Đoàn làm phim hôm nay mọi chuyện đều vẫn ổn nhưng đã bị một tin tức đột ngột khiến cho bầu không khí sôi nổi không ít.
Nhà đầu tư chính của "Mười năm thương nhớ" sẽ "ghé thăm". Mà đã nhắc tới nhà đầu tư chính thì ai mà không biết đó là Đổng đại công tử vang danh cả thành phố M chứ.
Mấy cô gái trong đoàn phim, kể cả máy diễn viên nữ cũng háo hức chỉnh trang thật kỹ vẻ ngoài của mình để gặp đại công tử kia.
Hàm Hi Họa có chút nhàm chán, làm vậy bộ sẽ được anh ta để ý à. Mà cho dù anh ta để ý thì sao, sẽ tự nguyện dâng hiến cho anh ta?
Cô không hiểu tại sao mấy cô gái này lại luôn muốn đâm đầu vào những người, những thứ không thuộc về mình. Thật ra cô hiện tại chỉ là một nữ diễn viên vô danh, ngoài cái khuôn mặt đỉnh cấp này thì cô chẳng là gì cả, cô cũng không nghĩ tới chuyện có Nam Lãnh sau lưng thì muốn làm thì làm. Bản thân cô chẳng phải tự nhận mình là kiêu ngạo hay tỏ vẻ ta đây trong sạch. Cô chỉ làm theo những gì từ tận sâu con người cô muốn, đó là đi lên từng bước bằng sự nỗ lực và năng lực của bản thân.
Đang mải mê nghĩ tới nhân sinh cuộc đời thì đạo diễn Chu gọi cô lại.
Tay cầm kịch bản, cô chạy lại chỗ Chu Văn Khiêm.
"Đạo diễn gọi tôi ạ?"
Chu Văn Khiêm ừ. Anh bảo cô ngồi xuống ghế bên cạnh.
Đợi cô ngồi rồi, anh mới nói. "Cảnh tiếp theo có chút thách thức diễn xuất, cô thấy ổn không?"
Hàm Hi Họa nhìn anh rồi lại lướt qua kịch bản. Cô mím môi thành thực khai báo. "Tôi vẫn chưa bắm bắt chuẩn tâm lý nhân vật. Dường như còn thiếu một cái gì đó, tôi không hình dung được."
Chu Văn Khiêm rất tán thưởng tinh thần ham học hỏi, không kiêu ngạo của Hàm Hi Họa. Anh rất chắc chắn cô nhóc này là một tiềm năng xuất sắc trong tương lai của giới showbiz. Nên anh không ngại mà chỉ dạy cho cô từng chút từ cách biểu lộ cảm xúc, ngôn ngữ cơ thể, cách rơi nước mắt,... Cảm thấy cô nhóc này đặc biệt tiếp thu nhanh.
Đây là cảnh khi cả hai đã trưởng thành tình cờ gặp lại nhau sau mười năm xa cách.
Trấn Ánh hiện tại là một y tá xuất sắc của bệnh viện tỉnh. Nói chung cô đã có một công việc tốt dù bận đến tối mặt, tối mũi.
Đang có một trận hỏa hoạn tại tòa nhà hai mươi tầng trong thành phố vì vậy bệnh viện bận rộn hơn thường ngày. Cứ một lúc lại có xe cứu thương mang theo vài nạn nhân bị thương tới cấp cứu.
Thỉnh thoảng còn có người của đội cứu hỏa được đưa tới. Nhìn thân thể bị thương của bọn họ, dù có vô cảm đến mấy cũng phải xót xa. Cô nghĩ không biết người thân của họ sẽ ra sao khi chứng kiến con cái của mình lành ít giữ nhiều.
Cho tới khi lại một xe cứu thương đáp tới cửa bệnh viện, giường đẩy đã chờ sẵn. Có ba nạn nhân trong đó có hai lính cứu hỏa, khi vô tình nhìn rõ khuôn mặt của một trong hai người lính đã được đưa lên giường đẩy. Trần Ánh cứng đờ, cả người cô run lên, không phải chỉ có thân thể mà tâm hồn cô theo đó cũng run rẩy theo.
