Câu chuyện về hai người con hiếu thảo làm lành được truyền đi vô cùng sinh động qua lời kể của chị Ngưu. Giờ đây ai ở tầng này cũng biết hai anh em nhà nọ gắn bó như keo sơn, thi nhau lấy việc này ra để răn dạy con mình.
"Con xem nhà người ta hòa thuận chưa kìa. Ai như chúng mày cả ngày chỉ biết đánh nhau."
"Nhìn đi, anh em nhà người ta lại đi ăn cơm với nhau đấy."
"Chậc, đàn ông con trai nắm tay nhau có gì lạ đâu. Cha mày với chú Vương lúc nào chả dính nhau như sam, anh em là phải như thế chứ lị! Đừng nói là nắm tay, có cởi trần ôm nhau ngủ cũng chả phải chuyện to tát gì. Tụi mày đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời!"
...
Một tuần sau, ông chú đã có thể xuất viện sau khi cắt chỉ. Hôm đó trùng hợp là cuối tuần, Ưng Đồng Trần bận rộn làm thủ tục để đón ông chú về nhà.
"Đứa con lớn Trác Thù đâu rồi?" Trên xe, ông chú cười ha ha: "Ngày nào cũng lượn lờ xoen xoét cái mồm làm chú đau cả đầu, sao bây giờ lại không thấy đâu nữa?"
"Anh ấy đến công ti ạ, công việc của mấy hôm nay dồn lại nhiều lắm."
Ông chú dựa lưng vào ghế, tủm tủm cười: "Nhờ phúc của hai đứa mà mấy hôm nay chú nghe được nhiều chuyện hay ho lắm nhé."
Ưng Đồng Trần nở nụ cười bất đắc dĩ: "Chú nghe được những gì ạ?"
"Có người đồn rằng hai đứa tranh giành quyền thừa kế, lại có người bảo hai đứa là con ruột với con nuôi. Kì lạ hơn là có người kể chú là anh của hai đứa, vừa là anh vừa là cha, hiện tại anh trai ngã bệnh, hai đứa em đồng lòng kiếm tiền để chạy chữa cho anh."
Ưng Đồng Trần bật cười: "Tại nằm viện buồn tẻ quá mà, là ai thì cũng sẽ tìm chuyện để buôn dưa thôi."
"Nhưng chú không buồn." Ông chú cười sang sảng: "Trác Thù lải nhải cả ngày làm chú phát sợ. Lúc cháu không có ở đây, nó cứ nằng nặc đòi chú kể chuyện trước kia của cháu, còn đòi cả ảnh chụp nữa."
Ưng Đồng Trần nhếch mép: "Làm gì có ảnh nào, một cái cũng không có."
"Nhưng mà chú có." Ông chú đắc ý cười.
"Gì, gì ạ?!" Ưng Đồng Trần quay ngoắt sang nhìn ông chú rồi lại quay đầu nhìn đường phía trước: "Chú giữ tấm ảnh nào?"
"Cháu còn nhớ lúc cháu mới chuyển đến trường mình không? Hồi đó lớp chú chuẩn bị biểu diễn vở kịch Bạch Tuyết bằng tiếng Anh trước toàn trường ấy."
Khóe miệng Ưng Đồng Trần giật giật: "Cháu – không - nhớ."
"Lúc ấy bí quá mà chú không tìm được ai, đành gom cả học sinh lớp cháu cho đủ số người." Ông chú hí hửng: "Huống chi cháu lại cực kì hợp với vai phù thủy độc ác."
"..."
"Cũng tại cháu xinh trai quá mà." Ông chú thở dài: "Tiếc là công chúa Bạch Tuyết lại bị cháu lấn át hoàn toàn. Biểu cảm lạnh lùng của cháu giống y chang bản gốc, nhất là khi cháu mặc chiếc váy loli đó..."
"Chú còn nói thêm câu nào nữa thì đừng trách cháu không nể tình thầy trò." Ưng Đồng Trần gằn giọng.
Qua một lúc lâu, Ưng Đồng Trần đột nhiên tấp xe vào lề đường, ngoái đầu lại nhìn ông chú. Cho đến tận lúc này anh mới hiểu ra, bèn hỏi: "Chẳng lẽ chú có ảnh chụp của cháu khi đó?!"
"Đúng rồi." Ông chú gật đầu cái rụp: "Tiết mục ngày hôm đó thành công ngoài sự mong đợi, tất nhiên là chú phải chụp lại chứ. Chú còn dùng hẳn máy ảnh có độ phân giải cao để chụp đấy."
"..." Ưng Đồng Trần không dám tin vào tai mình: "Chắc là chú sẽ không cho anh ấy xem đâu nhỉ?"
"Làm sao chú lại cho nó xem một cách dễ dàng như vậy được. Dù sao đó cũng là tấm ảnh riêng tư có một không hai của cháu mà." Ông chú đáp.
Ông chú nói vậy làm Ưng Đồng Trần đỡ lo hơn rất nhiều. Đương lúc anh khởi động cho xe chạy, ông chú lại lên tiếng: "Thế nên chú đã bán cho nó với giá cao chót vót."
Ưng Đồng Trần: "!"
*
Trác Thù vừa cầm điện thoại lên thì Mễ Xu đã giật lấy: "Sếp ơi, sếp đã xem đi xem lại biết bao nhiêu lần rồi. Dù sếp có cười quái gở như nào đi chăng nữa thì cũng không dọa được em đâu, sếp mau kí tên đi."
Trác Thù giành lại điện thoại của mình, cất nó như thể cất kho báu, sau đó hắn mới xem xét giấy tờ. Đúng lúc này điện thoại di động đổ chuông, hắn nhếch môi rồi đằng hắng một tiếng, cố nhịn để không ngoác miệng cười hô hố. Hắn hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Ưng Đồng Trần nghe giọng điệu hắn vẫn bình thường như mọi khi, anh không biết hắn đã xem bức ảnh đó hay chưa nên đành hỏi dò: "Anh đang làm gì vậy?"
"Anh đang làm việc." Trác Thù đáp.
Ưng Đồng Trần nghi ngờ hắn lắm, lựa lời xin xỏ: "Anh có thể coi như chưa thấy bức ảnh đó được không?"
Trác Thù nhịn cười: "Muộn rồi."
Ưng Đồng Trần: "..."
Nửa phút trôi qua, anh chẳng còn thiết sống nữa, nói: "Chúng ta chia tay đi."
"Không có cửa đâu. Tối nay em tới khách sạn đi, anh có chuyện muốn nói với em."
"Chuyện gì?"
"Em đến rồi sẽ biết."
Sau khi cúp điện thoại, Trác Thù kìm lòng không được mà lại ngắm nghía bức ảnh lần nữa. Bức ảnh chụp một người đứng trên sân khấu, gương mặt được trang điểm theo phong cách quyến rũ toát lên vẻ hững hờ. Người nọ khoác trên mình chiếc váy đẹp đẽ, đội tóc giả, tay cầm quạt gấp nho nhỏ màu trắng, đang ngoảnh lại nhìn khán giả bằng ánh mắt lạnh lùng.
Bùm, bắn trúng trái tim hắn.
Mễ Xu vừa ngẩng đầu lên thì thấy sếp tổng ôm ngực, đập đầu rầm rầm vào bàn làm cô sợ hết hồn: "Sếp bị sao vậy ạ? Trời ơi sếp đừng đập đầu nữa, lập di chúc trước đã rồi muốn làm gì thì làm!"
Trác Thù ngẩng đầu quắc mắt lên nhìn: "Cô đã chuẩn bị xong thứ mà tôi dặn chưa?"
"Rồi ạ, lát nữa họ sẽ mang đến." Mễ Xu đáp.
"Được rồi, cô ra ngoài đi."
Trác Thù bình tĩnh phất tay. Cơ mà Mễ Xu vừa ra khỏi phòng là hắn lại lấy điện thoại, liếm màn hình như điên. Quả thật là không nhịn được nữa, hắn đăng ảnh lên khoảnh khắc, vẫn cài đặt chỉ cho một người xem như trước kia.
[Phụ huynh Trác Tử]: Đẹp! [Hình ảnh]
[Giáo viên chủ nhiệm] bình luận: Anh ngứa đòn à?
[Trác Thù K.W]: Đẹp quá! [Hình ảnh]
[Ưng Đồng Trần Ngôn Vực]: Anh ngứa đòn à???
[.]: Đẹp cực kì! [Hình ảnh]
[Ying]: Anh chờ đó.
Trác Thù sợ chết khiếp, cuống quýt gửi biểu cảm nũng nịu xin tha thứ cho Ưng Đồng Trần: