Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 86: Chương 86: Lại gặp nhau




Rất nhanh đã đến đảo, mọi người lần lượt xuống khỏi trực thăng.

Hàm Hi Họa như thường lệ đợi Nam Lãnh lấy hành lý.

Quả như mọi người ca tụng, Island Big có thể được xem là đảo hoàng gia. Mỗi một thứ tại đây đều có giá trị xa xỉ, mỗi một dịch vụ đều xứng tầm với giá trị của khách hàng.

Mọi người đến khách sạn nhận phòng trước.

Nam Lãnh cầm chìa khóa phòng rồi dắt tay Hàm Hi Họa đi về hướng thang máy. Trước đó không quên tạm biệt mấy người đi cùng.

Thẩm Thiếu Hàng bảo mọi người cất hành lý xong thì tụ tập dưới sảnh ăn cơm trưa trước. Mọi người đồng ý.

"Đẹp quá…" Hàm Hi Họa không nghĩ phòng lại đẹp đến vậy. Vị trí khách sạn đặt gần bãi biển, đứng từ ban công tầng năm nhìn ra là khoảng trời xanh mênh mông, nắng vàng rực rỡ tô điểm cho biển ngọc càng thêm xinh đẹp.

Nam Lãnh đặt vali vào tủ đồ, nghe vợ cảm thán anh mỉm cười đến ban công, từ phía sau ôm lấy cô, làn môi nhẹ hôn cần cổ thon mịn một cái, ánh mắt nhìn ngắm khung cảnh không thực trước mắt. Đúng là vô cùng đẹp.

"Em thích sau này lại mang em đến đây chơi." Anh thu hồi tầm mắt nhìn sang cô, khóe môi cô vẫn đang cong lên, xem ra tâm trạng cô nhóc rất tốt.

Hàm Hi Họa gật đầu. "Em muốn cùng ba mẹ tới đây nghỉ dưỡng ạ."

Nam Lãnh yêu chiều hôn bờ vai mảnh khảnh, anh ừ một tiếng. "Em muốn thế nào thì sẽ thế đó."

Sau đó Hàm Hi Họa muốn chụp ảnh, cô tạo dáng đứng ở ban công. Nam Lãnh liên tục chụp cho cô khoảng chục tấm.

Hàm Hi Họa nhìn nhìn cảm thấy người đàn ông của cô chụp hình cũng không tệ.

"Anh yêu…" Cô chớp mắt gọi.

Tim Nam Lãnh run lên, anh không tự chủ được ôm eo cô kéo lại gần. Đầu hơi cúi xuống nhìn cô nhóc mặt mày vô cùng thích thú. "Làm sao?"

Sau đó Hàm Hi Họa chỉnh tư thế một chút, cô ôm lấy anh, tay cầm điện thoại nâng lên canh góc chụp thật chính xác rồi nhấn chụp.

"Đẹp không ạ?" Cô mở ba tấm vừa tự sướng ra, hơi nâng mắt nhìn Nam Lãnh. Cô cực kỳ hài lòng với thành phẩm mình tạo ra, phải nói là mấy bức ảnh này tình cực kỳ.

Thứ rõ nhất của bức ảnh là khuôn mặt xinh đẹp của cô gái. Chỉ thoáng thấy phía sau người đàn ông, thấy được bờ vai rộng vững trãi của anh, thấy được cần cổ thon gầy, nam tính của anh, đằng sau là biển trời mênh mông đẹp đến không thực.

Nam Lãnh trong mắt đều là ý cười, anh gật đầu. "Rất đẹp."

"Gửi qua cho anh nhé." Anh nghĩ hình nền điện thoại của anh về sau sẽ là bức ảnh này.

Hàm Hi Họa vui vẻ đáp được. Cô nói xong liền gửi qua wechat cho anh. Cô gửi luôn cả ba tấm vì tấm nào cũng đều đẹp.

Sau đó Hàm Hi Họa chọn một trong ba làm ảnh nền.

Nam Lãnh cũng vậy.

Nhà hàng Thẩm Thiếu Hàng chọn là một nhà hàng Tây.

Mọi người ai cũng rất hài lòng.

Hàm Hi Họa chọn một mì ý.

Đang ăn chưa được bao lâu thì vài người khách tiến vào, vị trí của bọn họ nhìn thấy rõ.

