Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 53: Chương 53: Gửi nụ hôn thay lời cảm ơn




Tống Hân Nghiên lắc đầu, ánh mắt cương quyết: “Xin lỗi bác cả, chú ba, tôi không thể để các người đưa ông nội đi được. Sau khi đến đây, sức khỏe của ông nội mới khá hơn đôi chút, bây giờ thỉnh thoảng cũng có thể tỉnh táo lại một lúc. Nếu như giờ lại chuyển viện thì lỡ giữa đường xảy ra tình huống ngoài ý muốn, hậu quả sẽ khó mà lường được. Nếu mọi người thật sự không muốn ông điều trị ở đây thì có thể đợi ông khỏe hơn rồi đưa đi. Trong thời gian này, bác cả và chú ba muốn gặp ông thì tôi sẽ chào đón bất cứ lúc nào.”

“Làm như vậy sao được!”

Tống Quốc Đại nhíu mày: “Có gia đình nào con trai vẫn còn sống mà lại để cháu gái chăm sóc ba mẹ già đâu? Huống hồ, bọn bác muốn gặp ông còn phải được cháu đồng ý. Như thế còn ra gì nữa?”

Tống Quốc Bảo gật đầu phụ họa.

Cảnh sát ở bên cạnh cũng khuyên: “Cô Tống, cô nên nhường đường đi thì hơn. Cho dù cô là cháu gái của ông cụ Tống nhưng cũng không phải là người giám hộ trực tiếp, không có quyền quyết định ông cụ đi hay ở. Vả lại, bây giờ con ruột của ông cụ đều đã đến đây đón người…”

Ông cụ là do nhà con trai thứ hai chăm sóc, với sự tráo trở của Tống Quốc Dũng, sau khi trở về chắc chắn sẽ không được chăm sóc tử tế.

Tống Hân Nghiên kiên quyết không cho.

Lúc đôi bên đang giằng co, một giọng nói trầm thấp truyền vào tai của tất cả những người có mặt ở đây.

“Cố Vũ Tùng, cảnh sát Hải Thành các cậu đều bênh người thân bất chấp đạo lý như vậy à?”

Người nói cười mỉa mai: “Bảo sao trị an lại kém như vậy.”

Giọng nói nghe có vẻ tùy ý của người đàn ông giống như gió lạnh lướt qua, khiến người ta bất giác rùng mình.

Đám người nhà họ Tống bị chê cười đều có vẻ mặt bất an.

Cảnh sát Hải Thành bị giễu cợt cũng tái mét mặt mày.

Mọi người quay đầu, lúc thấy người đi tới bên cạnh Cố Vũ Tùng, mọi sự phẫn nộ đều kết thúc.

Lý do rất đơn giản, không tính thân phận của người đàn ông đang nói chuyện, chỉ riêng Cố Vũ Tùng thôi là bọn họ đã không thể trêu vào rồi!

Nhưng Tống Kim Minh lại không thuộc hàng ngũ đó.

Từ sau khi cậu ba nhà họ Tống bị ông cụ thu lại quyền hành thì chỉ sa đà vào tửu sắc với các người mẫu trẻ trong giới. Thái tử Cố là ai, anh ta từng nghe qua nhưng lại không để ý tới.

Tống Kim Minh tức giận trừng mắt: “Mày bớt lo chuyện nhà người người khác đi.”

Anh ta quay đầu lại, thái độ cứng rắn: “Tống Hân Nghiên, mày có giao hay không?”

“Không giao.”

“Muốn chết à!”

Tống Kim Minh giơ tay định nắm tóc Tống Hân Nghiên, muốn động thủ.

Nhưng tay anh ta còn chưa chạm đến tóc Tống Hân Nghiên thì đã bị người khác chặn lại giữa chừng.

Người tới khí thế lạnh lẽo, nắm lấy cổ tay anh ta kéo một phát, vừa bẻ vừa vặn rồi khóa trái ra sau lưng, đạp một cước vào lưng anh ta.

“Phịch!”

