đâu được thật là thiên tài!

"Thông minh có thể làm?" Cha cô không chấp nhận phun ra lãnh khí."Cha nghĩ hắn với cha ma bài bạc của hắn cùng một dạng giảo hoạt."

"Cha, đừng có mắng chửi người, cẩn thận xuống Địa ngục Diêm Vương cắt đầu lưỡi." Vẫn chưa thỏa mãn ăn thêm bát cơm thứ ba, Nghê Tất Thư mất hứng nhắc nhở.

"Muốn cắt cũng không tới phiên cha." Nghê Minh mới không đáng lo."Còn nghe nói a, họ Phùng con của hắn. . . . . ."

"Cha, người ta có tên gọi là Phùng Đốc." Cô thật sự nghe không vào.

Họ Phùng , họ Phùng — mấy chữ này cô từ nhỏ đã suốt ngày được nghe, mặc cho nó đem hai nhà kéo lê một khoảng cách.

"Được rồi, nghe nói Phùng Đốc mấy năm nay đầu cơ cổ phiếu, kiếm không ít tiền."

"Bao nhiêu tiền?" Thật là giỏi nha, chuyện như vậy cha cô cũng có thể thám thính được.

"Vài tỷ."

Hai mắt trừng trừng, một viên tôm đột nhiên nghẹn ở cổ họng, cô dùng sức vỗ vỗ ngực, thật vất vả cuối cùng cũng ổn.

"Được, vài tỷ?" Cô không nghe lầm chứ? "Cha, thái quá rồi !" Cô không tin.

"Cha cũng vậy, không tin." Cha cô hiển nhiên tìm được đồng minh, lấy nhiệt tình mỉm cười hoan nghênh sự gia nhập của cô.

Còn dư lại nửa chén cơm cô đột nhiên mất khẩu vị, bỏ bát đũa xuống vội vã nói ăn no liền chạy lên lầu, nằm soài trên giường, trong đầu cô vẫn còn chưa tiêu hóa được chuyện của cha cô vừa nói.

Cô không nghĩ ra, nếu Phùng Đốc có vài tỷ, vậy anh ta cần gì đi mua lại công ty vận chuyển hàng hóa cũ kỹ vậy? Ngay cả thiết bị làm việc tất cả đều là cũ kỹ, duy nhất Hiện Đại Hóa chính là bộ máy vi tính được đặt trên bàn của anh ta.

Gió đêm bên cửa sổ làm chiếc chuông gió vang lên âm thanh thanh thúy, cô nhìn chòng chọc chiếc chuông gió, nghĩ tới mấy ngày trước, nhớ tới trước kia —

Khi còn bé không buồn không lo cô luôn đeo lấy cha len lén cùng Phùng Đốc chơi, nhưng từ khi lớn lên, Phùng Đốc cùng cô càng ngày càng xa, giữa hai người cũng càng ngày càng xa lạ.

Nói là thanh thiếu niên khát vọng thoát khỏi tuổi trẻ cũng tốt, tóm lại anh ta đột nhiên không hề để ý tới cô, thấy cô không thèm cười, ánh mắt cũng không quá quan tâm cũng không nguyện ý cùng cô tiếp xúc, vốn là thanh mai trúc mã nhưng hai người lại như người lạ.

Từ đó, anh ta một đường trôi chảy lên hạng nhất đại học, rồi xuất ngoại du học, giữa bọn họ tựa như hai đầu trái đất. Thật không dễ dàng ông trời lại an bài cho họ gặp nhau, nhưng con người anh ta bây giờ nghe đồn giá trị hàng tỷ, bọn họ thật là chênh lệch khá xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.