Bị ai đó gọi một tiếng Trần Ánh mới hoảng hốt chạy theo giường đẩy mà Chu Gia Nhân đang nằm. . ngôn tình ngược
Anh bị thương rất nặng nhưng không bị phỏng nhiều, chẳng qua bị vật nhọn đâm vào ngực buộc phải phẫu thuật ngay.
Trần Ánh muốn phụ tá cho bác sĩ mổ chính nhưng cô không thể để tâm trạng bất ổn của mình ảnh hưởng tới tính mạng của anh. Cô nói thật với bác sĩ cô là người quen của bệnh nhân, không tham gia ca mổ này.
Cô vẫn phải thực hiện công việc của mình chỉ là tâm trí không ngừng hỗn loạn, cô không thể tập trung toàn bộ những gì mình có ngay hoàn cảnh này. Cho đến khi bác sĩ thông báo ca mổ thành công trái tim lơ lửng của cô mới dần yên. Trần Ánh nhìn vài người lính cứu hỏa người ngợm dơ bẩn chờ chực bên ngoài đến giờ họ mới thở phào ngồi phịch xuống ghế. Còn có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp cũng mang sự lo lắng trên mặt chờ cùng bọn họ.
Hai tay Trần Ánh siết chặt, cô nhìn cửa phòng phẫu thuật rồi lẳng lặng rời đi. Vốn cho rằng sẽ quên anh vào một ngày nào đó của nhiều năm sau, cô nghĩ cho dù sẽ rất lâu nhưng chắc chắn không phải cả đời mãi nhớ anh.
Vậy mà ngay thời khắc gặp lại người con trai đó, cô hoàn toàn chịu thua. Cô biết cô không sao quên được anh, không sao ngừng yêu người ấy.
Chỉ là dù là mười năm trước hay mười năm sau người con gái bên anh luôn không phải là cô.
Trần Ánh đứng trên sân thượng, cô ngẩng mặt nhìn bầu trời âm u như sắp đổ một cơn mưa lớn. Trên má cô gái lăn những hạt nước mắt trong suốt.
Hai tay cô bám chặt vào thành sân thượng như thể cô sợ nếu buông lỏng chút thôi bản thân sẽ bị cơn gió cuốn cô rời khỏi nơi đây mất.
"Cắt. Tốt lắm." Tiếng đạo diễn vừa vang lên mọi người vẫn còn đang chìm đắm vào phân cảnh của Hàm Hi Họa mà chính cô cũng vậy. Phải mất một phút mới trở về thực tại.
Từ sân thượng đi xuống, trở về phim trường chỉ mất mười phút đi bộ.
Đang nghỉ giải lao thì cả phim trường đều lặng như tờ.
Hàm Hi Họa cũng bị ngạc nhiên nâng mắt lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt tràn đầy ý cười yêu nghiệt của Đổng Sở Thần. Lúc này anh ta đang trò chuyện với đạo diễn Chu. Có lẽ anh ta vừa mới đến thôi.
Sau đó Hàm Hi Họa bắt gặp mấy ánh mắt như hoa si của những cô nàng trong đoàn phim.
Mím môi một chút Hàm Hi Họa thôi quan tâm tiếp tục nghịch điện thoại. Thật ra cũng không phải nghịch gì, chỉ muốn nhắn tin với chồng yêu nhân lúc nghỉ ngơi. Bình thường cả hai đều bận rộn chuyện của mình, đến tối mới có thể ở bên nhau. Nên có thời gian rảnh rỗi cô liền quấy anh mà anh đôi khi cũng biết cách trêu ghẹo cô lại. Trước đây Hàm Hi Họa không hề biết Nam Lãnh cũng sẽ hài hước, cô nghĩ nếu cô nói điều này ra với mọi người cũng chẳng có ai tin đâu nhưng thật sự là như vậy và cô rõ chỉ bên cô anh mới bày ra mặt khác của bản thân. Và Hàm Hi Họa tự hào về điều này.
Như hiện tại chẳng hạn, sau khi bị Đổng đại công tử quấy nhiễu cô liền trở lại với anh. Tin nhắn anh vừa gửi đến. "Cô bé, anh đang họp. Thật sự muốn anh dừng họp rồi chạy đến phim trường bắt nạt em à?"
