Edit: La Phong Hoa hết sức đáng iu
___
Chân Minh Hâm thấp thỏm nói: “Anh Ưng, sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
“Có phải em lừa anh và Mạnh Công đúng không?” Ưng Đồng Trần hỏi.
Đầu dây bên kia im re, thậm chí anh còn nghe được tiếng hít thở dồn dập của Chân Minh Hâm truyền đến.
Câu trả lời đã rõ mồn một.
Dòng nước xối xả liên tục chảy ra từ vòi, Ưng Đồng Trần ngơ ngác nhìn gương, nhớ lại từng chi tiết trong quãng thời gian họ ở bên nhau.
Những câu Trác Thù hay nói nhất là “to gan”, “coi trời bằng vung”, “đừng quên thân phận của em” các kiểu. Đôi khi anh cảm thấy mình không bắt kịp sóng não của hắn, ví dụ thỉnh thoảng hắn sẽ hất hàm sai vặt anh, quẹt thẻ đốt tiền như nhà giàu mới nổi và một loạt hành vi ấu trĩ khác. Giờ đây, hết thảy đều sáng tỏ.
Trước nay anh vẫn tưởng Trác Thù là chúa hề rớt não, chưa bao giờ nghiên cứu hàm ý sâu xa trong từng câu nói của hắn.
Nhưng nếu những lời đó dành cho kẻ khác thì sao? Tỉ như Liễu Lợi Ngang, Chân Minh Hâm hoặc ai đó cần mối quan hệ đổi chác chẳng hạn, vậy tất cả đều hợp lí phải không?
Chẳng trách hắn luôn chê anh ăn no chờ chết, không có chí tiến thủ, hóa ra là vì nguyên nhân này.
Đôi mắt lặng như giếng cổ bắt đầu dậy sóng, anh gằn giọng hỏi: “Anh ấy từng bao nuôi ai nữa không?”
“Hở? Hình như là không.” Chân Minh Hâm tránh mặt Mạnh Công, ra chỗ khác trả lời tiếp: “Hồi đó người đại diện bảo với em là ông đại gia này lần đầu tìm người bao nuôi, chưa có kinh nghiệm gì, nên chị ấy tranh thủ lừa phỉnh lúc người ta say mèm. Chính em cũng bị chị ấy lừa, lúc em sắp đến chỗ hẹn, chị ấy mới gọi điện thông báo là người ta muốn bao nuôi...”
Sắc mặt Ưng Đồng Trần hòa hoãn hơn, nhưng giọng anh vẫn đều đều như cũ: “Tại sao ban đầu em không thành thật?”
Chân Minh Hâm mếu máo, liên tục cúi người với không khí: “Em xin lỗi, thật sự xin lỗi. Lúc ấy chưa thân quen với hai anh, em sợ nói ra sẽ bị các anh tung tin lên mạng, cũng sợ các anh miệt thị nữa, thế nên em mới... giải thích một cách uyển chuyển.”
Giải thích một cách uyển chuyển...
Ưng Đồng Trần nhức đầu day huyệt thái dương, chỉ vì cách giải thích này mà anh bị cuốn vào mớ rắc rối.
Anh cứ ngỡ Trác Thù chỉ hẹn bạn giường, mà khi ấy anh cũng muốn tìm ai đó để giải quyết nhu cầu sinh lý. Nhưng mãi đến tận hôm nay, anh mới biết ngay từ khi bắt đầu, cách họ quen biết nhau đã sai lầm, phi thuyền đưa họ lên vũ trụ đã chệch quỹ đạo hoàn toàn.
“Anh Ưng, em rất xin lỗi, em không cố ý đâu.” Giọng Chân Minh Hâm nghẹn ngào như thể sắp òa khóc: “Làm sao đây ạ? Nếu Mạnh Mạnh biết chuyện, anh ấy sẽ khinh thường em, căm giận em đúng không?”
“Đừng lo, em không thực sự đồng ý thì sợ gì. Mạnh Công không phải loại người chẳng phân biệt được đúng sai phải trái. Em cứ chủ động tâm sự với nó, tránh cho việc nó tự mình phát hiện ra thì giải thích sẽ khó hơn.” Ưng Đồng Trần phục mình sát đất, chính anh còn đang rối như tơ vò mà còn đi an ủi người khác.
“Thôi vậy, anh có việc bận, cúp máy đây, hôm khác anh gọi cho em sau.” Dứt lời, anh ấn nút ngắt cuộc gọi rồi tắt nguồn luôn.
Chân Minh Hâm nhìn màn hình điện thoại đen sì, đứng bần thần mãi cho đến khi Mạnh Công tìm cậu: “Hâm Hâm, sao sắc mặt em khó coi thế? Là ai gọi cho em?”
Chân Minh Hâm nhìn Mạnh Công như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng cậu chỉ ôm đối phương, ngả đầu vào ngực người yêu: “Mạnh Mạnh, em muốn thú thật với anh một chuyện, nhưng anh đừng giận em được không?”
“Chuyện gì?” Mạnh Công vỗ lưng cậu: “Em yên tâm, ưu điểm lớn nhất của anh là bao dung, chắc chắn anh sẽ không giận em.”
“Thật vậy chăng?” Chân Minh Hâm ngửa cổ nhìn Mạnh Công bằng ánh mắt lấp la lấp lánh: “Ngày mà em gặp anh, đáng lẽ hôm ấy em bị một ông đại gia bao nuôi.”
Mạnh Công: “!!!”
Bỗng dưng bị người yêu cắm sừng, có thể tha thứ được không?
“Nhưng em không chịu, đêm đó em bỏ chạy đến quán bar, sau đó gặp được các anh.” Chân Minh Hâm nói tiếp.
Mạnh Công thở phào một hơi, vỗ về Chân Minh Hâm: “Không sao nữa rồi em yêu. Anh tin nhân phẩm của em, những ai có thể kháng cự lại cám dỗ và cường quyền đều là người phi thường.”
Chân Minh Hâm nhẹ nhõm hơn hẳn, nói: “Ơn trời hôm đó em gặp được các anh, nhờ có anh đưa em về nhà, anh Ưng còn xử lí ông đại gia kia giùm em...”
Mạnh Công bừng tỉnh, chợt đẩy Chân Minh Hâm ra.
Chân Minh Hâm hoảng loạn: “Mạnh Mạnh, anh sao thế?”
“Em toi rồi.” Mạnh Công vò đầu bứt tai, bây giờ mới sực nhớ ra mối quan hệ giữa Ưng Đồng Trần và đại gia kia. Sao mọi chuyện lại trớ trêu đến vậy cơ chứ? Người yêu bị trai đẹp nằng nặc đòi bao nuôi, số phận run rủi thế nào lại bao trúng ông bạn chí cốt của mình. Mà ông bạn chí cốt lại tưởng trai đẹp chỉ hẹn bạn tình thôi...
Mạnh Công quay phắt người sải bước rời đi.
“Mạnh Mạnh, Mạnh Mạnh, anh đi đâu vậy?!” Chân Minh Hâm đuổi theo: “Anh đừng đi, anh đã hứa nghe em nói xong sẽ không giận mà, đôi mình còn từng thề hẹn mãi mãi không chia xa, anh còn nói thích mẫu người yêu 1 như em mà!”
Mạnh Công dừng lại, Chân Minh Hâm không phanh kịp thế là đâm sầm vào lưng anh chàng. Cậu xoa trán, ngẩng đầu định lên tiếng thì Mạnh Công quay ngoắt lại bịt miệng cậu, nói nhanh như gió: “Anh phải mua vé máy bay, anh phải đích thân hộ tống em đến ê-kíp làm chương trình.”
Chân Minh Hâm đỏ mặt, giơ tay ôm ngực: “Sao bỗng dưng anh lại muốn hộ tống em?”
Mạnh Công: “Anh sợ Đồng Trần mò tới phang chết em, sắp trễ rồi, đợi lát nữa lên máy bay anh sẽ từ từ giải thích.”
*
Ưng Đồng Trần quả thật muốn phang chết, vác dao chém bay đầu từng thằng đại gia.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay đỏ ửng, tắt vòi nước.
Ngoài cửa vang lên tiếng giày cộp cộp, lát sau Trác Thù xuất hiện ở cửa, tâm trạng có vẻ rất vui: “Tôi tưởng em trốn về trước.”
Ưng Đồng Trần hít sâu một hơi, toan mở miệng nói chuyện lại thấy Trác Thù bước tới, vòng tay ôm eo anh, giọng điệu không nén được ý cười: “Tối nay em làm tốt lắm, lát nữa về tôi sẽ thưởng cho em.”
Ưng Đồng Trần nhướng mày, những lời định nói cứ lần lữa không chịu thốt lên, anh hỏi dò: “Anh định thưởng gì?”
Trác Thù cúi đầu ghé sát tai anh, nói: “Biệt thự, là căn biệt thự hôm trước chúng mình đến xem. Tôi muốn tặng nó cho em.”
Ưng Đồng Trần bình tĩnh ngước mắt.
Trác Thù: “Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Thích thú không?”
Ưng Đồng Trần đáp bằng giọng lạnh tanh: “À.”
“?” Trác Thù khó chịu nhìn Ưng Đồng Trần: “Em chỉ phản ứng có vậy?”
“Nếu không thì sao?” Ưng Đồng Trần hỏi vặn lại: “Chẳng lẽ cảm động rớt nước mắt? Hay là quỳ xuống tạ ơn anh?”
“Chẳng cần làm quá như vậy.” Trác Thù vẫn đắm chìm trong niềm vui tối nay nên không phát hiện ra Ưng Đồng Trần hơi khác lạ. Tất nhiên còn bởi lúc ở chung với nhau, mặt Ưng Đồng Trần lúc nào cũng lạnh như tiền, Trác Thù đã quen từ lâu.
Hắn lại ghé tai thủ thỉ: “Có điều tôi vẫn tiếc cái đêm em mặc áo blouse, em thu xếp hôm nào khám bệnh cho tôi nhé.”
“Anh đúng là nên đi khám đi.” Ưng Đồng Trần lùi về sau, tiện thể thò tay kéo cà vạt hắn, định kéo căng siết chết người này. Nào ngờ Trác Thù nhanh hơn, khom lưng cúi đầu ngậm môi anh, thế nên cà vạt mất tác dụng.
Ưng Đồng Trần chớp chớp mắt, hàng mi khẽ run lên làm hắt xuống cái bóng mờ. Bờ môi cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng, anh hoảng hốt buông lỏng cà vạt, thầm thở dài trong lòng.
Dù rằng chưa thỏa mãn nhưng Trác Thù vẫn kết thúc nụ hôn, nắm tay Ưng Đồng Trần kéo đi: “Về nhà.”
Ưng Đồng Trần cúi đầu nhìn tay mình, anh muốn vùng ra nhưng không được, đã thế còn bị Trác Thù nắm chặt hơn, không tài nào gỡ ra được.
Lúc đi ngang qua sảnh tổ chức tiệc sinh nhật, Trác Thù trò chuyện vài câu với Sa Bích rồi đưa anh về.
“Anh vừa uống thêm rượu à?” Ưng Đồng Trần thấy hắn mở cửa bên ghế phụ lái mà không dám vào.
“Không, tôi chỉ nhấp tí rượu làm bộ thôi, nếu ngày nào cũng xã giao như này thì sao giữ được dáng người chuẩn và đầu óc tỉnh táo được.” Trác Thù giục giã: “Em nhanh lên, chúng mình về nhà.”
“Nhà?” Ưng Đồng Trần bị đơ mất mấy giây: “Nhà ai?”
“Tất nhiên là nhà chúng mình...” Trác Thù vội chữa cháy: “Là căn biệt thự lần trước chúng mình cùng xem ấy, bây giờ có thể dọn vào ở được rồi, thử trải nghiệm nó nào.”
Ưng Đồng Trần nhìn hắn bằng ánh mắt đen tối, lát sau anh nhoẻn miệng cười: “Được, cùng trải nghiệm nào.”
Sau khi lên xe, anh ngắm nghía khoang nội thất ô tô, chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: “Chiếc Bentley là anh tặng hay cho tôi mượn để làm màu vậy?”
