Chủ Tịch Phúc Hắc: Vợ À! Em Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm

Chương 12: Chương 12: Hôn trộm




Lục Dĩ Nhi hôm nay lại phải tan ca vừa bước ra khỏi công ty liền bị một chiếc xe chặn lại. Chiếc xe này chính là chiếc xe hôm trước cô nhìn thấy, sẽ không nhầm đâu một thứ đắt tiền như vậy cô dĩ nhiên là nhớ kĩ rồi. Kính xe dần hạ xuống lộ ra gương mặt tuấn mỹ.

“Lên xe” Giọng nói này ngoài Trác Diệu ra còn ai chữ

Lục Dĩ Nhi nhất thời bất ngờ không biết nên làm sao? Cái tên này là muốn giở trò gì? Tự nhiên đến tìm cô chắc chắn không có chuyện tốt. Lục Dĩ Nhi nhìn Trác Diệu suy nghĩ.

Mãi vẫn không thấy Lục Dĩ Nhi lên tiếng trả lời Trác Diệu hắn thật sự đã rất nhẫn nại rồi a. Thật không biết Lục Dĩ Nhi là đang suy nghĩ cái gì. Tay đập vào vô lăng một cái, hắn thật muốn xông ra bóp chết cô.

“Tiền lương...” Trác Diệu cố ý ngân dài chữ cuối. Não của Lục Dĩ Nhi nãy giờ đang bận suy nghĩ nên làm thế nào nghe được hai chữ tiền lương liền có phản ứng. Nhanh tay kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ bên cạnh Trác Diệu. Quả nhiên là đại thiếu gia xe cũng thật đẹp, ngồi vào rất thoải mái nha, Lục Dĩ Nhi đột nhiên có cảm giác thất bại giường nhà cô còn không bằng ghế trên xe hắn a. Trác Diệu này đúng thật là có số hưởng, chẳng buồn như cô ngay cả bữa ăn còn khó kiếm. Trác Diệu nhìn Lục Dĩ Nhi môi phiếm ý cười, liền khởi động xe.

“Anh đưa tôi đi đâu vậy?” Lục Dĩ Nhiên phải đề phòng chứ, nhỡ đâu cái tên keo kiệt này đem cô đi bán thì sao. Lúc đó sẽ rất thảm nha, Lục Dĩ Nhi suy nghĩ một hồi liền đem Trác Diệu biến thành hỗn thế ma vương. Thật đáng sợ.

Cảm nhận được ánh mắt khác lạ của Lục Dĩ Nhi, Trác Diệu liền quay sang lườm cô một cái “Suy nghĩ bậy bạ nữa, tôi liền đem em đi bán” Trác Diệu đây là tìm đại một thứ gì hù dọa cô.

Lục Dĩ Nhi căm phẫn trừng mắt, thấy chưa cô nói đâu có sai. Tên khốn kiếp này có ý định bán cô, thật muốn đập hắn ta mà.

“Nói cho anh biết tôi chính là bảo vật vô giá, không thể bán” Lục Dĩ Nhi dáng vẻ đậy tự tin cùng kiêu ngạo nói.

Trác Diệu khóe mắt hơi giật một chút, thì ra trên đời này còn có người kiêu ngạo hơn hắn. Bảo vật vô giá? Tự luyến cũng vừa thôi chứ.

“Tự tin là tốt nhưng cũng đừng có tự tin quá mà thành tự kỉ” Trác Diệu bĩu môi nói. Lục Dĩ Nhi này đúng là không giống những người phụ nữ hắn đã gặp. Người ta dù là thiên kim tiểu thư đều cũng không tự tin bằng cô. Lục Dĩ Nhi này gia cảnh khó khăn như vậy dựa vào cái gì mà suốt ngày vui vẻ, kiêu ngạo như thế. Đối với một cô gái yếu ớt như Lục Dĩ Nhi, sống trong hoàn cảnh như vậy vẫn còn có thể vui vẻ thật sự rất khó tin.

“Xì” Lục Dĩ Nhi lúc này cũng im lặng không nói gì nữa. Hắn mà không vui thật sự đem cô đi bán thì toi rồi. Cô còn chưa thực hiện được ước mơ kiếm thật nhiều tiền, trở thành một tiểu phú bà nha. Mà cái ước mơ này vẫn còn ở xa lắm. Trác Diệu cũng không phải người thích nói nhiều, thấy Lục Dĩ Nhi không lải nhải nữa cũng chẳng buồn quan tâm.

Trác Diệu đưa cô đến một nhà hàng, trông rất sang trọng. Người có tiền quả nhiên có khác. Cô đứng bên ngoài đợi Trác Diệu tìm chỗ đỗ xe xong liền theo sau hắn đi vào. Cái tên này ỷ mình chân dài đi nhanh như vậy, Lục Dĩ Nhi cũng nhanh chân chạy theo Trác Diệu lại dừng lại giữa chừng, làm hại cô cả gương mặt va vào lưng hắn đau muốn chết.

“Mắt của em để trang trí à” Trác Diệu cũng chỉ khinh bỉ liếc một cái cũng không nói gì nữa đi vào một bàn trống đã đặt sẵn ngồi xuống, Lục Dĩ Nhi cũng ngồi xuống theo.

