Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

Chương 7: Chương 7




Ôn Nhu cao ngạo khí thế hiên ngang đi qua hồ bơi, lần đầu tiên làm cho cô có cảm giác đắc ý vênh váo.

Người phụ nữ xa xa phía trước có mấy phần quen mặt , vừa nhìn đến gần, thì ra là cô gái áo đỏ bị cô phun bánh ngọt lên mặt, nhưng mà cô ta đã đổi bộ áo tắm hai mảnh màu vàng khiêu gợi, khuôn mặt trang điểm lại xinh đẹp động lòng người , xem ra cô ta muốn quyến rũ Phí Gia Lạc, ý đồ rất rõ ràng chính là trở thành khách mời của sân khấu đêm nay.

"Cô không sao chứ?" Ôn Nhu dừng bước lại, rất chân thành hỏi thăm.

"Cô lại muốn làm gì?" Áo đỏ —— không, cô gái hai mảnh màu vàng phòng bị nhìn cô chằm chằm, xem cô như bệnh dịch chết người.

"Không có, tôi chỉ là lo lắng những thứ dầu mở của bánh ngọt rửa không sạch sẽ không tốt." Cô lo lắng quan sát da của cô ta đang đỏ lên.

"Cô cũng biết không tốt, cô có biết tôi tắm đến tróc một lớp da, thật vất vả mới rửa sạch sẻ những thứ kia?" Ôn Nhu vừa nói giống như lại gợi lên thù mới hận cũ của cô ta.

"Thật xin lỗi."Từ trước đến nay Ôn Nhu là một người biết nhận sai.

"Tôi biết một bác sĩ chỉnh hình, cô cần không? Động tác quá mạnh có thể làm cho cho mũi bị lệch vị trí, tôi sẽ xin ông ấy tính cô rẻ một chút." Cô đồng tình nhìn cô ta.

"Cô ——" Cô gái hai mảnh màu vàng giận đến mạch máu sắp nổ tung, ngay cả cô ta đi chỉnh hình cũng bị Ôn Nhu nhìn ra?

"Đừng ngại, cô suy nghĩ một chút, đây là danh thiếp của tôi, có cần thì cứ việc điện thoại liên lạc với tôi." Ôn Nhu không có ưu điểm gì, chính là đối với người đặc biệt khác rất nhiệt tình.

Đưa danh thiếp cho cô gái hai mảnh màu vàng, cô vội vàng rời đi, cũng may sau khi kết thúc tiệc sinh nhật có thể đi đến khách sạn gặp Hách Thế Gia.

Ai biết được nhiệt tình lại đổi lấy tiểu nhân nham hiểm đánh lén, vừa mới bước ra hai bước muốn vòng qua cô gái hai mảnh màu vàng, liền bị cô ta gạt chân một cái.

Lảo đảo một cái, Ôn Nhu ngã xuống, cắm đầu vào hồ bơi.

Trong lúc chìm nổi ở hồ bơi, hai tay của cô vung vẫy liều chết giãy dụa.

"Cứu. . . . . . Cứu mạng . . . . ." Mạng sống quý báu, cô cũng không muốn trở thành phóng viên đầu tiên hi sinh vì nhiệm vụ ở hồ bơi.

Không biết là thích xem trò vui, hay là lúc ra khỏi từ trong bụng mẹ đã quên mang tấm lòng từ bi ra ngoài, một đám phụ nữ chit chit oa oa tán gẫu bên hồ bơi, trơ mắt nhìn cô như chó rơi xuống nước, trong đó người cười đắc ý nhất, là cô gái hai mảnh màu vàng có lòng dạ độc ác kia.

Hiện tại, rốt cục Ôn Nhu đã kiểm chứng được một câu nói: độc nhất lòng dạ phụ nữ.

Nhưng những phụ nữ này nhìn có chút hả hê với an nguy của mình, Ôn Nhu đều không để ý, cô để ý chính là mình đang ở bộ dạng xấu hổ này, có thể bị Phí Gia Lạc nhìn thấy hay không, vừa mới một hòa một, rồi lập tức bị hắn thắng lại.

Bản năng và ý chí muốn sống của cô hi vọng Phí Gia Lạc sẽ nhìn thấy mình, bất kể lúc trước có gì không vừa ý cũng có lòng từ bi cứu giúp, nhưng trời sanh cô lại bướng bỉnh, danh dự và sống chết đang mâu thuẫn giãy dụa thử thách cô.

Cô không muốn chết, bởi vì mình còn có cuộc sống tốt đẹp, và một tình yêu chân thực đợi cô theo đuổi. . . . . . Nhưng cô không muốn để cho Phí Gia Lạc nhìn thấy bộ dạng mắc nạn của cô, sẽ làm cho cô tự ti xấu hổ đến cực điểm.

Toàn bộ một buổi tối, cô vẫn cho là mình ngụy trang không nhúc nhích nhất định không có sơ hở, thậm chí cho là mình có thể cất giữ lại một chút tôn nghiêm của bản thân, nhưng nước lại muốn lạnh vào tận đáy lòng, đem mặt nạ giả bướng bỉnh phá hủy.

Đúng vậy, ai nói cô không quan tâm hắn liếc mắt đưa tình với mỗi một người phụ nữ,diễn xuất nóng bỏng? Không quan tâm mình ở giữa đám thiên nga xinh đẹp, tựa như một con vịt bước lên sân khấu? Làm cho cô ão não chính là, cô thậm chí không hiểu tại sao mình lại ở trong hồ bơi!

Không khí bên trong sân ấm áp, cô lại cảm thấy nước lạnh như băng giống như là tuyết tan ra trong nước, mà trên gương mặt ẩm ướt lại rõ ràng khắc sâu nóng bỏng.

Phụ nữ ngốc! Được huấn luyện phóng viên nghiêm khắc như vậy, mà đầu óc lại không có chút sáng suốt nào, ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng không tìm ra được lý do—— Ôn Nhu rất đau xót mà chửi mình.

Vừa sặc vừa uống nước tắm của đám phụ nữ kia, đầu óc Ôn Nhu đều là hối hận, ão não và chua xót, cho đến khi bọt nước vang lên một cái trời long đất lỡ, ngay sau đó hai cánh tay cường tráng mãnh mẽ ôm cô từ trong nước nâng lên.

Nếu cô không biết Phí Gia Lạc, nhất định sẽ bị hắn thấy việc nghĩa hăng hái làm, phấn đấu quên mình làm vì chính nghĩa mà say mê, nhưng mà cô biết, rất nhanh cô sẽ gặp phải một tràng cười nhạo tàn nhẫn.

"Em không sao chứ?" Thanh âm lo lắng trên đỉnh đầu,làm cho nàng nghĩ là gặp ảo giác.

Ôn Nhu khó chịu ho khan, bàn tay hắn có sức mạnh thần kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ cô.

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Cô đấu tranh nghĩ cách cư xử xứng đáng ;à một phóng viên kiên cường độc lập, nhưng tiếc là cả người cô lạnh như băng, vừa đụng đến nhiệt độ ấm áp trên người hắn, cả người bắt đầu tê liệt giống như tuyết ở dưới ánh nắng mặt trời, từ từ hòa tan.

Nhìn Ôn Nhu trong ngực, nước dính tán loạn trên mặt cô, bộ lễ phục xinh đẹp vẫn đang chảy nước dính vào người, vốn là bị hắn chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại pha chút xanh tím.

Phí Gia Lạc không chút nghi ngờ, đây tuyệt đối là dáng vẻ tồi tệ nhất của Ôn Nhu mà từ lúc chào đời tới nay hắn mới nhìn thấy.

Từ lúc bắt đầu trung học, thoạt nhìn Ôn Nhu rất sạch sẽ ngăn nấp, đồng phục mỗi ngày luôn gọn gàng sạch sẽ, mái tóc ngay ngắn phía sau lỗ tai, đi bộ trên đường cũng giống như danh hiệu nữ sinh gương mẫu, là đúng đắn như vậy, tuân thủ đúng mực, gương mặt không thường nở nụ cười, trầm lặng thuần khiết giống như đức mẹ Maria.

Nhưng kỳ quái là, từ trước đến nay hắn tôn sùng chủ nghĩ hoàn mỹ, đối với phụ nữ bắt bẻ dáng vẻ quyến rủ của hắn, lại bị bộ dáng chật vật mềm yếu của cô làm cho trái tim rung động.

