"Cô tưởng cô là sao hạng A à hay cô nghĩ tên Hầu Hà Bân kia có thể một tay che trời? Danh tiếng khó lắm mới tốt được một chút, giờ thì sao… cô nhìn bọn họ chửi cô trên weibo kìa." Quản lý Lộ Yến Ly nhịn nhịn cuối cùng cũng bùng nổ. Chị ta còn bị bên trên gọi điện mắng cho một trận vì cái tội không quản được nghệ sĩ của mình. Cả ngày điện thoại không ngừng đổ chuông, chị ta cũng sắp lên tân xông luôn rồi. Tức mà không biết làm cách nào, hiện tại mắng Hàm Mộc Tâm cũng biết chẳng làm nên trò gì, nhưng vẫn phải chửi vài câu cho cô ta tỉnh. U mê bất ngộ. Đã sớm cảnh cáo đừng động tới Hàm Hi Họa rồi nhưng lại coi lời chị ta như gió thoảng ngoài tai. Hiện tại thì hay rồi.
Hàm Mộc Tâm mặt mày như ngáp phải ruồi, cô ta chỉ biết lầm bầm trong miệng, muốn nổi giận lại sợ Lộ Yến Ly băm mình. Cô ta cũng đâu có ngờ cái kế sách của mình lại bị vạch trần trong tích tắc vậy chứ.
Cái tên cẩu tử kia đúng là thứ phản bội. Nhận tiền của cô ta, cam kết sẽ làm chuyện gọn gàng thế quái nào chỉ qua một đêm đã cắn ngược lại cô ta. Nghĩ đi nghĩ lại cô ta chắc chắn Nam Lãnh nhúng tay vào nhưng cô ta nắm được thông tin anh đã rời khỏi Trung Quốc rồi mà. Chính vì vậy cô ta mới dám chơi lớn một trận với Hàm Hi Họa. Có ngờ đâu…
Cô ta tự biết lần này mình xóc nổi quá rồi. Đã vậy còn gậy ông đập lưng ông. Đến cả Hầu Hà Bân cũng không thèm nghe điện thoại của cô ta. Tên già đó chơi chán rồi nên muốn vứt cô ta đi chắc? Đừng có mơ.
Sau sự chuyện này, người trong đoàn phim có chút ý tứ với cả Hàm Hi Họa và Hàm Mộc Tâm. Quan trọng là trước đó Hàm Mộc Tâm vẫn luôn được lòng của người trong đoàn phim nên cũng không đến mức ai cũng phớt lờ cô ta. Chỉ là hơi xa cách so với trước đây.
Về phần Hàm Hi Họa, cô mặc kệ ai nhìn, ai ngó chỉ muốn tập trung đóng phim.
Dụ Thần có hỏi thăm cô vài câu, cô đáp qua loa đã ổn thỏa.
"Tôi chắc chắn cô không phải loại người đi sinh sự trước." Lúc ăn trưa anh ngồi cạnh Hàm Hi Họa cùng cô trò chuyện.
Hàm Hi Họa cong môi: "Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi."
Dụ Thần lắc đầu: "Người trong thế giới giải trí này có mấy ai trong sạch nhưng cô…" Anh nhìn cô mỉm cười: "Cô rất cá tính, cô đóng phim chỉ đơn giản vì cô đam mê."
Không nghĩ ảnh đế bình thường cao cao tại thượng vậy mà có lúc cũng rất dễ gần. Thật ra không phải "có lúc". Kể từ khi nói chuyện với anh, tuy cảnh hai người không nhiều nhưng không ảnh hưởng đến việc anh cùng Hàm Hi Họa thường xuyên trò chuyện. Mọi người trong đoàn cũng thấy rõ điều đó, mà bọn cô cũng chẳng có gì phải giấu diếm hay lo sợ vì ai cũng cảm nhận được cả hai chỉ như đôi bạn tốt. Đến cả đạo diễn cũng ngày càng mến Hàm Hi Họa, một phần vì ông nhìn thấy sự chân thành, nghiêm túc và sự cố gắng trong quá trình quay phim từ cô. Một phần vì hiếm khi ông thấy thằng nhóc Dụ Thần có thể thoải mái nói chuyện với một diễn viên nữ, nhưng ông nhìn ra được Dụ Thần là coi Hàm Hi Họa như một người bạn tốt, ngoài ra không có ý tứ mờ ám. Từ đó ông cũng có cái nhìn khác hơn với Hàm Hi Họa. Vừa có ngoại hình vừa cố gắng lại có diễn xuất trời ban. Là một diễn viên tiềm năng và rất kính nghiệp. Giới diễn viên trẻ hiện nay rất khó để tìm được một người như cô gái nhỏ này. Ông đánh giá cao Hàm Hi Họa, tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng đã ngầm thừa nhận cô.