Tống Kim Minh bị đạp cho nằm rạp xuống đất.

Tưởng Tử Hàn ghét bỏ lau tay, từ trên cao nhìn xuống Tống Kim Minh giống như nhìn phế vật: “Người phụ nữ của tôi mà cậu cũng được phép chạm vào một sợi tóc của cô ấy à?”

“Kim Minh!”

Con trai bị đánh, Tống Quốc Đại nổi giận đùng đùng: “Tống Hân Nghiên, hóa ra cô lại học được bản lĩnh tìm người ngoài ra tay đánh anh họ của mình à?”

Tống Hân Nghiên xin lỗi không chút thành ý: “Bác cả, xin lỗi nhé. Tử Hàn không cố ý, là anh ba ra tay trước, anh ấy chỉ bảo vệ tôi theo bản năng thôi.”

Cô quay sang Tưởng Tử Hàn, khóe môi khẽ nhếch lên, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được khen ngợi anh: “Đẹp trai lắm.”

Đáy mắt Tưởng Tử Hàn hiện lên ý cười.

Còn trong mắt Tống Quốc Dũng thì nhoáng vụt qua vẻ đắc ý.

Anh cả bị chọc giận thì sẽ không đứng về phía con nhỏ Tống Hân Nghiên kia nữa.

Ông ta ra vẻ phẫn nộ: “Tống Hân Nghiên, mày dám tìm người ngoài ra tay đánh người trong nhà! Còn không bảo nó xin lỗi bác cả và anh họ của mày đi.”

“Người ngoài?”

Đôi mắt lạnh lẽo của Tưởng Tử Hàn híp lại, nắm cằm Tống Hân Nghiên, buộc cô ngẩng đầu lên: “Con gái lấy chồng như bát nước hắt đi. Tống Hân Nghiên, rốt cuộc ai mới là người nhà của em? Anh làm chồng em khiến em rất ngại nói ra à?”

Sự tức giận cuộn trào trong đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông khiến Tống Hân Nghiên run lên.

Cô vội mỉm cười kéo cánh tay anh: “Bác cả, chú ba, Tử Hàn không phải người ngoài, anh ấy là chồng của tôi. Bác sĩ khoa cấp cứu ở bệnh viện Phổ Nhân.”

Trên thân người đàn ông có khí thế dọa người, lại có Cố Vũ Tùng đi cùng bên cạnh. Vốn tưởng là một nhân vật lớn, ai ngờ chỉ là một bác sĩ bình thường.

Tống Quốc Bảo cười mỉa: “Là chồng của mày thì càng không nên, làm gì có con rể nhà ai giống như nó, lại dám thách thức với người bên nhà vợ? Còn dám đánh nhau, cũng chỉ là một bác sĩ quèn thôi mà.”

“Mày kết hôn rồi ư?”

Giọng nói của Đường Ngọc Linh ré lên: “Tống Hân Nghiên, nhà bọn tao thiếu mày cái ăn hay cái mặc mà mày lại tát vào mặt chúng tao, đi tìm một thằng bác sĩ nghèo như vậy.”

Bên phía nhà họ Tống rào trước đón sau công kích Tưởng Tử Hàn.

Cố Vũ Tùng đứng xem không ngừng thở dài.

Tự mình muốn tìm đường chết thì người khác có cách gì đây?

Cậu cả Cố quay sang bên cạnh, vẫy tay với lãnh đạo cảnh sát: “Đây là việc nhà người ta, mặc dù cảnh sát là đầy tớ của nhân dân, nhưng mà mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Giải tán đi, trên địa bàn của tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Nhóm cảnh sát do dự một chút, sau đó gật đầu rời đi.

Đến cảnh sát cũng mặc kệ. Lúc này Tống Quốc Đại lại chỉ lo cho con trai, Tống Quốc Bảo buộc phải kiên trì thương lượng với cô cháu gái.