Món ăn cũng nhanh chóng được đưa lên, đều là những món từ trước đến nay Lục Dĩ Nhi chưa từng ăn nha. Nhà cô nghèo như vậy có cơm ăn đã là may huống hồ là thức ăn ở nhà hàng năm sao như vầy chứ. Lục Dĩ Nhi hai mắt phát sáng, cô đói sắp chết rồi.

“Thì ra là đưa tôi đi ăn” Lục Dĩ Nhi dù nói mắt vẫn không rời khỏi bàn thức ăn khiến Trác Diệu không khỏi buồn cười.

“Cảm thấy bản thiếu gia rất tốt bụng đúng không?” Trác Diệu kiêu ngạo nói. Bày ra một bộ dáng: Ông đây tốt bụng, đẹp trai như vậy còn không mau nói cảm ơn.

“Anh là muốn vỗ béo tôi rồi đem bán thì có” Câu nói của Lục Dĩ Nhi chẳng khác gì một gáo nước lạnh dội vào mặt hắn.

Trác Diệu đen mặt, Thật mẹ nó, Lục Dĩ Nhi tưởng bản thân là heo sao, cần vỗ béo rồi đem đi bán. Trác Thị phá sản rồi sao, hắn từ khi nào nghèo như vậy lại phải đem con gái người ta đi bán lấy tiền. Nếu muốn bán hắn đem cô trực tiếp bán đi là được rồi cần gì dẫn cô đi ăn, thật muốn bổ não Lục Dĩ Nhi ra xem bên trong chứa cái gì.

Cảm thấy bầu không khí ngày càng thấp, Lục Dĩ Nhi ngậm miệng không nói gì hết chỉ cắm đầu vào bàn thức ăn. Ngon chết đi được nha.

Trác Diệu nhìn Lục Dĩ Nhi ăn đôi mắt ánh lên tia cười dịu dàng mà bản thân cũng không hay biết. Phụ nữ trước mặt hắn ai cũng giả vờ thanh khiết, nho nhã, cẩn trọng trong từng cử chỉ lời nói chỉ muốn lấy lóng hắn. Mà Lục Dĩ Nhi lại khác xa bọn họ hoàn toàn nói năn không suy nghĩ rất thẳng thắng, không có một xíu nào là phong thái nho nhã. Hiện giờ nhìn cô ăn như chết đói trước mặt, hắn thật không hiểu Lục Dĩ Nhi thật ra còn chỗ nào giống phụ nữ không. Thấy Lục Dĩ Nhi ăn rất ngon miệng hắn cũng không tiện xen vào, cũng không có ăn gì.

Lục Dĩ Nhi thấy hắn không ăn củng chẳng thèm quan tâm, nhà hắn giàu như vậy sợ gì chết đói chứ, cô lắp đầy bụng mình trước rồi tính. Mấy ngày nay cô vì đem tiền của bản thân để lại cho hắn nên hàng ngày chỉ ăn mì, cô thật sự là ngán muốn chết. Hiện giờ không cần tốn một đồng liền ăn ngon như vậy, cô dĩ nhiên không từ chối.

Ăn no xong Trác Diệu không biết lại chở cô đi đâu, Lục Dĩ Nhi cũng rất ngoan ngoãn mà đi theo. Trác Diệu cũng không biết hiện giờ nên đi đâu nữa, chỉ cảm thấy bên Lục Dĩ Nhi rất vui vẻ, rất thú vị, ở cạnh cô rất thoải mái không cần phải suy nghĩ hay tính kế gì hết. Cho nên vẫn không nỡ chở cô về, cũng không biết chở cô đi đâu nữa. Cảm thấy yên tĩnh lâu như vậy không phải phong cách của Lục Dĩ Nhi, Trác Diệu quay sang thì cô đã ngủ rối. Cũng không thể trách cô, cô làm việc mệt như vậy lại vừa mới khỏi bệnh. Khi cô ngủ có thể nói rất đáng yêu, Trác Diệu ngây người nhìn cô một lát. Lục Dĩ Nhi này cũng không tệ, ngũ quan rất xinh đẹp, cằm thon. Mặt hai người rất gần có thể thầy từng sợi lông mi của cô, rất dài. Rất xinh đẹp.

Trác Diệu khẽ nhếch môi cúi người xuống, đặt môi mình lên môi cô cắn nhẹ một cái. Lục Dĩ Nhi ngủ say như chết chỉ cảm thấy môi có gì đó hơi ấm, trong mơ lại nhìn thấy bản thân đang ăn bánh cùng với mẹ. Rất ngon, rất ngon, liền đưa miệng cắn một cái.

Trác Diệu liền rời khỏi môi cô, đưa tay sờ lên môi mình. Môi bị cô cắn đau muốn chết.Thật muốn đánh chết cô ta mà, lại có thể dám cắn hắn. Lại không thể gọi cô vậy để nói, chẳng phải thừa nhận hắn hôn trộm cô sao. Lại nhìn thấy miệng nhỏ của cô chép chép, nhỏ giọng gọi.

“Mẹ...”

Trác Diệu nhớ không lầm là mẹ cô đã mất rồi. Đột nhiên trong lòng truyền đến một cổ khó chịu. Xem như hắn tốt bụng lần này không tính toán với cô. Đành chịu ủy khuất lái xe chở cô về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.