Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 42: Chương 42: Bảo bối?




Hàm Hi Họa tắm xong thấy cả người cũng đỡ uể oải hơn. Nằm xuống nệm ấm nhắm mắt chợt nhớ tới điện thoại vội mở ra xem. Nam Lãnh đã nhắn lại từ vài tiếng trước mà còn tận hai tin nhắn.

Môi cô gái cong lên thật sâu đọc tin nhắn đầu.

"Vợ ai nhỉ?"

Anh còn kèm theo cái icon khuôn mặt đang suy nghĩ.

Tin thứ hai khiến cả trái tim Hàm Hi Họa rung động kịch liệt.

"Ra là vợ bảo bối của Nam Lãnh. Tự nhiên nhớ bà xã của anh quá."

Cô chưa từng thấy Nam Lãnh nói chuyện ngọt thế này, dù trước đây ở trên giường cũng hiếm khi anh gọi cô là bảo bối này bảo bối nọ vậy mà… cô thật muốn bất chấp mà bay sang nơi có anh, cô muốn nhào vào ngực người đàn ông ấy, siết anh thật chặt trong vòng tay nhỏ bé. Và cùng anh triền miên hòa làm một.

Thấy suy nghĩ của mình đã bay tận tới phương trời nào, hai má bỗng nóng bừng Hàm Hi Họa xoa xoa mặt, ngón tay chầm chậm quay số.

"Họa Họa?" Giọng người đàn ông bên tai trầm thấp, đột nhiên cô nhớ anh ghê gớm.

Vài giây sau vẫn chẳng nghe cô nhóc ư hử gì anh khẽ giọng dịu dàng. "Bảo bối?"

Ôi trời ơi, anh mà cứ thế này cô thật sự sẽ như cô gái nhỏ mới lớn vì tình yêu mà từ bỏ tất cả chạy đi tìm anh đấy.

Cắn cắn môi dưới Hàm Hi Họa đáp dạ một tiếng.

"Nhớ anh à?" Người bên kia nhếch miệng vừa thật vừa trêu cô.

Hàm Hi Họa không giấu diếm. Cô đáp vâng bổ sung thêm. "Muốn ôm anh."

Nam Lãnh vốn không đến mức nhớ cô phát điên nhưng vừa nghe cô thủ thỉ bên tai liền muốn ngay tức khắc cô xuất hiện trước mắt mình rồi hung hăng mà siết cô vào người.

Trước đây dù đi công tác cả tháng trời chẳng liên lạc gì cũng chẳng gặp cô, anh cũng không quá nhớ, vẫn tự chủ, kiềm chế tốt bản thân. Nhưng từ khi cả hai xác định tình cảm với đối phương, mỗi một giây rời xa cô đều khiến anh không chịu nổi. Không phải chỉ vì muốn được thân mật với cô, chỉ đơn giản nhìn thấy cô nhóc thôi trái tim anh đã bừng bừng sức sống.

Cô nhóc này thật sự đã trở thành toàn bộ thế giới của anh tự bao giờ. Có lẽ nhận thức được điều này, anh càng yêu thương cô hơn cũng dung túng cô hơn. Đến mức anh không sao tức giận với cô vì bất kỳ chuyện gì. Dù cô sai đi nữa. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng yêu một người con gái nào đến vậy, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ bị một người con gái ràng buộc và chiếm giữ tất thảy cả thân thể và tâm hồn mình. Cho đến khi gặp Hàm Hi Họa.

Cô không biết rằng lần đầu gặp cô chẳng phải buổi gặp mặt giữa hai gia đình. Anh… đã sớm để ý cô nhóc từ cái ngày cô trong bộ đồng phục học sinh cấp ba. Đúng vậy anh đã dõi theo cô từ khi cô còn chưa thành niên.

Dỗ ngọt ai đó đi ngủ, Nam Lãnh nhắm nghiền mắt ngã người ra lưng ghế.

Lại suy nghĩ đến chuyện của Hàn Dĩ Ngôn. Gần đây hắn đặc biệt im ắng, không có hành động nào cố ý nhắm vào anh nữa. Nhưng chính vì vậy mà càng khác thường. Không rõ hắn đang âm mưu kế hoạch gì.

Chỉ là anh dựa vào trực giác của mình tin rằng hắn không thật sự muốn anh chết. Đôi khi anh cũng rơi vào mông lung trong mối quan hệ giữa anh và hắn. Như anh nói anh không coi hắn là kẻ thù của mình, nó còn phức tạp hơn cả việc cả hai đấu chọi nhau.

Dù là vì nguyên nhân gì khiến hắn hận nhưng không hẳn muốn anh chết, anh cũng mặc kệ hắn. Miễn hắn không chạm vào giới hạn của anh thì tất cả anh vẫn có thể thương lượng. Đương nhiên giới hạn đó là cô vợ bảo bối của anh. Người bên ngoài đều cho rằng anh là kẻ máu lạnh, nguy hiểm có thể giết chết một kẻ nào đó ngáng đường anh, anh không phủ nhận nhưng anh vẫn là một con người, có tình cảm có cảm xúc. Kể từ khi gặp được Hàm Hi Họa, sự tươi trẻ, thanh xuân và ấm áp mà cô mang lại càng khiến trái tim anh mềm hơn, không còn lãnh khốc và tàn nhẫn như trước đây. Có lẽ anh muốn cho cô một tương lai sạch sẽ, tốt đẹp và không bị lấm bẩn bởi những thứ xấu xí bao gồm cả những đồng tiền mà anh có. Anh muốn nó cũng sạch sẽ để khi cô sử dụng, lòng anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Đương nhiên anh không làm ăn bất chính, chỉ là anh dùng nhiều thủ đoạn dồn đối thủ vào đường bí thôi.

Thư ký Trần gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn tạp của anh, Trần Nhân thông báo chuẩn bị đến khách sạn X để tham dự bữa tiệc của giới thượng lưu.

Nếu không vì vụ làm ăn lần này anh cũng không muốn tới nhưng tên hồ ly William Chan kia rất giảo hoạt, hắn ta đang cố tình vờn anh và cả những kẻ đang muốn vồ lấy miếng thịt béo bỡ trước mắt. Nam Lãnh là người rất có tính nhẫn nại nhưng không có nghĩa anh dễ dàng cúi đầu trước ai đó. Hắn ta hồ ly anh càng hồ ly hơn. Chưa đến thời khắc cuối cùng không chắc được ai mới là kẻ chiến thắng và là người giật dây tất thảy.

Vừa đến nơi đã thấy "Thư ký riêng" Lương Thục Khuê cũng xuất hiện ở đây.

Trong cuộc đời của ông nội anh, anh thấy chuyện ông làm đúng nhất đó là kết thân với ông nội Hàm và thành toàn cho hôn sự của anh và Hàm Hi Họa. Còn lại lòng tốt của ông đều đặt sai chỗ, biết rõ người ta lợi dụng nhưng vẫn nhẫn nhịn mà giúp đỡ. Anh không có thời gian cũng không tốt bụng hùa theo ông.

Nói chính xác thì hôn sự của anh với Hàm Hi Họa cũng là ông ép, nhưng vì đó là cô nên anh mới đồng ý. Ông nội từ đó mà làm càng hơn, nghĩ anh đã không còn ba mẹ, thì anh sẽ nghe mọi thứ do ông sắp đặt. Mấy chuyện vặt vãnh anh không muốn để ý, cũng không muốn vì chúng mà xảy ra tranh cãi với ông nội. Nhưng chuyện của Lương Thục Khuê anh không thể làm ngơ, anh nhớ rõ cái lần cô ta dám ngang nhiên tới biệt thự của anh mượn cớ lấy tài liệu rồi diễu võ dương oai với cô gái nhỏ của anh.

Anh biết trước đây bản thân đối với phụ nữ ngoài nhu cầu sinh lý thì chẳng có chút ham muốn về mặt tình cảm gì đó với họ. Một phần vì anh bị Hàm Hi Họa phớt lờ, lạnh nhạt anh tức giận sau đó ích kỷ mà hùa theo cô, dẫn đến phóng túng bản thân nhưng với Lương Thục Khuê anh chưa từng đụng vào cô ta. Đơn giản thôi cô ta là do ông nội sắp xếp vị trí thư ký gì đó trong tập đoàn. Anh mặc kệ ông nội cũng mặc kệ cô ta, anh chỉ có một thư ký là Trần Nhân.

Lâu nay cô ta có vẻ không đi kiếm chuyện nữa anh cũng suýt quên mất cô ta. Thế mà hôm nay cô ta lại dám xuất hiện ở đây, không rõ là có ý đồ xấu xí gì.

Đương nhiên cô ta trong mắt anh chỉ là một con tôm, con tép không đáng để anh bận tâm.

Mà Lương Thục Khuê xuất hiện trong bữa tiệc này đúng là vì Nam Lãnh. Mục đích càng chắc chắn có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.