“Hân Nghiên, hôm nay chuyện này cũng đã náo loạn lên rồi, đánh cũng đã đánh, để bọn bác đón ông nội đi đi. Cháu cứ ngang ngược giành ông nội cháu như thế này cũng không đúng, ai không biết còn tưởng là cháu muốn ép ông cụ viết di chúc gì đó, chia cho cháu một mớ tài sản đấy.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên vừa giận vừa bi ai, trên mặt không hề kiêu ngạo cũng không tự ti: “Chú ba yên tâm, tôi đã ra khỏi nhà, sau này tuyệt đối sẽ không lấy thêm của nhà họ Tống một đồng một cắc nào đâu. Sau khi ông nội khỏi bệnh, nếu các người muốn đón ông thì tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng bây giờ thật sự không phải lúc, khoan nói đến việc điều kiện của bệnh viện các người tìm không sánh được với nơi này, chỉ nói đến trang thiết bị và năng lực điều trị thôi, mặc dù nơi này là viện dưỡng lão nhưng không phải bệnh viện nào cũng có thể vượt qua được.”

Mặc dù bên nhà họ Tống không muốn thừa nhận, nhưng Tống Hân Nghiên nói không sai.

Nơi này quả thật tốt hơn bệnh viện bọn họ tìm rất nhiều!

Hai bên lại lần nữa lâm vào giằng co.

Cuối cùng vẫn là Tống Quốc Đại quyết định: “Ở lại cũng được, nhưng sau khi ông cụ khỏe lại thì bọn tôi nhất định phải đón đi. Ngoài ra, trong thời gian điều trị, nếu bọn tôi muốn đến thăm ông thì cô không được ngăn cản.”

Tống Hân Nghiên vốn cũng không có ý định ngăn cản: “Được. Nhưng hôm nay không được, quá nhiều người sẽ làm phiền ông nội nghỉ ngơi.”

Tống Quốc Đại không nói tiếp nữa, sắc mặt lạnh lẽo đưa con trai rời đi.

Anh cả đã đi rồi, Tống Quốc Bảo cũng không muốn làm con chim đầu đàn, vội vàng chạy đuổi theo.

“Anh cả, em ba!” Tống Quốc Dũng vội vàng đuổi theo.

Tống Mỹ Như liếc sang Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng, vừa không cam lòng vừa ghen tị siết chặt nắm đấm.

Dựa vào cái gì mà con nhỏ đê tiện Tống Hân Nghiên kia lại luôn may mắn như vậy.

Quen Cố Vũ Tùng thì thôi đi, ngay cả tìm một người chồng bình thường thôi mà cũng cao lớn đẹp trai như vậy!

Sau khi đuổi hết những người dư thừa.

Tống Hân Nghiên bình tĩnh rút tay khỏi cánh tay Tưởng Tử Hàn: “Hôm nay may nhờ có anh và cậu Cố tới, cảm ơn hai người.”

Tưởng Tử Hàn thản nhiên liếc cô một cái, rõ ràng là không vừa lòng: “Cô cảm ơn người ta như vậy à?”

Tống Hân Nghiên hơi sững sờ, còn phải cảm ơn thế nào?

Nhớ đến nụ hôn tối qua, cô đột nhiên nhón chân, hôn lên môi của người đàn ông.

“Như vậy à?”

Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vừa chạm đã tách ra, nhưng xúc cảm mềm mại lại thấm vào như chất mật.

“Đồ cơ hội!” Tưởng Tử Hàn đầy vẻ ghét bỏ, nhưng ánh mắt không tự chủ được lại trở nên dịu dàng.

Ai ôi chết tiệt!

Cố Vũ Tùng vội vàng che mắt lại.

Tình cảm này thật là… Mắt chó của anh ta cũng sắp mù rồi.

Tưởng Tử Hàn đi xem bệnh án và thuốc uống của ông cụ: “Phương án điều trị không sai, chỉ cần chăm sóc tốt, sau khi xuất viện chăm sóc chu đáo thì sống thêm bảy tám năm cũng không thành vấn đề.”

“Thật à?”

Tống Hân Nghiên thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.