Thật vất vả mới dừng lại ho khan, Ôn Nhu hết hồn mở mắt ra, nhưng mà vừa mới hết sợ hãi, lại ngã vào một người khác còn nguy hiểm hơn vòng nước xoáy đen.

Ác, trời ạ! Tại sao hắn lại dùng ánh mắt đau lòng để nhìn cô không tha như vậy, hung hăng kéo lên trái tim đang bị nước làm lạnh thấu của cô, nhất định là cố ý không muốn cho cô dễ chịu.

Cô khó có thể tự mình đè nén run rẩy, bị ánh mắt nóng bỏng giống như hai luồng điện nhìn chằm chằm, từng đợt sóng truyền đi khắp cơ thể cô, dường như muốn đem cô đi đốt cháy tàn rụi.

Không nhìn hàng chục ánh mắt ghen tỵ, Phí Gia Lạc ôm thân thể đang run rẩy trong ngực càng chặt hơn, thuận tay lấy khăn lông dày trên ghế nằm, chặt chẽ bao lấy Ôn Nhu đang ướt đẩm.

"Buông. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . Tôi không sao. . . . . ." Thanh âm của cô run rẩy nói không thành tiếng, cũng không biết chân bởi vì rét lạnh hay là bởi vì hắn ôm trong ngực nóng bỏng.

"Không sao? Em lạnh giống như khối băng." Phí Gia Lạc hận không thể đem cô tiến vào thân thể sưởi ấm.

Hắn chưa từng có cảm giác như thế —— đau lòng vì một người phụ nữ .

Theo tiêu chuẩn của hắn mà nói, Ôn Nhu không tính là xinh đẹp tuyệt thế, cô không đủ cao, vóc người cũng chưa đủ tốt, nhưng làm cho hắn không thể tưởng tượng nổi chính là, mỗi một lần cô xuất hiện, vẫn làm cho ánh mắt của hắn không dời đi được, còn có thể làm cho bận rộn và tâm trạng căng thẳng của hắn được thả lỏng.

Đó là là loại ham muốn vượt qua tình dục, vượt qua tình nghĩa, nhưng lại không rõ rốt cuộc là tình cảm này có loại cảm giác kỳ diệu gì.

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Cô rất lạnh, nhưng mà hắn ôm cô chặt như vậy, dựa vào gần như vậy, làm cho trống ngực của cô đập loạn nhịp.

"Nhìn em xem, run rẩy đến mức ngay cả nói cũng nói không được." Phí Gia Lạc đau lòng lắc đầu một cái, lau chùi ẩm ướt trên mặt Ôn Nhu."Tôi dẫn em đi vào tắm nước nóng, sưởi ấm thân thể."

"Anh ——" Ôn Nhu muốn phản đối một câu mạnh mà có lực, nhưng hết lần này tới lần khác thân thể của cô lại giống như mèo con quyến luyến ánh nắng, vẫn như cũ dựa vào trong ngực của hắn.

Trời ạ, cô là thế nào? Rõ ràng ghét cái tên công tử lăng nhăng này, vì sao ngực của hắn lại làm trái tim của cô nhảy đến ý loạn tình mê?

Chẳng lẽ —— không, sẽ không ! Ôn Nhu không dám nghĩ tiếp, cô không cách nào tiếp nhận sự thật cuộc sống yên bình của cô có thể sẽ bị phá hủy.

Nếu như hắn là ánh nắng mặt trời, có ấm áp làm cho người ta lưu luyến , cô cũng không cách nào tiếp nhận phải chia sẻ hắn cùng với nhiều người như vậy.

Cô tìm kiếm tình yêu chân thành, chỉ có thể là duy nhất!

Cắn cắn môi, ánh mắt Ôn Nhu vừa rối loạn vừa phức tạp len lén nhìn khuôn mặt tuấn tú làm cho người ta quên cả hít thở, tim giống như là bị vật gì đó tàn nhẫn xé đau.

Phí Gia Lạc dễ dàng ôm Ôn Nhu xoay người đi vào nhà chính, trong lúc bất chợt phía sau truyền đến giọng lớn la lên:

"Ai nha, tôi ngã vào hồ bơi rồi ——"

"Cứu mạng a — tôi sắp chết đuối rồi!"