Hàm Hi Họa không chớp mắt nhìn chằm chằm mấy người Hàn Dĩ Ngôn cũng đang ngạc nhiên quan sát bọn cô.

Thế quái nào trùng hợp vậy chứ.

Hàn Dĩ Ngôn đi cùng Hứa Ngạn Thâm, còn có Đường Tuyết và một người phụ nữ đang khoác tay Hứa Ngạn Thâm. Hai người đàn ông khác nữa mà cô chưa từng gặp bao giờ, chắc là bạn bè của anh.

Bọn họ gật đầu coi như chào hỏi sau đó không để tâm tới đối phương nữa.

"Không phải anh biết Nam Lãnh với Hàm Hi Họa tới đây trước hả?" Hứa Ngạn Thâm cười thâm sâu, anh ta vỗ vào vai Hàn Dĩ Ngôn nói nhỏ.

Hàn Dĩ Ngôn nhàn nhạt thu hồi tầm mắt trên người Hàm Hi Họa, anh dùng ánh mắt khinh khỉnh liếc Hứa Ngạn Thâm một cái rồi lạnh nhạt đáp. "Nhàm chán." Anh nói thật, anh đúng là không rõ Nam Lãnh với cô cũng tới đây. Nghĩ lại đang có lễ hội bọn cô đến đây chơi cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Gần đây vì chuyện của Hạ Nghi Lạp nên anh tạm thời gạt chuyện của Nam Lãnh qua một bên, lại thêm anh đang gặp chút chuyện không tốt bên tổ chức. Nếu không chuyện lần này bọn họ đến Island anh đã nắm được.

Hứa Ngạn Thâm nhìn vẻ mặt của Hàn Dĩ Ngôn cũng rõ anh không nói dối. Đúng là trùng hợp thật.

Cô nàng bên cạnh nũng nịu dán sát vào người anh ta, bộ ngực tròn trịa cạ vào cánh tay cứng rắn, giọng nói ngọt ngào hỏi han. "Kia là Nam tổng lừng danh ạ?"

Hứa Ngạn Thâm không ngần ngại bóp ngực cô ta hai cái, anh cười cười đáp đúng vậy. "Sao? Thấy hắn ta là quên tôi đây à?"

Nụ cười của cô ta khựng lại, vội lắc lắc đầu. "Không mà, em yêu anh thế nào anh còn không hiểu sao." Cô ta lại ôm chặt eo Hứa Ngạn Thâm, hận không thể ngay tại đây cùng anh ta làm chuyện người lớn.

Hứa Ngạn Thâm rời tay khỏi ngực cô ta, anh cười lạnh một tiếng tiếp tục cùng Hàn Dĩ Ngôn đến bàn ăn trưa. Ánh mắt thỉnh thoảng không nhịn được mà hướng đến nơi cô gái nào đó.

"Bọn họ…." Hàm Hi Họa sau khi kinh ngạc một phen thì trở về trạng thái bình thường, cô ghé lại gần Nam Lãnh thì thầm.

Không biết đây là trùng hợp hay có ý đồ, Nam Lãnh suy tư một chút rồi nghiêng đầu nhìn vợ, anh lắc đầu trấn an. "Không cần lo lắng, gần đây Hàn Dĩ Ngôn không có động tĩnh gì cả. Đây hẳn là trùng hợp." Anh là người có không ít kẻ thù, trước khi đi đâu đều phải sắp xếp người bảo vệ trong bóng tối mà lần này cũng không ngoại lệ. Mục đích rất đơn giản chỉ đi chơi một chuyến nhưng thân phận của anh không cho phép anh buông lơi, lơ là sự an toàn của mình và Họa Họa.

Thấy Thẩm Thiếu Hàng ở đối diện dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, anh lắc đầu ra hiệu không có gì. Thẩm Thiếu Hàng cũng biết chuyện của anh và Hàn Dĩ Ngôn đương nhiên bí mật về thân phận của Hàn Dĩ Ngôn thì anh không tiết lộ, anh nghĩ chuyện này không nên nói ra thì tốt hơn dù cho Thẩm Thiếu Hàng là người anh tin tưởng.