Trác Thù lái xe, đắc ý cười: “Rốt cuộc em cũng chịu đòi hỏi. Thế nào? Gặp được đạo diễn nên muốn cố gắng?”
“... Nghĩa là anh tặng thật?” Ưng Đồng Trần hỏi cho ra lẽ.
“Hỏi thừa.” Trác Thù sung sướng gõ tay lên vô lăng, lại sợ Ưng Đồng Trần được chiều quá sinh hư bèn bảo: “Chẳng qua là tôi thấy em biểu hiện tốt nên mới tặng xe. Tuy nhiên nếu em còn làm trái ý tôi, tôi vẫn sẽ tịch thu.”
“Anh tặng cả nhà lẫn xe?” Ưng Đồng Trần lườm hắn: “Không hổ là chủ tịch Trác, tặng quà hào phóng đến vậy.”
Trác Thù không nhịn được mà rung đùi, ai dè đạp một phát vào chân ga.
“Đệt.” Ưng Đồng Trần hoảng sợ, vội thắt chặt dây an toàn: “Tấp vào lề đường ngay!”
Trác Thù nào dám rung đùi nữa, nhưng hắn thà chết cũng không xuống xe, thế là hai người cãi nhau ỏm tỏi lúc dừng đèn đỏ.
“Rốt cuộc anh có biết lái xe không? Giờ hẵng còn đèn đỏ, anh để tôi xuống mau!” Ưng Đồng Trần nổi nóng.
“Em dám chê tôi?” Trác Thù ghi thù vụ hôm nay vào sổ tay trong lòng: “Chẳng ngoan ngoãn chút nào, tôi chưa thấy ai khó chiều như em, tặng xe cũng không lấy. Chẳng lẽ em không thấy mấy người tối nay chăm sóc đại gia chu đáo như nào à? Tôi không yêu cầu em ở bên tôi từng giây từng phút, nhưng em phải nhớ lấy thân... Oái! Sao em nhéo tôi! Bỏ ra!”
Ưng Đồng Trần hằm hè nheo mắt: “Câu vừa rồi, anh nhắc lại cho tôi.”
“Nói thì nói!” Trác Thù lặp lại luôn: “Tôi không yêu cầu em ở bên tôi từng giây từng phút... Oái oái! Nhẹ thôi!”
Ưng Đồng Trần: “Nói tiếp đi.”
“Tôi... tôi chỉ mong em ở bên tôi từng giây từng phút, được chưa?! Chưa thấy cha nội nào như em hết!” Trác Thù giận dữ gầm lên.
Ưng Đồng Trần buông tay: “Tôi kè kè lấy anh làm gì, để anh ba hoa chích chòe với người khác à?”
Trác Thù xoa tai, nhỏ giọng lầm bà lẩm bẩm.
Ưng Đồng Trần hỏi: “Anh nói gì cơ?”
“Không có gì hết.”
Chiếc xe dần dần rời xa thành phố, Ưng Đồng Trần một mực nhìn ra ngoài cửa, lặng thinh không nói câu nào.
Trác Thù thỉnh thoảng đưa mắt nhìn gáy Ưng Đồng Trần, có vẻ đã nhận ra người kia khác thường. Hắn ngẫm nghĩ lại cuộc đối thoại hồi nãy, gượng gạo phân bua: “Tôi không ba hoa.”
Ưng Đồng Trần giật nảy mình, quay sang hỏi: “Hả?”
“Em nói sai rồi.” Trác Thù làu bàu: “Tôi dẫn em đến ba hoa làm gì, em đẹp trai hơn tôi không? Kiếm nhiều tiền hơn tôi không?”
Ưng Đồng Trần gằn giọng: “Anh tin tôi xiên chết anh ngay tại đây không?”
Trác Thù vô thức bịt tai: “Ý tôi là, bao nuôi em thà bao tôi còn hơn.”
“Đúng thật.” Ưng Đồng Trần nghiêng đầu ngắm phong cảnh tiếp.
Lát sau, Trác Thù lại đưa mắt nhìn bóng dáng cô đơn của đối phương, nói: “Em có bao giờ nói cho tôi biết em muốn gì đâu, tôi lại không có kinh nghiệm bao nuôi ai, nhưng chẳng phải các em đều ao ước những thứ này sao? Xe cũng tặng em, nhà cũng mua cho em, em cứ yên tâm nhận kịch bản, tôi không để em chịu thiệt thòi đâu.”
Ưng Đồng Trần quay đầu nhìn thẳng phía trước: “Còn gì nữa? Tại sao tối nay nhất quyết muốn tôi đến?”
Trác Thù trả lời: “Thì do người đại diện của em bảo em khổ lắm, thiếu điều nhảy lầu tự tử. Dù gì đi chăng nữa em cũng theo tôi lâu như vậy, sao tôi có thể để em nhảy lầu? Vừa khéo tối nay Đảo Diên và vài đạo diễn khác đến dự tiệc, là cơ hội tốt để em casting trực tiếp, mà em thì hay rồi, từ chối lời mời đóng phim của người ta.”
“Không ngờ anh lại nhiệt tình thế.” Ưng Đồng Trần nói.
Chẳng hiểu sao Trác Thù không cảm nhận được ý tứ khen ngợi trong câu nói đó, ngược lại còn đánh hơi được mùi nguy hiểm. Quả nhiên, Ưng Đồng Trần hỏi tiếp: “Vậy nếu sau này bao nuôi người khác, chắc anh đưa người ta lên cung trăng luôn nhỉ?”
“Không.” Trác Thù khẳng định chắc nịch: “Tôi không đưa nổi.”
Ưng Đồng Trần: “...”
Trác Thù bỗng nhiên bật cười: “Sao hả? Em sợ tôi tìm người mới?”
“Không, chỉ e anh không được hưởng phúc phận đó thôi.” Ưng Đồng Trần nhàn nhạt đáp.
“...” Trác Thù ngượng chín mặt: “Chuyện này để sau hãy nói. Còn nếu em vẫn muốn duy trì mối quan hệ thì tôi sẽ không tìm ai khác.”
“Dừng xe.” Ưng Đồng Trần nhìn phố xá bên ngoài: “Tôi đi mua ít đồ.”
“Mua gì?” Trác Thù ngạc nhiên hỏi.
“Chẳng phải anh vẫn tiếc hùi hụi vụ áo blouse đó sao?” Ưng Đồng Trần quay sang nhìn Trác Thù, thò tay nhéo má hắn, cất giọng dịu dàng: “Tôi biết có trò khác thú vị hơn.”
Mắt Trác Thù sáng rực: “Thật? Vậy tôi đi mua với em.”
“Khỏi cần, anh biết trước thì còn gì thú vị nữa, tôi muốn dành cho anh một niềm vui bất ngờ.” Ưng Đồng Trần tháo dây an toàn, xuống xe đi về hướng ngược lại.
Trác Thù ngoái đầu nhìn theo, đúng lúc này điện thoại hắn đổ chuông, Mễ Xu gọi điện báo cáo về tình hình công việc gần đây. Khi cúp máy, hắn đã không thấy bóng dáng Ưng Đồng Trần đâu. Đợi một lúc lâu Ưng Đồng Trần mới quay lại, xách theo túi ni lông màu đen căng phồng.
“Đi thôi, đến biệt thự của anh.” Ưng Đồng Trần nhanh nhẹn đóng cửa xe, thắt dây an toàn.
Trác Thù: “Không phải, là biệt thự của em.”
Ưng Đồng Trần: “...” Anh lại còn extra nữa.
(*) Extra: tiếng lóng với nghĩa là làm quá lên.
Nửa tiếng sau, rốt cuộc xe cũng đến nơi, Trác Thù mở cổng: “Vào đi.”
Căn biệt thự đã được trang trí đâu vào đấy, có thể ở luôn bất cứ lúc nào. Trác Thù tắm rửa qua loa rồi đến phòng ngủ, định mở cửa bước vào thì nghe thấy tiếng quát: “Không thưa gửi thì không được phép vào.”
Trác Thù: “?”
Ưng Đồng Trần kéo cà vạt: “Sao? Quên luôn cả thầy rồi?”
Trác Thù đứng đực ra chốc lát, tiếp đó hắn hớn ha hớn hở ngắm Ưng Đồng Trần.
