Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 4: Chương 4: Tôi nhận, em ngủ đi.




Vì tâm trạng đang cực kỳ, cực kỳ tốt nên Hàm Hi Họa muốn ra ngoài đi dạo. Tiết trời mùa thu se se lạnh, không khí đặc biệt dễ chịu.

Chuẩn bị xong Hàm Hi Họa bắt một chiếc taxi mà không phiền đến tài xế Nam Lãnh đã chuẩn bị cho cô.

"Cô gái muốn đi đâu?"

Hàm Hi Họa nằm gác cằm trên khuỷu tay, ngắm thành phố phồn hoa bên ngoài. Cô cũng không biết đi đâu. "Chú cứ lái xe khắp thành phố đi ạ."

Chú tài xế cười ha hả rồi theo ý của cô.

Dì Mân ở nhà vừa canh Hàm Hi Họa rời đi đã gọi ngay cho Nam Lãnh.

"Ông chủ, phu nhân ra ngoài đi dạo ạ."

Người đàn ông trầm mặt vài giây. Anh ừ rồi cúp máy.

Khi sáng cô khóc rất bi thương, giống như cô đã trải qua rất nhiều chuyện bất hạnh. Cuộc sống trước kia của cô đúng là không quá tốt nhưng anh rõ với tính tình kiêu ngạo của cô sẽ không bao giờ để lộ ra mặt yếu đuối của bản thân cho người khác thấy.

Biết là vì cảm xúc không ổn định nên cô mới chủ động đến gần mình nhưng anh vẫn không khống chế được trái tim rung động.

Thân thể cô gái nhỏ nhắn, mềm mại như đậu hũ dán vào lồng ngực, khoảnh khắc anh ôm lấy cô thật sự suýt nữa đã không kiềm chế được mà khảm cả người cô vào xương tủy mình. May là anh đã dừng lại đúng lúc. Anh không muốn dọa cô sợ càng không muốn cô lại càng ghét anh.

Thư ký Trần gõ cửa, Nam Lãnh cũng ngưng suy nghĩ chuyện kia.

"Chủ tịch, tiệc rượu tối nay không cần bạn gái ạ?" . Truyện BJYX

Vốn định tùy ý thư ký sắp xếp nhưng nhớ đến khuôn mặt đẫm nước mắt khi sáng, Nam Lãnh lạnh nhạt nói. "Không cần."

Có điều anh vẫn không tránh được bị đám phụ nữ này bám víu.

Hàm Hi Họa ngồi trên xe đến đau mông rồi mới bảo tài xế dừng tại một trung tâm thương mại.

Dung mạo của Hàm Hi Họa quá nổi bật, cô xuất hiện ở đâu nơi ấy liền trở thành cảnh nền cho cô tỏa sáng.

Khuôn mặt không trang điểm, ngoại trừ cánh môi được tô chút son dưỡng vậy mà vẫn khiến bao người không nhịn được ngắm cô đến thất thần.

Hàm Hi Họa đã lâu rồi mới gặp lại cảnh tượng này, cô hơi mất tự nhiên nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh từng bước vào trong.

Đi ngang qua một cửa hàng đồ nam, cô nhớ khi sáng mình vừa làm bẩn áo sơ mi của Nam Lãnh. Trên môi nở nụ cười gian xảo tiến vào trong cửa hàng.

Nhân viên tiếp đón rất nhiệt tình, cô nàng vừa nhìn mấy thứ đính trên người Hàm Hi Họa đã biết toàn là đồ hiệu. Giá trị không hề nhỏ. Với kinh nghiệm bán hàng lâu năm cô nàng giới thiệu vài mẫu áo sơ mi nam nổi bật của cửa hàng cho Hàm Hi Họa.

Cô gật gù đầu rồi nói để tự mình xem.

Sau một vòng chọn lựa Hàm Hi Họa chọn chiếc màu xanh dương nhạt, bên ngực trái thiết kế một túi nhỏ, trên đó được thêu một hình mặt trăng khuyết màu đen. Rất có điểm nhấn.

Lại chọn thêm một khuy măng nữa Hàm Hi Họa mới đi tính tiền. Bất ngờ gặp phải hai kẻ cô không muốn chạm mặt nhất đời này.

Hàm Mộc Tâm và bạn trai cũ Đàm Tu Hiên.

"Ơ chị."

Định coi như không nhìn thấy mà rời đi không ngờ vẫn chậm một chút. Hít sâu một hơi cô xoay người đối diện với hai kẻ ti tiện. "Ồ trùng hợp nhỉ?"

Cả hai đều nghe ra được ý trào phúng và khinh thường trong giọng nói của Hàm Hi Họa. Hơi ngạc nhiên Hàm Mộc Tâm gượng cười tiến lên hai bước khoác lấy tay Hàm Hi Họa. "Chị, em với anh Tu Hiên định ghé nhà hàng ăn tối. Chị đi cùng nhé." Nói rồi cô ta còn liếc mắt với Đàm Tu Hiên như trưng cầu ý kiến của anh ta.