Âm thanh bõm bõm liên tiếp hai ba lần, làm cho hồ bơi lớn như thế hồ bơi lập tức đông nghịt, hồ bơi đông nghịt anh hùng cứu mỹ nhân (anh hùng cứu người đẹp).

Hắn xoay người nhìn người đẹp mắc nạn trong hồ bơi, đột nhiên cất giọng hô to.

"A Khang!"

"Dạ, Phí tiên sinh." Chỉ chốc lát sau, quản gia A Khang vội vàng chạy tới.

"Rút hết nước trong hồ bơi."

Để lại một câu, hắn đột nhiên xoay người sãi bước(đi nhanh) rời đi.

Ôn Nhu chôn trong lồng ngực rộng rãi ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn len lén nhìn một đám có vẻ mặt kinh ngạc ở hồ bơi, đã quên mất người phụ nữ diễn trò, không nhịn được cười trộm lộ ra một chút ngọt ngào.

Trong phòng tắm, Ôn Nhu đứng trước cái gương thủy tinh khắc hoa to lớn,trên mặt vẫn cười khúc khích như năm phút trước.

Trong gương, khuôn mặt cô một mảng đỏ hồng, đôi mắt sáng bóng, nụ cười ở khóe miệng ngọt giống như là được trích ra từ mật ong, không giống như đang mắc nạn, ngược lại giống như là mới từ một người thắng cuộc trong cuộc thi tìm bạn đời.

Vì cái ý nghĩ người thắng cuộc này làm cho Ôn Nhu có chút tội lỗi và bất an, rồi lại cảm thấy hơi ngọt ngào.

"Ôn Nhu, em có sao không? Sao không lên tiếng?"

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phí Gia Lạc.

"Ác, tôi —— tôi đang nghiên cứu phòng tắm xinh đẹp này!"

Liếc mắt nhìn mình trong gương một cái, cô vội vàng chui vào khu vực tắm riêng biệt.

Giúp mình tắm rửa, tóc, cuối cùng hơi nước trong phòng làm cho nhiệt độ và lý trí của cô bình phục lại một chút.

Cô ở đây làm cái gì?

Lý trí của cô chẳng lẻ toàn bộ ở lại trong hồ bơi? Cô biết rõ một khi cùng hắn xác định quan hệ, tai họa về sau nhất định là vô tận.

"Ôn, em không sao chứ? Đừng tắm quá lâu, cẩn thận nhiệt độ trong ngày chênh lệch quá lớn sẽ té xỉu." Phí Gia Lạc lo lắng gõ cửa, nghe giống như là sợ cô bị chết đuối

"Tôi tốt lắm." Cầm khăn tắm mềm mại trên giá xuống, cô vội vàng quấn bản thân lại ra khỏi bồn tắm.

Đứng ở trong phòng tắm lớn như sân vận động, lúc này cô mới phát hiện một vấn đề lớn—— cô không có quần áo.

"Phí —— Phí Gia Lạc." Cô nuốt giọng điệu, nhỏ giọng nói.

"Tôi cần một bộ quần áo sạch." Vừa nói, ở trong lòng cô đã đem người phụ nữ có lòng dạ độc ác đó ra mắng một trận.

Ngoài cửa im lặng một lúc, ngay sau đó một giọng nói êm dịu trấn an cô.

"Không sao, đưa quần áo cho tôi, tôi sai người đi hong khô."

Mặc dù tình huống như thế này rất xấu hổ, nhưng không biết tại sao, Phí Gia Lạc lại làm cho cô có loại cảm giác rất an tâm, giống như trẻ con học đi: vĩnh viễn có đôi tay rắn chắc chờ đợi ở sau lưng.

Đưa quần áo ra từ khe cửa, trái tim Ôn Nhu ấm áp, nhưng lúc này lòng ghen tỵ không hiểu sao lại bốc lên, nghi ngờ lung tung có phải hắn đối với tất cả phụ nữ có phải cũng quan tâm giống như Ôn Nhu hay không.

Trong lúc bất chợt, lòng của cô lại bắt đầu dâng lên cảm giác lạnh lẽo, ngay cả khăn tắm thật dày cũng không làm cho cô thấy ấm áp.

"Ôn Nhu, ra ngoài chờ đi! Đợi lát nữa quản gia sẽ đem quần áo tới đây."Phí Gia Lạc ngoài cửa hô lên.

"Đi ra ngoài?" Trên người cô chỉ quấn khăn tắm!

"Quần áo ướt như vậy, hong khô cũng phải nửa tiếng, chẳng lẽ em muốn ở trong phòng tắm suốt?" Phí Gia Lạc nhìn cánh cửa đóng chặt không biết nên khóc hay cười.

Khuôn mặt đỏ lên, cúi đầu quan sát mình chỉ quấn một cái khăn tắm, bộ dáng này của cô so chạy nạn chiến tranh không khá hơn bao nhiêu, cô có mặt mũi nào mà đi ra ngoài?

"Chẳng lẽ em sợ? Xin lỗi, tôi đối với tiểu nữ sinh dậy thì kém không có hứng thú."

Dậy thì kém? Phút chốc, trong mắt Ôn Nhu bốc cháy thành hai ngọn lửa.

"Anh nói cái gì?" Đụng một tiếng, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nổi giận đùng đùng của Ôn Nhu xuất hiện ở phía sau cửa.

Phí Gia Lạc cố nén cười, đột nhiên phát hiện con người của cô thật đơn giản, một chút kích động cũng không chịu đựng được.

"Tôi muốn anh giải thích rõ, cái gì gọi là dậy thì kém?" Ôn Nhu vọt tới trước mặt hắn,ngón tay dùng sức chọc chọc lồng ngực rắn chắc của hắn.

Là một người phụ nữ, cô tuyệt đối tin tưởng không có người nào có thể chịu được loại khinh rẻ này.

Mặc dù không giống với những bạn gái ngực to mông lớn của hắn, cô tuy nhỏ nhưng ít ra cũng duyên dáng, thứ nên có nhất định sẽ có, hơn nữa còn dậy thì khỏe mạnh đầy đủ.

Phí Gia Lạc rất nghiêm túc cúi đầu nhìn kỹ da thịt trắng như tuyết của cô, đường rãnh mê người giữa ngực, cùng với cặp đùi xinh đẹp cân đối lộ ra dưới khăn tắm kia, một cỗ khát vọng mãnh liệt trước nay chưa từng có lặng lẽ ở trong người tỉnh lại.

Lần đầu tiên, hắn có cảm giác tim đập rộn lên với phụ nữ.

Nhưng sự kiêu ngạo của một công tử, hắn cự tuyệt thừa nhận lòng mình bị một người phụ nữ nắm giữ, cho dù không cách nào phủ nhận mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, sẽ khiến cho lòng hắn bị phân tâm, toàn thân nóng lên.

"Ôn Nhu ——" hắn thâm tình khẽ gọi.

"Làm —— làm gì?" Toàn bộ da gà trên người cô đều dựng lên.

"Nhìn em rất đẹp." Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc ẩm ướt sáng bóng của cô, giọng khàn khàn thì thầm.

Ánh mắt thâm tình chân thành của hắn làm cho tim Ôn Nhu đập rộn lên, không cách nào khống chế toàn thân đang nóng lên, run rẩy.

Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, cô biết rõ Phí Gia Lạc là một công tử lăng nhăng sẽ đem phụ nữ một ngụm nuốt vào bụng, nửa khúc xương cũng không phun ra, nếu cô thông minh, nên biết tình thế lúc này đối với cô có bao nhiêu nguy hiểm, cùng hắn duy trì khoảng cách sẽ tốt hơn.

Nhưng mà hơi thở nam tính riêng biệt của hắn lại mê hoặc cô, hơi thở dồn dập rối loạn giống như bị niệm chú trói buộc hai chân cô, khiến cho cô hoàn toàn không có cách nào cử động được.

Cô tin tưởng đội chó săn và tai mắt của tạp chí lá cải nhất định là rãi rác bốn phía, nói không chừng, còn có người yêu mến liều chết, bạn gái núp trong bóng tối ghen tỵ hận không thể lột sạch da đầu cô ra, cắn răng nghiến lợi rình xem mỗi một hành động của bọn họ.