Kích thích, khá là kích thích.
Trác Thù nhìn Ưng Đồng Trần từ đầu đến chân, đối phương mặc áo sơ mi quần âu thắt cà vạt, thoạt nhìn rất giống giáo viên. Nhưng vì vẻ bề ngoài mà khí chất nghiêm túc, đàng hoàng lại xen lẫn hơi thở nho nhã ngả ngớn.
Quá đỗi tuyệt vời.
Hắn lập tức phối hợp hô to “báo cáo thầy”, bấy giờ Ưng Đồng Trần mới gật đầu: “Vào đi.”
Trác Thù rảo bước vào phòng, dang hai tay định ôm Ưng Đồng Trần nhưng lại bị một cây thước đẩy ra.
Ưng Đồng Trần cầm thước gẩy cổ áo choàng tắm của hắn, cong môi nở nụ cười chứa đựng nhiều hàm ý: “Trò Trác, trò phải tôn sư trọng đạo, chú ý giữ khoảng cách với thầy.”
“Phải phải, thầy nói chí lí.” Trác Thù buông tay xuống ngay, mỉm cười dịu dàng, miết dọc cà vạt của đối phương: “Vậy tôi phải làm gì?”
“Đương nhiên là làm những việc vô cùng ý nghĩa.” Ưng Đồng Trần hiền hòa dắt tay hắn, nở nụ cười ấm áp làm Trác Thù mê như điếu đổ.
Trác Thù định dang tay đón Ưng Đồng Trần vào lòng, ai dè đáp lại hắn là tiếng vang lanh lảnh.
Bốp!
“Ái ui!” Trác Thù vội che tay, ngỡ ngàng nhìn Ưng Đồng Trần và cây thước trong tay đối phương: “Sao, sao thầy đánh tôi?”
“Chưa làm xong bài, phải phạt.” Ưng Đồng Trần quơ quơ thước: “Chẳng lẽ không đúng ư?”
“Đúng, tất nhiên là đúng, cũng tại tôi không hoàn thành bài tập.” Trác Thù hết giận ngay tắp lự, hào hứng xoa tay: “Vậy... Đêm nay thầy trò mình nên làm nốt bài tập phải không?”
“Ừm, trò đứng đây đợi lát.” Ưng Đồng Trần cất bước ra khỏi phòng.
Trác Thù rón rén đi theo nhìn trộm, thấy Ưng Đồng Trần ra phòng khách lấy túi ni lông, thế là hắn hăm hở chạy về phòng, cởi áo nằm thẳng cẳng xuống giường.
Lát sau Ưng Đồng Trần về đến cửa: “...”
“Tiết trời hanh khô, coi chừng cảm lạnh.”
“Không sao, thầy ơi chúng mình mau làm bài đi.” Trác Thù thúc giục.
“Được, trò cứ chuẩn bị đi, thầy bấm giờ.”
Trác Thù ngạc nhiên hỏi: “Còn tính giờ nữa? Chẳng lẽ thầy định bắt tôi làm bài trong thời gian ngắn?”
“Không đến nỗi thế, thầy chỉ muốn đánh giá khả năng của trò, bất luận trò làm bao lâu, thầy cũng sẽ ở bên giúp đỡ.”
Trác Thù: “Thầy có tâm quá, tôi chuẩn bị xong xuôi rồi, chúng mình làm bài cả đêm đi.”
“Vậy thì tốt quá.” Ưng Đồng Trần mở túi.
Trác Thù lập tức rướn người ngó lom lom: “Để tôi xem trong đó có gì...”
Túi ni lông mở ra, hé lộ quyển sách bài tập bìa tím dày cồm cộp.
Nụ cười trên môi Trác Thù sượng trân: “Cái éo gì vậy?!”
“Sách tổng hợp đề thi đại học trong năm năm và đề tham khảo trong ba năm gần đây.” Ưng Đồng Trần lấy quyển tiếng Anh Năm – Ba, quăng ra trước mặt hắn: “Làm bài đi, không làm xong thì không được ngủ.”
Trác Thù: “*%&¥#@.... =. =#!”
___
Bên lề: