Vì Nam Lãnh không nằm viện nữa nên Hàm Hi Họa cũng về Nam gia luôn.
Chỉ thỉnh thoảng mới ghé ký túc xá thăm bọn Trân Châu.
Hôm nay là tiết của giáo sư Hàn. Lần trước vô tình gặp anh ở bệnh viện đã bị cảnh báo rồi, cô không dám lại bỏ tiết nữa.
Ở gần người đàn ông này Hàm Hi Họa vẫn thấy có chút sợ hãi. Đây là cảm giác hay gì đó cô không rõ, cô chỉ chắc chắn rằng vẻ ngoài ôn hòa, thanh tao của anh không phải là toàn bộ con người thật của anh.
Nói chung cũng chỉ là giáo sư kỳ này, sau này cũng chẳng liên quan gì nhau nên Hàm Hi Họa không nghĩ nhiều nữa.
Như thường lệ cô ăn sáng xong liền chạy đến lớp học. Có điều hôm nay Nguyễn Trân Châu không đi cùng.
Trên tay cô còn cầm theo một túi giấy. Là áo khoác của Hàn Dĩ Ngôn mà cô chưa kịp mang đi trả. Ban đầu định nhờ Trân Châu giúp nhưng nghĩ lại là anh cho cô mượn, vẫn là lịch sự mà tự mình trả thì tốt hơn.
Đợi mãi đến tận hôm nay cũng gần một tháng rồi.
Lớp vẫn đông như vậy thậm chí cô cảm giác càng đông hơn bình thường.
Dường như có một cặp mắt như tia laze dán vào mình, Hàm Hi Họa nhìn qua thì phát hiện chính là cái cô hoa khôi Lại Tiểu Thanh lần đó đã "vô ý" tạt trà sữa vào mình.
Hàm Hi Họa chỉ thoáng qua hai giây rồi mặc kệ cô ta trở lại nhắn tin với Nam Lãnh.
"Anh nhớ uống thuốc đúng giờ đó."
Người kia nhắn lại rất nhanh. Chỉ một chữ "Ừm" vẫn là không có dấu câu nào.
Hàm Hi Họa phồng má rồi không thèm nhắn với anh nữa.
Cũng vừa vào giờ học.
Hàn Dĩ Ngôn đến lớp chuẩn xác từng phút. Không sớm cũng không muộn.
Cô nghĩ người này chắc chắn rất coi trọng thời gian.
Liếc cái túi giấy bên cạnh nghĩ nghĩ đợi cuối giờ mọi người đi hết sẽ trả lại anh. Vì nghe đám Trân Châu nói anh thường sẽ ở lại giải đáp những thắc mắc của sinh viên. Đã vậy còn cực kỳ kiên nhẫn bất chấp có vài sinh viên nữ táo bạo hỏi chuyện riêng tư của anh.
Không biết những cô nàng đó thế nào mà có thể gan dạ như vậy, riêng Hàm Hi Họa cô tuyệt đối không dám. Thậm chí là cô không muốn tiếp xúc gần với người đàn ông nổi bật kia.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Lúc anh điểm danh đến tên của cô, cô vội hô có. Ánh mắt anh dừng trên người cô hai giây như có điều suy ngẫm rồi gật đầu lướt qua.
Đây là lần thứ hai Hàm Hi Họa tham gia tiết học của anh mà không bị gián đoạn.
Cô thừa nhận người đàn ông giảng bài cực kỳ thu hút, đôi khi sẽ thêm vào vài câu chuyện thú vị mà anh đọc được hoặc nghe được từ đâu đó không rõ nguồn gốc. Dù là vậy mọi người cũng được một trận cười vô cùng thoải mái và tự nhiên. Chính cô cũng vậy.
Lúc cô không kìm chế được mà cười theo câu chuyện của anh, anh như lơ đễnh chạm mắt với cô.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí như ngưng trệ Hàm Hi Họa cứng đờ cơ mặt vội cụp mắt. Khi cô nâng mắt lên lần nữa thì anh đã nhìn đi nơi khác.
