"Chủ tịch, Hạ Nghi Lạp chạy trốn rồi." Chú Trương thông báo tin này mà trái tim già của ông cũng run rẩy theo. Từ lúc nhận được tin tức Hạ Nghi Lạp trốn thoát ông đã toát mồ hôi hột, có trời mới biết ông chủ đã hứa giao nộp Hạ Nghi Lạp cho Hàn Dĩ Ngôn, cô ta mà bỏ trốn thì khác nào nói Nam Lãnh thất hứa.
Đúng như ông dự đoán Nam Lãnh đang chú tâm lật mở tài liệu vừa nghe thấy câu này, bàn tay liền khựng lại sau đó là một cơn giận tam đình trỗi dậy. "Mẹ kiếp. Ba tên vệ sĩ do chú đào tạo lại không giữ được một người đàn bà?"
Thái dương chú Trương giật giật, ông cắn răng nhận lỗi. "Xin lỗi, là tôi không quản tốt thuộc hạ."
Nam Lãnh tức giận đập mạnh bàn một cái. "Lập tức truy bắt cô ta. Cô ta dám chạy trốn…"
Chú Trương nuốt nước miếng lập tức thi hành nhiệm vụ. Lần này có hy sinh cái mạng già này ông cũng phải tìm ra Hạ Nghi Lạp. Cô ta đúng là phiền phức, phiền ông mấy năm nay rồi trước khi rời đi còn dội cho ông thêm cục nợ kinh khủng này nữa.
Tạm thời Nam Lãnh chưa tiết lộ tin Hạ Nghi Lạp chạy trốn cho Hàn Dĩ Ngôn biết. Anh sợ hắn ta lại nghĩ anh lừa hắn rồi làm ra chuyện gì đó bất lợi với anh trong khoảng thời gian này.
…
Chân của Hàm Hi Họa không bị gãy nên nghỉ ngơi nửa tháng đã ổn, có thể quay phim trở lại. Đạo diễn và cả Lý Kỳ hối cô đến phiền luôn rồi.
Tối Nguyễn Trân Châu với Đỗ Thắm hẹn cô đi ăn lẩu.
Hàm Hi Họa đồng ý, cô nhắn tin cho Nam Lãnh rồi nhanh chóng thay quần áo bắt taxi đến nhà hàng.
"Cho cậu xem cái này." Đỗ Thắm lướt lướt điện thoại tìm gì đó rồi đưa đến trước mặt cô hấc cằm.
Hàm Hi Họa nhướng mày cầm lấy, đập vào mắt cô là hình ảnh người con gái trẻ trung, xinh xắn được một người đàn ông trung niên hơi béo ôm eo.
Người con gái kia không ai khác là Đậu Nhạc Yến.
"Từ khi nào đây?" Hàm Hi Họa ngẩng mặt lên nhìn cả hai hỏi.
Đỗ Thắm đáp: "Tuần trước, tớ vô tình bắt gặp, còn tưởng nhìn nhầm. Mà cậu ta còn cố tình làm như chẳng quen biết tớ làm tớ tức chết."
Trân Châu chán chường kể thêm: "Hai ngày sau cậu ta mới về phòng, bọn này mới đưa tấm hình này ra hỏi. Chẳng rõ thế quái nào quan tâm nhau cuối cùng là cãi nhau một trận ra trò. Ngày hôm sau cậu ta làm lớn chuyện lên dọn ra khỏi phòng ký túc."
Đỗ Thắm bồi thêm: "Mà cậu ta bị úng đầu hay gì còn trách cứ cậu nữa." Cậu ở đây ý là Hàm Hi Họa.
Hàm Hi Họa không quá ngạc nhiên, vì chuyện Đậu Nhạc Yến hãm hại cô mới cách đây không lâu, cô đã rõ trong tầm tay.
"Trách thế nào?" Cô hỏi, dù sao cũng muốn nghe xem cô ta nói xấu cô tệ cỡ nào với hai bạn yêu.
Đỗ Thắm nhớ lại chuyện cũ nên cơn tức dội lên. "Nói cậu giành giật bạn trai của cậu ta. Cậu ta bị ấm đầu hay gì chứ?"
Nguyễn Trân Châu cười khẩy. "Chắc thấy Hứa Ngạn Thâm để ý Họa Họa. Nhưng đó là lỗi của anh ta, liên quan gì tới Họa Họa."
Đỗ Thắm gật gù đầu. "Chính xác. Chả biết cô ta từ khi nào lại ích kỷ như vậy."
Hàm Hi Họa không nói gì, cô lặng im trầm tư, tay khuấy ly nước coca. Viên đá trong ly kêu leng keng rất vui tai.
Đỗ Thắm với Nguyễn Trân Châu tưởng cô buồn nên an ủi.
"Kệ cậu ta đi, không chơi được thì không chơi. Bọn mình tốt với cậu ta nhưng cậu ta không trân trọng thì thôi vậy."
Nguyễn Trân Châu cũng đồng ý. "Chúng ta không thẹn với lòng mình là được rồi."
Hàm Hi Họa mỉm cười lắc đầu với bọn họ. "Tớ không sao đâu. Đúng là cậu ta không đáng để bọn mình trân trọng." Sau đó cô cũng không nói vụ bài đăng Đậu Nhạc Yến thuê người vu khống cô lần trước. Cảm thấy chuyện đã vậy rồi, chi bằng cô từ bi để lại chút tình cảm mà Nguyễn Trân Châu và Đỗ Thắm đã dành cho cô ta.
Về sau đừng động đến cô hay Trân Châu, Đỗ Thắm là được.
Ba bọn cô ăn xong lại ghé trung tâm thương mại mua sắm ít đồ nữa mới chia tay.
Về tới biệt thự đã mười một giờ, cô hỏi dì Mân, Nam Lãnh về lâu chưa. Dì ấy bảo tầm chín giờ. Thế là cũng sớm rồi.
Cô cầm mấy túi đồ lên tầng hai, cô đã chuyển xuống cùng phòng với anh. Cách sống như xưa lại trở về, Hàm Hi Họa hiện tại rất hạnh phúc.
Nam Lãnh không có trong phòng ngủ, vậy là ở thư phòng rồi.
Cô tắm rửa sơ qua mới đi tìm anh, còn mang theo một túi đồ đã mua cho anh.
Vừa mở cửa phòng, mùi thuốc lá đã xông vào mũi.
Hàm Hi Họa nhăn mày.
Nam Lãnh biết là cô, anh vẫn kẹp điếu thuốc trong tay, giọng khàn đặc vang lên. "Lại đây với anh."
"Dạ." Hàm Hi Họa khóa trái cửa, cô tự nhiên đi đến ngồi lên đùi người đàn ông, túi đồ đặt trên bàn làm việc.
"Đi chơi vui không?" Anh hít một hơi thuốc nữa mới bỏ nó vào gạt tàn.
Hàm Hi Họa gật đầu. "Cũng vui ạ. Anh có tâm trạng sao?"
Nam Lãnh lắc đầu, anh phủ một tay lên ngực cô bóp đều. "Hạ Nghi Lạp trốn chạy rồi."
Hàm Hi Họa tròn mắt nhìn anh, cô không thể tin nổi làm sao cô ta có thể thoát được thuộc hạ của Nam Lãnh. Cái này chính cô cũng phải thừa nhận Hạ Nghi Lạp có bản lĩnh. "Vậy Hàn Dĩ Ngôn…"
Nam Lãnh nheo mắt cắn môi cô. "Anh không muốn em nhắc đến tên của anh ta." Kể từ khi rõ tình cảm hắn dành cho Họa Họa, anh ngày càng bài xích việc cô và hắn có liên quan. Đây là sự chiếm hữu, độc đoán cũng là ích kỷ đối với người phụ nữ của mình. Nhưng anh không muốn thay đổi.
Hàm Hi Họa cong môi mặc anh gặm nhấm cánh môi. "Ưm…" Nam Lãnh tách miệng cô ra, đầu lưỡi luồn vào nhanh chóng càn quấy mật ngọt bên trong khoang miệng của cô gái. Đang trò chuyện cơ mà…
"Ưm… quà…" Vừa ú ớ được vài chữ đã bị anh nuốt trọn.
Nam Lãnh bóp mạnh ngực cô, quyến rũ nói bên tai. "Để sau." Bàn tay anh đi vào trong vạt váy ve vuốt đùi trong của cô, cảm nhận được nơi đó hơi ẩm ướt, ngón tay khẽ chạm.
Hàm Hi Họa cong eo không nhịn được sự trêu đùa bàn tay của người đàn ông mà phát ra tiếng rên nho nhỏ câu hồn.
"Làm ở đây nhé em." Anh nỉ non bên tai vợ, sau tiếng đồ đạc rơi rớt cả người Hàm Hi Họa được anh gọn gàng đặt ngồi lên bàn làm việc.
Nam Lãnh nhếch miệng nhìn cô nhóc trần trụi trước mắt mình. Anh đá cái ghế xoay sang một bên, hơi khom người ngậm lấy ngực cô.
Hàm Hi Họa thở nặng nề, cô ưỡn ngực, hai tay chống ra sau bám chặt lấy mặt bàn. Chân cô quắp quanh hông anh.
Rồi cô không rõ mình đã bị anh đẩy nằm trên bàn từ lúc nào, lưỡi anh đang khám phá nơi nhạy cảm nhất của cô, anh chôn đầu vào giữa hai chân cô, bàn tay như gọng kìm tách rộng hai chân cô ra.
