Chủ Tịch Phúc Hắc: Vợ À! Em Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm

Chương 42: Chương 42: Điều Lục Dĩ Nhi sợ




Sau khi tắm xong, Lục Dĩ Nhi ngồi trên giường sấy tóc vẻ mặt thẩn thờ. Không ngờ chỉ đi siêu thị một chuyến lại nghiêm trọng như vậy, sau này thật sự không dám cùng Trác Diệu ra ngoài nữa mà. Cũng còn may là không nhìn thấy mặt của cô nếu không sẽ chỉ càng phiền phức, cứ xem như không phải mình là được rồi, đồn đại thì đồn đại cũng đâu biết chính xác người trong hình là ai đâu chứ.

Lục Dĩ Nhi suy nghĩ như vậy tâm tình cũng bình ổn hơn, mệt mỏi ngã người xuống giường. Trên nệm nổi bật dáng người mảnh khảnh, xinh đẹp. Gương mặt Lục Dĩ Nhi được thừa hưởng nét đẹp từ người mẹ xấu số của mình, đôi mắt to tròn không chút tạp niệm, môi anh đào đỏ hồng, làn da trắng mịn màng, có thể nói là không chút khuyết điểm. Tóc ướt dán lên gương mặt nhỏ nhắn lúc này càng thêm mê người.

Hôm nay không ngờ được lại gặp được Diêu Mỹ Hàm. Hừ, loại người như vậy mà cũng có thể còn sống đến bây giờ. Ỷ vào gia thế đi dụ dỗ chồng người khác, sau đó lại vừa ăn cướp vừa la làng nói bản thân bi thống đến nhường nào, chồng bị tiểu tam dụ dỗ sinh ra một đứa con hoang. Thật là không biết xấu hổ, bà ta là tiểu thư Diêu gia cái gì cũng không thiếu, ngay cả khi có được Cố Vũ Bình rồi vẫn không chịu buông tha. Mà người được xem là cha kia của cô lại mặc kệ bà ta càn quấy, ông ta vốn cũng chẳng xem cô là con gái.

“Hừ, đàn ông đều là kẻ xấu” Lục Dĩ Nhi bĩu môi mắng một câu. Từ bỏ mẹ cô chính là ông ta không có mắt nhìn người, ông ta hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm của mẹ cô.

“A” Đầu bỗng dưng bị cốc một cái Lục Dĩ Nhi giật mình ôm trán ngồi dậy, ánh mắt lên án nhìn Trác Diệu. Biệt thự là của hắn, hắn muốn đi đâu cô cũng không quản được nhưng có cần mỗi lần xuất hiện đều như ma vậy không. Hôm nay còn khi không cốc đầu cô, ỷ mình đẹp trai còn là cấp trên suốt ngày khi dễ cô.

“Em nói cái gì đàn ông ai cũng xấu, em không cảm thấy người đàn ông trước mặt em đặc biệt rất tốt sao? Tôi vừa có tài vừa có sắc, hiểu chuyện lại nghe lời em, còn có thể giúp em làm ấm giường. Chỉ có em là không có mắt không chịu trách nhiệm với tôi” Hắn vốn chỉ muốn sang xem cô thế nào, không ngờ lại thấy cô gái ngốc này lẩm bẩm cái gì đàn ông đều là kẻ xấu. Chẳng lẽ cô không xem hắn là đàn ông sao hả? Một người tốt đứng sờ sờ trước mặt như vậy chỉ có cô là nhìn không ra. Bao lâu nay đối tốt với cô cũng thậy uổng phí, Trác Diệu kiềm chế cảm xúc muốn bổ não Lục Dĩ Nhi ra xem bên trong chứa cái gì.

Nhắc đến chịu trách nhiệm Lục Dĩ Nhi đen mặt, mắt cũng giật giật mấu cái. Vậy mà hắn vẫn còn suy nghĩ đến cái vấn đề biến thái này, cứ tưởng hắn đã sớm quên đi rồi chứ. Đôi khi cảm thấy chủ tịch đại nhân này cũng rất nhàn rỗi.

“Anh đừng nói muốn giữ tôi lại vì vấn đề này?”

Trác Diệu không do dự gật đầu một cái, đáy mắt xuất hiện tia sáng khó phát hiện. Hắn biết cô không hiểu tình cảm của hắn nhưng hắn không muốn ép cô ngay lập tức phải yêu mình, kết hôn với mình. Hắn muốn đợi một ngày cô tự nguyện đến bên cạnh hắn.

“Lục Dĩ Nhi em không cần nói nữa, tôi biết em muốn nói cái gì cần tình yêu. Tôi không ép em làm bất cứ chuyện gì mà bản thân không muốn, tôi tôn trọng quyết định của em. Tôi cũng tự tin vào chính bản thân mình nhất định có một ngày em sẽ đồng ý. Tôi đợi em” Trác Diệu lần này chính là nghiêm túc, giữ lấy hai bả vai Lục Dĩ Nhi không cho cô có cơ hội trốn tránh.