Hoàng Mỹ Nhân bỗng lên tiếng. "Ăn cơm xong chúng ta về phòng nghỉ ngơi sau đó đến trường đua ngựa nhé? Cũng khá lâu rồi tôi không đi." Khi nói lời này trông cô ta vô cùng tự tin với tài đua ngựa của mình, xem ra cô ta rất quen thuộc với trò này, ánh mắt vô tình như cố ý mà lướt qua Hàm Hi Họa hai giây. Rõ ràng là khiêu khích.

Hàm Hi Họa hừ hừ ở trong lòng, có điều cô đúng là không biết cưỡi ngựa nhưng cũng chẳng sao, chồng cô biết là được rồi.

Cuối cùng không ai phản đối thậm chí những người khác còn vô cùng hào hứng.

Về lại khách sạn đã mười hai giờ trưa Hàm Hi Họa có hơi buồn ngủ. Cô cởi áo lông vũ bên ngoài ra rồi leo lên giường. "Ngủ với em." Phủ chăn lên người cô chớp mắt nhìn người đàn ông đang lôi laptop từ trong túi ra, cô bĩu môi lên tiếng.

Nam Lãnh cười cười, anh mang theo laptop leo lên giường nằm cạnh cô. "Anh xử lý chút chuyện, em ngủ đi." Anh đặt máy tính qua một bên, khom người hôn lên trán cô. Thấy cô nhóc không có ý định nhắm mắt, anh lại di chuyển làn môi xuống cánh mũi cao cao. Cô gái cong môi lên với anh.

Nam Lãnh khẽ cười sau đó nhắm thẳng vào bờ môi căng mọng cắn một cái.

Anh hôn cô hồi lâu đến khi cảm thấy cơ thể không ổn mới dừng lại.

"Ngoan, ngủ ngon."

Hàm Hi Họa gật đầu, cô ôm lấy eo anh nhắm nghiền mắt.

Ngủ đến hai giờ Nam Lãnh gọi cô dậy, không hẳn vì mọi người thúc giục đi trường đua mà vì anh lo đến đêm cô lại không ngủ được. Nhìn thấy khuôn mặt hơi nhăn nhó của vợ, Nam Lãnh nhếch miệng cúi người ngậm lấy môi cô dây dưa đến khi cô nhóc nào đó hoàn toàn tỉnh táo tức giận đẩy anh ra mới dừng hôn cắn.

"Anh học ở đâu ra cách này đó?" Cô thở phì phò vì nụ hôn nghẹt thở vừa rồi, thế này mà ngủ được mới lạ đấy.

Nam Lãnh ngồi thẳng người, anh liếc cô vô cùng hào sảng trả lời. "Thẩm Thiếu Hàng bày anh vậy." Tên kia cũng có kinh nghiệm trong phương diện trai gái không ít, không biết có phải đã từng trải hay là xem sách nhiều nhưng dù sao anh cũng phải thừa nhận cách này rất hiệu quả, ít nhất là với cô vợ nhỏ của anh.

Hàm Hi Họa thầm mắng Thẩm Thiếu Hàng một câu rồi rời khỏi giường vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi.

Thẩm Thiếu Hàng bên này đang uống trà với hai tên bạn còn lại tự nhiên hắt xì vài cái. Anh cau mày nhủ thầm "Ai lại nói xấu anh à".

Trước đó Hàm Hi Họa không nghĩ đến sẽ cưỡi ngựa gì đó thành ra cô không chuẩn bị trang phục. Cô vừa thay đồ vừa nói với Nam Lãnh. "Em không mang theo đồ hơn nữa cũng không biết cưỡi ngựa, tí nữa em ở khu vực chờ thôi nhé."

Nam Lãnh nhìn chằm chằm từng động tác người phụ nữ của mình, nghe cô nói anh không đáp liền mà đứng dậy khỏi giường đến sau lưng cô.

Không ngại ngùng giúp cô mặc áo ngực. Bàn tay lại không yên phận nhào nắn một bên ngực mềm mại, Hàm Hi Họa nghiêng đầu lườm anh một cái.

Nam Lãnh cười nhẹ không quậy nữa giúp vợ cài xong móc khóa áo phía sau.

"Ở trường đua có bán quần áo cưỡi ngựa." Anh nhìn cô mặc quần jean tiếp tục nói. "Không biết thì anh dạy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.