Đàn Tu Hiên cũng có ý này, không biết sao hiện tại nhìn vẻ ung dung và tự tin trên khuôn mặt sắc sảo của Hàm Hi Họa khiến anh ta rung động nhưng cũng có chút khó chịu.

Hàm Hi Họa quan sát hai kẻ đang diễn kịch trước mắt mà chỉ muốn bật cười thành tiếng. Cô xua tay không khách khí mà từ chối. Đùa chắc. Bảo cô đi để nhìn hai bọn họ tình tứ?

Tại sao kiếp trước cô không nhìn ra được sự xấu xa của Hàm Mộc Tâm chứ.

Tâm trạng vốn đang tốt bị hai kẻ này quấy nhiễu cô chẳng còn tâm tư đi dạo nữa. "Tôi phải về, Nam Lãnh không muốn tôi đi ăn với những kẻ lừa gạt." Chứng kiến hai khuôn mặt cứng đờ kia, cô thỏa mãn nghênh ngang rời đi.

Đúng là có hai kẻ đó bầu không quanh đây liền bị vẩn đục.

Về đến nhà mới hơn sáu giờ tối, Hàm Hi Họa rất muốn nhắn tin hỏi Nam Lãnh tối nay anh có về sớm không nhưng lại sợ anh nghĩ cô quấy nhiễu anh.

Cả người cứ đứng ngồi không yên mãi đến mười giờ tối. Cuối cùng cũng nghe tiếng xe dưới tầng.

Cô bật tung người rời khỏi giường chạy xuống mà quên cả mang dép trong nhà.

Vừa thấy khuôn mặt âm lãnh của Nam Lãnh xuất hiện trước cửa nhà, Hàm Hi Họa liền bị khí thế của anh đè bẹp.

"Sao không mang dép vào." Vốn bị sự xuất hiện của cô làm cho giật mình, nhưng khi nhìn đến bàn chân trắng nõn, nhỏ nhắn của cô đặt trên sàn nhà lạnh lẽo, mày anh liền nhíu chặt lại.

Hàm Hi Họa lúc này mới nhớ đến vấn đề này. Cô cắn cắn môi nói. "Em quên."

Sau đó cô bị dọa sợ đến mức hét lên. Cả người được Nam Lãnh bế công chúa từng bước lên tầng.

"Em tự đi được." Vì xấu hổ nên cô vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của anh.

Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch, anh không đáp lời mà chỉ hơi cúi đầu nhìn cô nàng như chú chim nhỏ trốn tránh.

Đặt cô lên giường anh dặn dò. "Ngủ sớm đi." Khi anh định xoay người thì cánh tay được Hàm Hi Họa ôm lấy.

Cô chớp chớp mắt nhìn anh nhỏ giọng. "Em có mua quà cho anh."

Mày Nam Lãnh nhướng lên, anh sững sờ trân trân nhìn cô. Anh nhớ cô chưa từng tặng anh quà gì, à có một cái vali nhưng đó cũng là cô tiện mua cho mình rồi mua cho anh thôi, không thể nào coi là quà được, đến cả sinh nhật của anh cô còn chẳng để tâm.

Mặc dù rất kỳ lạ vì sự thay đổi trong hôm nay của cô, anh cũng không tránh né đôi bàn tay mềm mại không xương đang nắm lấy tay mình. Chỉ lẳng lặng nhìn đợi cô nói tiếp.

Hàm Hi Họa bị anh chiếu tướng tới mức cả người tê dại, cô vội rụt tay rồi chạy đi ôm cái túi quà cô nói.

"Tặng anh."

"Tại sao?" Vì uống rượu ở bữa tiệc nên giọng của anh hơi khàn. Nghe càng quyến rũ hơn bình thường.

Hàm Hi Họa siết chặt tay đáp. "Khi sáng… em làm bẩn áo anh."

Ra là vì chuyện đó, nhưng anh chưa từng trách cô, chắc cô nhóc này nghĩ lung tung mới đi mua áo đền anh đây.

Anh thở dài nhận lấy túi giấy đẹp đẽ đó rồi dặn dò cô. "Tôi nhận, em ngủ đi."

Lại lần nữa luyến tiếc nhìn anh rời đi, Hàm Hi Họa rất muốn giữ anh lại. Cô muốn ôm anh, muốn… hôn anh nhưng vẫn còn quá sớm đi.

Nếu cô đột ngột thay đổi sẽ khiến anh nghi ngờ. Chi bằng cứ từ từ xoa dịu trái tim lạnh băng ấy. Cô nhất định sẽ làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.