Nếu không nhầm khi nãy Hàn Dĩ Ngôn là cố tình quan sát cô, hoàn toàn không phải vô ý.
Hít sâu một hơi dẹp bỏ cái suy nghĩ kỳ quái này qua một bên tập trung nghe giảng.
Đúng như đám Trân Châu nói, Hàn Dĩ Ngôn luôn ở lại sau mỗi buổi học, cũng tận tình giải đáp từng câu hỏi của sinh viên.
Đợi một lúc lâu chắc gần nửa tiếng đồng hồ, đám sinh viên nữ mới rời đi.
Phòng học rộng lớn chỉ còn hai người Hàn Dĩ Ngôn và Hàm Hi Họa.
Cô nhìn anh một chút rồi ôm cái túi giấy đến trước bàn giảng viên.
Cô mỉm cười đặt túi giấy trên bàn. "Giáo sư Hàn, thật ngại quá hôm nay mới trả áo cho thầy được. Em đã giặt sạch sẽ." Cô chớp mắt quan sát anh có biểu cảm nào khác ngoài cười ôn hòa như thường lệ không. Rất tiếc không có gì cả. Anh dường như chỉ có kiểu cười như gió xuân cướp hết hồn phách của nữ sinh vậy thôi.
Hàn Dĩ Ngôn nhìn cô không rời. Anh gật đầu đáp "Không sao. Cảm ơn em đã giặt."
Sau đó cả hai đều im lặng, Hàm Hi Họa hơi lúng túng định tạm biệt anh, cô không hiểu sao lại sợ khi gần người này như vậy đặc biệt khi chỉ có hai người thế này. Hàn Dĩ Ngôn bỗng lên tiếng. "Có bài tập không hiểu không?"
"Hả… à… dạ không." Cô đúng là không có bài tập nào không hiểu. Ngược lại bài quái nào cũng làm tốt.
Mày anh nhướng lên, rồi anh cười thu dọn tập sách, tay cầm túi giấy trên bàn đứng dậy. "Vậy ăn bữa cơm với tôi."
Hàm Hi Họa không thể tin, cô túng quẫn đuổi theo anh gấp gáp từ chối. "Thật sự không cần ạ. Em…"
"Coi như cảm ơn chuyện tôi cho em mượn áo." Cái lý do này hình như không thể nào từ chối được.
Hàm Hi Họa đành bất lực theo anh đến nhà xe rồi mơ hồ lên xe anh ngồi.
"Em muốn ăn gì?" Xe đã chạy được một lúc mà cô gái bên ghế lái phụ vẫn không nói tiếng nào. Hàn Dĩ Ngôn nhíu mày liếc cô hai giây, chỉ thấy sườn mặt xinh đẹp của cô.
Cuối cùng cũng hoàn hồn, cô lắc đầu. "Em sao cũng được."
Có lẽ không khí trong xe quá ngột ngạt nên Hàn Dĩ Ngôn tìm chuyện để nói. Bình thường anh tuyệt đối không phải người thích trò chuyện thế này.
"Em không ở ký túc?"
Hơi ngạc nhiên vì chuyện này anh cũng biết, Hàm Hi Họa gật đầu. "Vâng."
Đoán được sự ngờ vực trong ánh mắt của cô, Hàn Dĩ Ngôn giải thích đơn giản. "Vô tình nghe bạn em nhắc tới."
Bạn mà anh nói chắc là đám Nguyễn Trân Châu rồi. Nhưng tại sao anh lại vô ý nghe được cô cũng không muốn tìm hiểu thêm. Trên đời có đầy gì chuyện kỳ lạ chứ, chuyện này cũng quá bình thường rồi.
Sau đó cả hai hoàn toàn im lặng cho đến khi tới một nhà hàng Tây.
Hàn Dĩ Ngôn vô cùng lịch thiếp, anh rời khỏi ghế lái rồi vòng qua bên kia xe mở cửa mời Hàm Hi Họa.