Đọc xong, hai tai Hàm Hi Hạo cũng dần đỏ lên, cái người đàn ông này… biết là anh chỉ trêu chọc thôi nhưng cô vẫn không nhịn được mà thẹn thùng, xấu hổ. Nhìn chằm chằm điện thoại không chớp mắt một lúc suy nghĩ xem nên đáp lại anh thế nào. Cô không hay biết từ khi cô cụp mắt thì có một vị đại thần vẫn luôn dán mắt vào khuôn mặt hơi hồng hồng của cô.
Đang định trả lời tin nhắn của Nam Lãnh thì đạo diễn gọi cô lại.
Hàm Hi Họa đáp một tiếng rồi báo với Nam Lãnh một tiếng, không làm phiền anh làm việc nữa. Cô cứ cảm thấy mình giống như một yêu nữ hại nước, hại dân khi suốt ngày câu dẫn vị hoàng đế Nam Lãnh.
Phát hiện bản thân ngày càng suy nghĩ khùng điên, Hàm Hi Họa vỗ vỗ hai má hơi nóng của mình chạy đến chỗ đạo diễn Chu.
Cô không rõ Chu Văn Khiêm và Đổng Sở Thần trước đó đã nói cái gì nhưng khi cô lại gần liền phát hiện ánh mắt của hai người có chút "nguy hiểm". Cô cào lòng bàn tay mình chào lướt qua hai bọn họ.
"Anh gọi tôi ạ?" Đối với đạo diễn Chu, cô rất tôn trọng anh, nên dù tuổi anh không lớn thì cô vẫn luôn kính mộ một mức độ nhất định.
Đạo diễn Chu cười cười, kêu cô ngồi rồi đi vào vấn đề. "Cô đã tìm được công ty giải trí thích hợp chưa?"
Chuyện này… Hàm Hi Họa có chút ngạc nhiên nhìn Chu Văn Khiêm, não bỗng load cực nhanh như vô ý mà nhìn Đổng Sở Thần vẫn luôn ngang nhiên "ngắm" mình nãy giờ.
Thu hồi lại tầm mắt cô thành thật trả lời. "Tôi vẫn đang suy nghĩ ạ." Sau lần thương lượng thành công với Nam Lãnh, Hàm Hi Họa cũng tự thân tìm hiểu những công ty giải trí khác. Về việc người đàn ông Đổng Sở Thần trước mắt này cũng là ông trùm trong giới giải trí cô cũng đã biết qua. Không nói về cái tính trăng hoa của anh ta thì thực lực của anh ta rất đáng tán thưởng, là tinh anh trong ngành này. Hơn nữa Thiên Tuế của anh ta hiện đang là công ty giải trí top đầu, trong tay anh ta có ảnh hậu, ảnh đế, đại hoa, tiểu hoa đều có đủ. Nếu lựa chọn một cách công bằng thì Thiên Tuế hoàn toàn là ứng cử viên tốt nhất.
Chu Văn Khiêm quan sát cô một chút, anh khá thích cô bé này, nhìn qua có vẻ rất mềm yếu nhưng đặc biệt khôn khéo và biết cách ứng xử. Người như cô nếu để cô lỡ vào một công ty không tốt thì phí phạm nhân tài biết bao, khi nãy Đổng Sở Thần đúng là có ý chiêu mộ Hàm Hi Họa. Tuy thanh danh mê gái đẹp của vị này ai cũng biết nhưng về năng lực, khả năng nhìn người rất được. Mà Đổng Sở Thần xưa nay không bao giờ có scandal ép buộc gái nhà lãnh, đều là đám phụ nữ thèm muốn anh ta. Như vậy xem ra cũng khiến anh yên tâm khi đứng ra làm trung tâm đưa Hàm Hi Họa gia nhập Thiên Tuế.
"Tôi có thể nêu ý kiến của mình không?" Anh thấy người trong đoàn phim luôn tập trung vào phía bọn anh liền trừng mắt cả đám cảnh cáo. Quả nhiên là ánh mắt giết người, cả đám ngay lập tức trở lại phần việc chính của mình.
