Lục Dĩ Nhi khẽ mở đôi mắt xinh đẹp, cả người vô cùng mệt mỏi hạ thân đau nhức. Đập vào mắt cô là gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông. Lục Dĩ Nhi Gương mặt đỏ hồng, ngũ quan xinh đẹp biến hóa vô số biểu tình rất phong phú. Cô kiểm tra trên giường thì phát hiện một vết máu đỏ. Bỗng nhiên nhớ lại tối hôm qua sau khi có chút say bị mấy tên nam cặn bã hạ dược, đẹp quá cũng là một cái tội, hình như trong lúc đó có người cứu cô. Rồi hình ảnh đêm qua hiện lên cô cùng người đàn ông này ân ân ái ái, người đàn ông này như hút hết sinh mệnh của cô, ăn cô không còn chút gì cả gương mặt trắng bệch liền đỏ ửng lên.
Cô khẽ thở dài, Nhẹ nhàng bước xuống giường nhanh chóng mặc lại quần áo tối hôm qua. Đắn đo suy nghĩ, nhìn người đàn ông trên giường ngũ quan tinh xảo, mũi cao, môi mỏng cô nghe nói người môi mỏng rất bạc tình người đàn ông này đúng là hại dân hại nước nha quả thật rất đẹp trai nhưng gương mặt này cô làm sao lại thấy rất quen. Cô là người có trách nhiệm mà đâu thể bỏ đi như vậy, dù sao anh ta cũng giúp cô, lên giường với một người đẹp trai như vậy cũng đỡ hơn so với mấy tên biến thái ở bar. Anh ta là đàn ông chắc là không thể có thai đâu nhỉ? Cô đành viết một bức thư xin lỗi để lại vậy.
Khoảng hơn tiếng sau
Người đàn ông trên giường mệt mỏi mở mắt. Đột nhiên nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn dưới thân mình tối hôm qua liền quay sang bên cạnh, không có ai chỉ còn một bức thư và một mùi hương nhẹ lưu lại. Mày đẹp khẽ nhíu lại, hắn cầm lấy bức thư.
[Thành thật xin lỗi! Đêm qua tôi không cố ý. Chúng ta xem như không có quan hệ gì đi, anh không cần chịu trách nhiệm. Cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ. Mong là sau này không gặp lại]
Không thương tiếc ném bức thư vào góc tường. Mặt hắn đen lại. Là hắn không có mắt mới cứu cô ta.
“Cô Ăn tôi xong lại dám bỏ trốn, cô nghĩ Trác Diệu tôi là ai”khả năng kiềm chế của hắn rất tốt không biết vì sao gặp cô gái này lại như vậy, cô gái này quả thật rất mê người. Không hiểu hắn bị gì đêm qua khi cô ngủ hắn lại có thể nằm ngắm cô ta mấy tiếng liền mới ngủ quên. Hủy hoại trong sạch hắn giữ gìn hai mươi mấy năm, cô gái đó cũng thật không có mắt phụ nữ muốn ở bên cạnh hắn nhiều như vậy cũng không được. Cô ta lấy đi trong sạch của hắn lại như vậy bỏ đi. Cô ta thật không thấy hắn đẹp trai như vậy, quyến rũ như vậy sao, hay là cô ta không có mắt.
“Mong là Sau này không gặp lại? Tôi lại càng muốn gặp lại em, tốt nhất đừng để tôi tìm được” Trác Diệu đi xuống giường bỗng nhìn thấy dấu vết màu đỏ để lại sau đêm ân ái hôm qua. Tâm trạng không hiểu sao đột nhiên dịu lại, cô gái kia cũng là lần đầu.
Tâm trạng tốt lại không được bao lâu đến khi hắn đến thanh toán tiền khách sạn.
“Cô gái đi cùng ngài đã thanh toán rồi, cô ấy còn nhờ tôi chuyển lời nói xem như tiền bồi thường đi, dù sao đêm qua ngày cũng không thiệt thòi lắm” cô gái đem tất cả những gì Lục Dĩ Nhi dặn dò nói với hắn.
Gương mặt Trác Diệu trở nên vặn vẹo khó coi, mày nhíu chặt lại. Hắn đang nỗi bão, là đang có cảm xúc muốn bóp chết cô gái nhỏ đó. Rốt cuộc cái cô gái này xem hắn là gì vậy, tiền bồi thường? Hắn còn thiếu tiền sao. Cô gái ngu ngốc, không có mắt nhìn. Chỉ để lại một bức thư, thanh toán tiền khách sạn, để lại tiền bồi thường là muốn phủi sạch quan hệ với hắn. Nếu là phụ nữ nếu phát sinh loại chuyện này, còn là lần đầu thì phải một khóc hai nháo đòi chịu trách nhiệm. Có khi nào cô ta không phải phụ nữ. Người phụ nữ này chọc hắn tức chết mất.
Lục Dĩ Nhi về đến nhà tắm rửa thật sạch, thay xong bộ quần áo liền xem như không có gì. Ngồi ăn mì ly đột nhiên hắc xì một cái thật mạnh.
“Là ai chửi mình vậy a~ thật bất lịch sự làm phiền người khác ăn” câu nói này nếu để Trác Diệu nghe được còn không băm cô thành trăm mảnh.
Cô vốn dĩ đã đi đến cửa khách sạn, đột nhiên lại suy nghĩ đến khả năng người đàn ông đó cũng có thể là lần đầu. Nên liền để lại một số tiền nhỏ xem như tiền bồi thường. Dù sao cô cũng là làm công ăn lương nên số tiền cũng không nhiều chỉ mong hắn không chê, cô thật sực quá tốt bụng mà, cả tháng này cô đành phải ăn mì vậy. Lục Dĩ Nhi đâu thể ngờ lòng tốt bụng của mình lại gây thâm những rắc rối cho mai sau.