Có hơi ngại vì hành động này của anh, Hàm Hi Họa chỉ có thể thuận theo bước ra khỏi xe.
Cô thấy anh vứt chìa khóa cho bảo vệ rồi dẫn cô vào trong.
Có vẻ như anh rất quen với nhà hàng này.
Chọn một bàn bên cửa kính, Hàn Dĩ Ngôn đẩy thực đơn đến trước mặt cho cô chọn.
Sau khi nhìn lướt qua Hàm Hi Họa gọi một mì Ý. Giá cả ở đây đúng là chỉ có người có tiền mới dám ăn.
Kỳ lạ là Hàn Dĩ Ngôn cũng gọi mì Ý như cô. Anh còn kêu thêm hai ly whisky.
"Tôi có xem qua điểm tiếng Anh kỳ trước của em." Anh nói, ánh mắt vờ như nhìn cô một chút. "Không tốt lắm." Không chỉ tiếng Anh mà những môn khác cũng vậy. Đều là miễn cưỡng vừa qua môn.
Nên lúc nãy ở trường nghe cô bảo cô không có bài tập nào không biết anh không tin được.
Tự nhiên bị vạch trần thẳng thừng thế này, Hàm Hi Họa có chút choáng váng, cô chớp chớp mắt nhìn anh rồi lại chột dạ mà cụp mắt. Nghĩ nát óc cuối cùng nói ra lý do. "Là mấy tháng hè em đã ý thức được việc học nên tập trung ôn tập."
Không biết anh có tin không, chỉ thấy anh gật đầu rồi không tra hỏi thêm gì.
Hàm Hi Họa thở nhẹ trong lòng, cả hai câu được câu không đến khi phục vụ mang đồ ăn lên.
Hàn Dĩ Ngôn trộn giúp cô phần mì rồi tự nhiên đưa cho cô."Ăn đi."
"Vâng." Đã quen với những hành động vô cùng lịch sự và tao nhã của anh rồi nên Hàm Hi Họa không còn quá kinh ngạc hay ngại ngùng nữa.
Cô vừa ăn vừa nghĩ linh tinh. Mì ý này cũng ngon thật đấy, tuy không ngon như món mì trên con tàu cô làm ở kiếp trước nhưng cũng không tệ.
Đang hùng hổ ăn mì thì bên khóe miệng có gì đó chạm vào. Cô giật mình ngẩng mặt lên, khi nhận thức được là Hàn Dĩ Ngôn đã tự mình cầm giấy ăn lau giúp mình. Cô xấu hổ đến đỏ mặt, lập tức luống cuống cầm tờ giấy khác lau miệng, lau đi lau lại vài lần mới yên tâm.
"Cảm ơn thầy." Rất muốn trách cứ người đàn ông kỳ lạ đối diện lại không thể. Anh cũng đâu có làm gì quá đáng với cô đâu, ngược lại còn giúp cô nữa.
Bữa cơm này đúng là căng thẳng, Hàn Dĩ Ngôn đưa cô về khu biệt thự Nam gia.
Cô dặn anh dừng trước khu là được rồi. Cô không muốn anh biết mình sống ở Nam gia. Dù sao quan hệ giữa cô và Nam Lãnh chưa từng công khai ra bên ngoài.
Nhìn bóng lưng cô gái khuất sâu vào trong khu biệt thự xa hoa trước mắt, hai mắt người đàn ông hơi híp lại. Cũng không lái xe rời đi lập tức mà châm một điếu thuốc hút một hơi. Làn khói mơ hồ phả ra trước mắt cũng làm lòe đi ánh điện sáng chói của khu biệt thự lung linh.
Anh biết Nam gia ở đây.
Còn về thân phận của Hàm Hi Họa. Anh nhếch môi, một vẻ mặt lạnh tanh mà không một ai có thể tin sẽ xuất hiện trên khuôn mặt Hàn Dĩ Ngôn. Anh đương nhiên rõ cô là vợ của Nam Lãnh_ kẻ thù của anh.