“Anh... Đợi đến bao giờ? Tôi...” Lục Dĩ Nhi bị giữ lấy bả vai bắt buộc phải nhìn váo ánh mắt kia của hắn, tim không tự chủ đập nhanh một nhịp.

Một người đàn ông không thể nào chỉ vì lí do lần đầu tiên mà muốn kết hôn với cô, huống chi đó cũng chỉ là tai nạn. Hắn không yêu cô nhưng cớ sao phải luôn làm như vậy? Một người đàn ông vừa có quyền vừa có thế muốn bao nhiêu phụ nữ chẳng được, tại sao luôn làm khó cô? Hắn thật sự rất tốt, tốt đến nỗi làm cô không dám đến gần, cô hiểu rõ vị trí của bản thân mình nằm ở đâu.

“Chỉ cần là em, bao lâu cũng không muộn” ưng mâu kiên định nhìn thẳng vào mắt cô, phút chốc cả người Lục Dĩ Nhi căng thẳng.

Đến khi Trác Diệu ra khỏi phòng coi vẫn cứ ngồi ngẩn ngơ, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói kia. Lúc trước cũng là vì lí do này cô mới muốn rời đi nhưng bây giờ muốn rời đi đúng là khó hơn lên trời. Cô biết, cho dù có chạy đến nơi nào đi nữa chỉ cần hắn muốn nhất định tìm được. Hắn nói không muốn ép buộc cô, cho cô thời gian, cô... Thật sự có mọt ngày sẽ yêu hắn sao? Chuyện tương lai cô thật sự không dám chắc được.

Cô sợ, một khi yêu sẽ giống như mẹ của cô ngu ngốc, khờ dại vì người đàn ông mình yêu mà hy sinh tất cả. Vì ông ta mà làm lụng vất vả, vì ông ta cái gì cũng bằng lòng chấp nhận, yêu đến mù quáng. Nhưng đổi lại là sự nhẫn tâm cùng khinh miệt. Cô thật sự không dám yêu, cô sợ, cuộc sống lúc nhỏ của cô đã đủ đau khổ rồi. Nhưng khi nghe hắn nói lòng lại cảm thấy ấm áp đến lạ thường, cô thật sự muốn biết hắn có thể chờ cô đến bao giờ?

Trác Diệu không có trở về phòng mà đứng ở bên ngoài phòng của cô. Hai mắt gắt gao nhìn cánh cửa như có thể xuyên qua nhìn thấy bóng dáng của cô ở bên trong. Cô còn bao nhiêu chuyện mà hắn không biết được? Một cô gái phải trải qua bao nhiêu thương tổn mới có thể kiên cường như vậy?

Thời gian thoáng chốc trôi qua rất nhanh, hôm nay chính là sinh nhật của Trác Thiên Ái. Nửa tháng nay Trác Diệu và Lục Dũ Nhi không có gì thay đổi, chuyện đêm đó cũng xem như không có gì nhưng trong tâm hai người đều hiểu được.

Ngồi trên xe Lục Dĩ Nhi không ngừng lải nhãi. Trác Diệu không nói sớm hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ái hại cô không có chuẩn bị quà gì, cứ tay không đi dự sinh nhật như vậy rất không nên a.

“Đừng nhiều lời nữa, tôi giúp em chuẩn bị rồi” Trác Diệu bật cười một tiếng đưa tay búng nhẹ lên trán cô.

Lục Dĩ Nhi lúc này mới im lặng một chút, chuẩn bị rồi cũng không nói với cô một lời còn chê bai cô nhiều lời, còn không phải là lỗi của hắn sao? Dù sao hôm nay cũng có cơ hội được đi ra ngoài chơi, Tiểu Ái đúng thạt là phúc tinh của cô. Lâu rồi không gặp không biết Tiểu Ái thế nào rồi.

“Nè, anh biết người đàn ông Tiểu Ái thích là ai không?” Lục Dĩ Nhi tò mò nhìn Trác Diệu, theo Tiểu Ái nói thì người kia chính là thanh mai trúc mã với em ấy chắc chắn là có quen biết với hắn. Chuyện của em gáu mình mà cũng không biết chẳng phải người làm anh như hắn rất cô dụng sao?

“Long Hạo Kỳ” Chỉ mong lần này hai người có thể làm rõ mọi chuyện với nhau.

“Hả? Người đàn ông xấu xa kia chính là Long Hạo Kỳ” Lục Dĩ Nhi không nhịn được bật thốt lên, cả họ lẫn tên của Long Hạo Kỳ cũng gọi ra. Cô cứ tưởng là ai chứ, không ngờ lại là chủ tịch Long Thị.

Long Hạo Kỳ đắn đo cả một buổi sáng rốt cuộc cũng chuẩn bị xong tinh thần, vừa ngồi vào xe vừa suy nghĩ không biết nên nói với Tiểu Ái thế nào.

“Hắc xì” ngay lúc này lại có ai mắng hắn vậy chứ?

_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.