Hàm Hi Họa mỉm cười, cô nhìn Chu Văn Khiêm lịch sự gật đầu. "Tôi rửa tai lắng nghe."
Đổng Sở Thần nhếch miệng thôi ngắm nhan sắc rung động lòng người của cô, anh dựa lưng vào ghế, bộ dáng nhàn nhã cầm tách trà nhấp một ngụm làm mấy cô gái đỏ mặt tía tai.
"Chắc cô cũng biết Đổng công tử đây là ông chủ của Thiên Tuế rồi nhỉ?"
Ý kiến gì thế này? Hàm Hi Họa nghi ngờ đảo mắt chạm phải cái nhìn đầy ý tứ của Đổng Sở Thần, cô vội dời đi. "Vâng tôi biết."
Chu Văn Khiêm gật gật đầu. "Thiên Tuế thực sự là lựa chọn tốt nhất với cô. Nếu cô là một người có tham vọng trở thành ảnh hậu hoặc xa hơn nữa là giải nữ chính xuất sắc nhất tại liên hoan phim Cannes hoặc Oscar thì Thiên Tuế là nơi cô cần đến." Anh không vòng vo mà đi vào trọng tâm, thậm chí là phô bày ra sự trần trụi của cái ham muốn trong con người Hàm Hi Họa.
Trái tim cô bỗng dao động, có lẽ hai người đàn ông muốn để cô tiếp thu dần dần nên đều ngầm không lên tiếng.
Trải qua hai phút, Đổng Sở Thần lần đầu lên tiếng. Anh lại nâng cốc trà lên môi, sau đó liếc qua cô gái đang xoắn xuýt đấu tranh. "Tôi đến đây mục đích là muốn chiêu mộ cô Hàm đây." Hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc của cô, anh cong môi tiếp tục. "Đương nhiên đây chỉ là chiêu mộ, còn lại cô phải dùng thực lực của mình để chính thức gia nhập Thiên Tuế."
Hàm Hi Họa chớp mắt nhìn anh, lần đầu tiên cô nhìn gần và lâu anh ta đến vậy. Cô phải thừa nhận người này rất yêu nghiệt và có một sức hút mãnh liệt không chỉ với phái nữ mà cô nghĩ cả đàn ông.
Bị cô nhìn chằm chằm chân mày Đổng Sở Thần giật nhẹ chờ cô lên tiếng.
"Tôi có thể hỏi vì sao anh lại chiêu mộ tôi không?" Dù sao cũng phải biết nguyên nhân chứ, cô còn chưa có một tác phẩm hay quảng cáo nào thì làm sao lại được người này để mắt tới, thậm chí cô và anh ta còn chưa bao giờ gặp nhau. À lần trước ở đại học A có "tình cờ" gặp nhưng hình như anh đâu có để ý gì tới cô. Làm người vẫn nên cẩn thận một chút dù anh ta có là boss của một công ty giải trí lớn đi nữa.
Đổng Sở Thần không khó chịu khi bị cô hỏi ngược lại, anh vẫn giữ nụ cười yêu nghiệt như cũ. "Dựa vào nhan sắc của cô… " Anh nhìn cô không ngần ngại. "Đủ chưa?"
Hàm Hi Họa hít sâu, thành thật lý do này cũng không phải không hợp lý. Nhưng cô vẫn phải suy nghĩ trước đã, hơn nữa như anh ta nói muốn gia nhập còn phải dựa vào thực lực của cô, xem ra sẽ có phần khảo sát nào đó rồi.
Sau khi nghĩ thông Hàm Hi Họa đứng dậy hơi khom người. "Xin nhận ý tốt của Đổng tổng với Chu đạo. Tôi sẽ về hỏi ý kiến người nhà và trả lời Đổng tổng."
Đổng Sở Thần đã đoán được câu trả lời của cô, anh gật đầu cười rất phóng khoáng đáp. "Được."
Chu Văn Khiêm cũng cười rồi cho Hàm Hi Họa rời đi.
Nguyễn Trân Châu nhắn tin hỏi cô có thời gian đi ăn không, Hàm Hi Họa mấy hôm nay đều nửa đêm mới về tới nhà. Cô bảo chờ cuối tuần tan sớm sẽ nhắn lại cho Nguyễn Trân Châu.