Đã vài ngày sau scandal đầu tiên trong sự nghiệp Nam Lãnh vẫn không liên lạc với Hàm Hi Họa.
Cô đã đi đến giới hạn chịu đựng rồi, quyết định gọi cho anh.
Qua vài hồi chuông cũng có người bắt máy.
"Bà chủ?" Là giọng của chú Trương.
Hàm Hi Họa giật mình. Theo phản xạ cô gọi: "Chú Trương?"
"Cô tìm ông chủ ạ?"
Đương nhiên rồi, chẳng lẽ gọi cho Nam Lãnh để gặp ông à. Hàm Hi Họa nghĩ thôi chứ không có điên đi nói ra.
Cô đáp vâng: "Anh ấy đâu ạ?"
Chú Trương đáp một câu lại nhìn người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc, sắc mặt thâm trầm, lạnh lẽo. Dường như Nam Lãnh khi xưa đã trở lại. Ông có chút bất an cho bà chủ. Có vẻ như ông chủ đã gặp chuyện gì đó, nói chung là sau tai nạn nhỏ vài hôm trước thì Nam Lãnh có chút thay đổi. Thật ra cũng không phải thay đổi, chỉ là từ khi ông chủ và bà chủ sống đầm ấm bên nhau anh có tình người hơn, thỉnh thoảng còn lộ ra chút dịu dàng mà nhiều năm nay ông chưa từng thấy.
Cũng không rõ đã có vấn đề gì mà sau ngày đó ông chủ đã hoàn toàn trở lại bộ dáng nguy hiểm và đáng sợ như xưa. Thái độ với bà chủ cũng khác thường.
Trước đó ông chủ dù bận đến mấy cũng sẽ bỏ ít thời gian gọi điện hoặc nhắn tin cho bà chủ. Mà mấy hôm nay ông chủ không chủ động liên lạc với bà chủ, cũng không thấy bà chủ gọi cho anh. Hai người này… giận nhau sao?
Nhưng dù giận đến mấy cũng không nên phớt lờ đối phương như vậy chứ?
Cả chuyện bà chủ bị dính scandal ông chủ cũng không tỏ ra sự lo lắng hay vội vàng giải quyết cho cô ngay lập tức mà chỉ bảo thư ký Trần liệu mà làm thôi.
Đúng là có chuyện mà.
Ông nhức đầu ghê gớm.
Rồi bằng một cách nào đó hiện tại ông đang nói chuyện với bà chủ thay cho ông chủ. Bởi vì ông chủ không muốn nghe bà chủ nói chuyện. Rồi giao nhiệm này cho ông. Cái thân già này…
Ông thở dài đáp lại người bên kia: "Ông chủ có buổi họp quan trọng. Chắc khoảng vài giờ nữa mới xong."
Hàm Hi Họa ỉu xìu, cô thất vọng đáp nhẹ một tiếng. Nhìn màn hình điện thoại tối đen, trong lòng cô trăm mối ngổn ngang. Nam Lãnh trước giờ có thói quen mang theo điện thoại bên người, dù là trong bất kỳ cuộc họp nào. Lần đầu… anh quên. Liệu có phải quên không?
Trực giác trước kia lần nữa trỗi dậy, hiện tại đã đeo bám cô luôn rồi chứ không phải thỉnh thoảng xuất hiện nữa.
Chợt nhớ tới khi nãy quên hỏi chú Trương khi nào Nam Lãnh trở về nước. Anh đi cũng hòm hòm gần một tháng rồi.