Nhưng không kịp nghĩ nhiều, đôi môi nóng bỏng khát vọng đã bắt giữ môi cô giống như muốn hòa tan môi của cô.

Nụ hôn mãnh liệt này, làm cho cô ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, liền bị một ngọn lửa nóng bỏng bao vây.

Hắn thưởng thức cô, trêu chọc cô, dụ dỗ cô, kỹ thuật hôn cao siêu làm cho Ôn Nhu không kìm chế được nhỏ giọng rên rỉ, cho đến khi bàn tay to dò xét trên ngực của cô, mới khiến cho cô đột nhiên tỉnh táo lại.

Ôn Nhu dùng sức đẩy hắn ra, hai má đỏ lên giống như tôm luộc .

"Anh, anh, anh —— sao lại hôn tôi?" Ôn Nhu vừa xấu hổ vừa giận trừng mắt nhìn hắn.

Cô cũng biết mình đã đánh giá cao phẩm đức một công tử lăng nhăng, hai người cô gia nam quả nữ (một nam một nữ ở chung), bên cạnh còn có chiếc giường đặc biệt lớn, cô không phải sợi dây nhỏ, thật giống như cầm đùi gà mập đi đánh chó, nhất định sẽ bị ăn sạch sẽ.

Gương mặt Ôn Nhu nóng hổi giống như hơi nước trong chảo dầu, chỉ thiếu mấy miếng thịt heo là có thể có thịt nướng .

Xong rồi, xong rồi, chuyện càng ngày càng không được bình thường, đối mặt với sự khinh bạc của hắn, vậy mà tim của cô lại đập dồn dập, cả người như bị đốt nóng?

Cô rốt cuộc là không bình thường ở chỗ nào?

Không, vấn đề của cô không phải là không bình thường ở chỗ nào, mà là cả người đều không bình thường.

"Tôi ——" Chưa từng bị hỏi như thế, trong khoảng thời gian ngắn Phí Gia Lạc không biết nên trả lời như thế nào.

"Anh tại sao lại hôn tôi? Anh không có hỏi tôi, chưa có sự đồng ý của tôi, tại sao có thể. . . . . . Có thể làm chuyện như vậy?"

Cô cắn cắn miệng, vừa tức giận vừa xấu hổ mà dùng sức dậm dậm chân nhỏ, lấp lánh nước mắt ủy khuất.

Ngạc nhiên nhìn cô phản ứng kịch liệt ngoài dự liệu, nhất thời tay chân hắn đều luống cuống.

Không phải là như vậy —— hắn ão não cào cào mái tóc đen, hắn chẳng qua là nhất thời không kìm chế được, đàn ông có thể đụng chạm khắp thế giới, lại không nghĩ rằng, nụ hôn khiến cho tất cả phụ nữ hét chói tai lại làm cho cô khóc.

Điều duy nhất, chính là hắn thừa nhận tâm tư của mình, hắn muốn thử dò xét Ôn Nhu, nhìn xem cô có thật là đối với hắn không chút động lòng hay không.

"Tại sao em lại tức giận như vậy?" Hắn không giải thích được.

"Đây là nụ hôn đầu của tôi, tôi có thể không tức giận sao?" Đúng là cô quý trọng bảo vệ hai mươi lăm năm rồi!

Cô phản ứng kịch liệt, mắt to gần như lại muốn chảy nước mắt, đột nhiên làm cho hắn cảm thấy tim mình bị buộc chặt khó chịu.

"Em tức giận là bởi vì tôi mà không phải là Hách Thế Gia đúng không?" Hắn dường như tức giận chất vấn.

Hắn tại sao chất vấn cô như vậy? Cho dù là vậy, cô cũng sẽ không nói cho hắn biết.

"Đúng!" Cô đem cằm hất lên thật cao.

"Em thích, thật sự là tên Thích Già thối kia?" Phí Gia Lạc mở miệng, vẻ mặt không dám tin.

Hắn rất muốn giữ vững hình tượng ưu nhã hoàn mỹ, nhưng bây giờ hắn quá khiếp sợ, khiếp sợ đến ngay cả nước miếng chảy ra từ khóe miệng cũng không chú ý đến.