Hàm Hi Họa khó chịu nhưng càng hưng phấn, cô theo từng cái liếm mút mạnh mẽ của anh rên rỉ không ngừng.
Đến khi anh thôi chọc cô, đỡ cô ngồi dậy lần nữa bắt cô kẹp chặt lấy hông anh.
"Ôm anh nào." Tay cô vừa giữ chặt cổ người đàn ông, bên dưới hoàn toàn lấp đầy âm đ*o thít chặt.
Những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai vang lên trong căn phòng.
Nửa tiếng sau Nam Lãnh xoay người phụ nữ lại, cô chống hai tay lên mặt bàn, người khom xuống.
Nam Lãnh hôn dọc theo tấm lưng mảnh khảnh đầy mồ hôi của cô. "Họa Họa…" Trong cơn mê tình, người đàn ông thì thầm. "Người phụ nữ của anh." Dứt lời anh thúc sâu vào trong thân thể Hàm Hi Họa.
Kết thúc hai đợt sóng tình dồn dập, dũng mãnh như thác lũ, Nam Lãnh ôm cô dựa vào ngực mình một phút rồi bế cô về phòng.
Nam Lãnh theo thói quen sau khi làm tình hút một điếu thuốc. Đam Mỹ H Văn
Dù đã ngắm bao nhiêu lần cái dáng vẻ nam tính, gợi cảm này của anh Hàm Hi Họa vẫn không khống chế được sự say mê bất tận ăn tận cốt tủy. Ánh mắt cô đắm chìm vào khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông qua làn khói đầy dụ tình.
Nam Lãnh thích ôm cô tựa vào đầu giường thế này, anh cong môi ngắm cô nhóc trên người mình.
"Anh đẹp thế à?" Người đàn ông đang có tâm trạng tốt dẫn đến sự tự tin cũng tăng lên. Mà anh tự tin là có căn cứ.
Hàm Hi Họa mỉm cười gật đầu. "Không ai đẹp bằng chồng em."
Cái cảm giác cùng anh thân mật thế này thật thích, đặc biệt Hàm Hi Họa cực kỳ yêu thích nằm nhoài trên người anh như vậy. Cả hai chẳng có mảnh vải nào trên người, da thịt trần trụi tiếp xúc, vừa gợi tình vừa gợi dục. Đều thỏa mãn sự khao khát và dục vọng của nhau.
"Khi nào 'Thiên Hạ' đóng mấy?" Nam Lãnh hơi xốc cô dậy một chút, bàn tay ở lưng cô ma sát nhẹ nhàng.
Hàm Hi Họa nghĩ nghĩ cô trả lời. "Chắc cỡ hai tháng nữa ạ."
Nam Lãnh gật đầu. "Quay xong bộ đó để trống một ít thời gian, chúng ta đi tuần trăng mật."
Hai mắt ai đó sáng rực như sao. Cô hét lên. "Thật ạ?"
Anh bật cười, hít hai hơi thuốc rồi vứt vào gạt tàn. Anh kéo cả người cô lên, môi ngậm lấy cánh môi cô. "Ừ, thật."
Hàm Hi Họa cảm nhận rõ dương v*t của anh đã căng phồng, cô lấp lánh ánh mắt ghé gần tai anh nỉ non. "Em phục vụ anh." Dứt lời cô trượt người xuống, làn môi bắt chước anh di chuyển từng chi tiết trên thân thể người đàn ông.
Nam Lãnh thở nặng nề, nắm lấy ngực cô bóp.
Cô lần nữa trượt hẳn xuống dưới chân anh.
Không do dự hai tay nắm lấy dương v*t anh vuốt ve, hơi thở của người đàn ông sâu hơn, nhanh hơn. Hàm Hi Họa mím môi gia tăng lực ở hai tay. Cô thừa nhận cái thứ này của chồng mình quả nhiên rất lớn, cô không thể tưởng tượng nổi làm thế nào âm đ*o của cô có thể nuốt trọn nó một cách dễ dàng như vậy. Có lẽ là… cô ra nhiều nước khiến nó trơn trượt hơn.
Mà tạm thời kệ nó đi, cô thừa nhận cô thích kích thước cái đó của chồng. Vì nó thỏa mãn được dục vọng sâu kín trong cô.
Miệng nhỏ khẽ há rồi ngậm lấy dương v*t to lớn của người đàn ông.
Nam Lãnh rên thành tiếng, tay giữ lấy vai nhỏ của cô xoa xoa.
Cuối cùng anh không chịu nổi nữa, anh ôm cô nằm dưới thân, mạnh mẽ tách mạnh hai chân cô ra, rồi lại nâng chúng đặt lên bờ vai Thái Bình Dương của mình, anh nhìn khuôn mặt mơ màng của vợ, thân dưới nhấn vào.
Cả hai lần nữa hòa làm một.