Hắn không cách nào tiếp nhận, mình đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, không kể đến sức quyến rũ, vậy mà có người ngoại lệ không nể mặt. Cho dù Ôn Nhu thích người kia là bạn học kiêm bạn tốt, cũng làm cho hắn khó có thể tiếp nhận.

"Anh ấy gọi là Hách Thế Gia, không gọi là Thích Già thối." Ôn Nhu trách cứ hắn.

"Bất kể hắn là Thích Già tốt hay Thích Già thối, tóm lại, em thích hắn có đúng hay không?" Hôm nay thế nào hắn cũng phải từ trong miệng cô đào ra chân tướng.

"Tôi ——" Cô nhất thời cứng họng, trải qua nhiều năm như vậy, cô cũng không biết mình đối với anh có còn cảm giác hay không.

Có lẽ, năm đó cô chỉ đơn giản thích hơi thở cứng rắn mạnh mẽ của anh, hình dáng tràn đầy sức sống, thậm chí cô cũng không hiểu rõ anh, cứ ngây ngốc thầm mến anh như vậy.

Nhưng mà trước mặt Phí Gia Lạc, Ôn Nhu chết cũng sẽ không thừa nhận, ngay cả mình có phải thích Hách Thế Gia hay không cũng không biết.

Coi như sấm sét giữa trời, cũng kém sự khiếp sợ của hắn lúc này, kinh ngạc cùng thất bại.

Đến nay hắn cũng không thể nào tin nổi, sẽ có một phụ nữ đối với hắn không chút động lòng, nhưng bây giờ hắn không thể không thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này thật miễn dịch với sự quyến rũ của hắn.

Cô thích là Hách Thế Gia, căn bản không phải hắn, cho tới nay đều là hắn tự mình đa tình.

Bạn gái của hắn nhiều đến mức cả hai mươi đầu ngón tay cũng đếm không xong, căn bản không kém một người yêu thích như vậy, nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy trái tim suy sụp, giống như mới ăn mừng leo lên được núi Himalaya, lại lập tức bị người ta đạp xuống từ trên đỉnh núi.

Vai hắn suy sụp, giống như gà trống thua trận, toàn bộ danh sách những đóa hoa cả đời hắn bởi vì cô mà bị hủy trong chốc lát.

Ôn Nhu biết Phí Gia Lạc đối với tình yêu từ trước đến nay đều vô cùng thuận lợi, lời của cô không khác gì là một đả kích khổng lồ, đôi mắt thất bại chán nản của hắn, là dáng vẻ cô từng thấy qua.

Trong phút chốc, súy nữa thì cô mềm lòng, xúc động muốn nói cho hắn biết, thật ra thì cô cũng không phải là thích Hách Thế Gia, cũng không phải là đối với hắn không có chút cảm giác nào, đối với nụ hôn của hắn không lay động ——

"Phí tiên sinh, quần áo đã hong khô rồi."

Ngoài cửa đột nhiên truyền vào giọng nói quản gia A Khang, làm cho Ôn Nhu thiếu chút nữa làm theo cảm tính liền tỉnh táo lại.

Đột nhiên cô xoay người, may mắn mình không có mù quáng giống những bạn gái kia của hắn, nếu không đến lúc đó cũng không phải là đau lòng mà thôi, mà là tan nát cõi lòng .

Trầm mặc nhận lấy quần áo hắn đưa, cô trốn vào phòng tắm mặc vào ngay ngắn, cuối cùng mới lấy dũng khí đi ra cửa đối mặt với hắn.

"Tôi đưa em về."

Trên mặt Phí Gia Lạc không có nhiều biểu cảm, không nhìn ra tâm tình của hắn.

"Không cần, Cao Thăng. . . . . ."

"Tôi đã mời hắn về trước." Hắn cắt đứt lời của cô, xoay người tự mình dẫn đầu ra cửa.

Cô cắn cắn môi, trong lúc bất chợt phát hiện mình không có thói quen, cũng không thích Phí Gia Lạc trầm mặc nghiêm túc như vậy.

Mặc dù hắn bất cần đời có chút làm cho người ta chán ghét, nhưng cô vẫn tình nguyện —— thấy nụ cười của hắn.

Hết Chương 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.