Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận

Chương 10: Chương 10: Đà hồng




Thật ra tên chương là 酡红, phát âm là tuó hóng, trong tiếng Trung là một loại màu đỏ, thường được sử dụng để chỉ màu đỏ xuất hiện trên mặt sau khi uống rượu. [ nguồn Baike ]

***

[ Màu đỏ tươi trên má cô là thứ say sâu nhất ẩn dấu trong trái tim anh.]

Tiêu gia đúng là một đại gia tộc, bàn cơm kiểu Tây dài cũng chỉ ngồi có mười mấy người, thấy Tiêu Nhất Mặc đưa một cô gái tiến vào, không khỏi lộ ra nét mặt kinh ngạc.

Vẻ mặt Tiêu Nhất Mặc tự nhiên, giới thiệu Ưng Tử tại đây.

Bên cạnh tay phải Tiêu Ninh Đông là dì Trần, bên dưới dì Trần một chút chính là gia đình bốn người con cả Tiêu Quốc Vinh của Tiêu Ninh Đông. Con trai lớn là Tiêu Dục Hành tuấn lãng phong nhã, cùng tuổi với Tiêu Nhất Mặc, nhưng theo bối phận thì phải gọi một tiếng ""chú Tiêu"". Ngồi gần Tiêu Quốc Vinh là vợ chồng Tiêu Quốc Hoa. Tiêu Quốc Hoa và Tiêu Quốc Vinh là do vợ cả sinh, khuôn mặt rất giống Tiêu Ninh Đông nhất là biểu tình nghiêm túc.

Đối diện Tiêu Quốc Hoa, chính là gia đình của Tiêu Quốc Trung em trai Tiêu Ninh Đông, con trai đang học trung học còn con gái đang học tiểu học. Tiêu Quốc Trung có chút mập, giống y như phật Di Lặc, nhìn cô mà cười cười. Nụ cười trong hoàn cảnh thế này đúng là rất hiếm, cô thụ sủng nhược kinh mà cũng cười đáp lại.

Còn hai người chị nhưng đã lấy chồng, hôm nay không đến. Tiêu Nhất Mặc đưa cô đến trên đầu bàn ăn, là vị trí bên tay trái của Tiêu Ninh Đông, ý bảo cô ngồi xuống.

Đối diện là Tiêu Dục Hành có quan hệ tốt với Tiêu Nhất Mặc, cười trêu chọc nói: "Chú nhỏ, khi nào chú có bạn gái vậy, đúng là giữ bí mật nha.""

"Không phải bạn gái." Tiếu Nhất Mặc cười cười.

Tiêu Ninh Đông ho nhẹ một tiếng, uy nghiêm mà nhìn quanh bốn phía: "Được rồi, hôm nay hoan nghênh thành viên mới của nhà chúng ta một chút. Nhưng mà,"" Ông dừng một chút, bổ sung một câu, ""Người trong nhà chúng ta biết, không cần truyền ra bên ngoài.""

Toàn bộ mọi người nghe Tiêu Ninh Đông nói, mặt giống như tàu lượn siêu tốc từ kinh ngạc đến mọi thần thái khác nhau vui mừng hâm mộ đều có, cuối cùng nhìn về phía Ưng Tử tỏ ra đồng tình.

Tiêu Dục Hành buồn bực: "Đây là ý gì? Con nghe sao không hiểu gì hết vậy?""

"Ăn cơm của con đi, đâu ra nhiều vấn đề như vậy." Tiêu Nhất Mặc liếc mắt nhìn hắn một cái.

Tiếu Dục Hành nghi ngờ không nói gì.

Nói về thân mật trong gia đình nhất thì chỉ có Tiêu Nhất Mặc và Tiêu Dục Hành là tốt. Tiêu Dục Hành không nói, xung quanh cũng không có âm thanh nghi ngờ.

"Ăn cơm." Tiêu Ninh Đông nói ngắn gọn. Ngoài tiếng dao nĩa và tiếng đũa chạm vào bát, thì trên bàn cơm không có một âm thanh nào khác.

Đến thở mạnh Ưng Tử cũng không dám, rất sợ phá hỏng không khí quy củ này.

Cuối cùng cũng xong bữa cơm chính, lúc này không khí trên bàn mới nhẹ nhàng hơn một chút, người giúp việc mang trái cây và trà lên. Tiêu Ninh Đông hỏi mấy đứa nhỏ một chút về việc học tập, sau đó lại cùng Tiêu Quốc Hoa và Tiêu Quốc Trung trò chuyện một chút về công việc, bữa tối kết thúc như vậy.

Toàn bộ mọi người rời khỏi nhà ăn, hôm nay là cuối tuần, mấy đứa trẻ muốn đi đến phòng xem phim ở dưới tầng, còn mấy người còn lại đi theo Tiêu Ninh Đông ra phòng khách.

Ưng Tử đang muốn đi theo Tiêu Nhất Mặc nhưng dì Trần lại đến, giữ tay cô cười mỉm nói: ""Tiểu Tử đúng không? Nào, bọn họ có chuyện của bọn họ, con đi theo cũng chả được gì, vẫn là để ta đưa con đi tham quan ngôi nhà một chút đi, thuận đường nói chuyện.""

Đầu hạ, ban đêm biệt thự gió lạnh phơ phất, mùi hoa nồng nàn.

Dì Trần đưa Ứng Tử ra sân và đi quanh biệt thự. Bà bước đi ưu nhã, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, nghe rất thoải mái.

"Đây là nơi ở dành cho người giúp việc, nếu có việc gì quan trọng chỉ cần nhấn chuông gọi là có mặt ngay, mỗi phòng ngủ đều có một cái chuông. Bên đây là nhà hoa, có thợ hoa chuyên mon xử lí và chăm sóc chúng, nếu con thích, ta có thể bảo người làm vườn đưa cho con một số loài đẹp.""

"Không cần đâu ạ," Ưng Tử vội vàng từ chối, ""Con không biết trồng hoa, nuôi như nào cũng chết hết.""

Dì Trần không nhịn được mà bật cười: "Nếu có tâm thì sẽ nuôi được.""

Ưng Tử cười cười, không phản bác.

Thực tế, nếu quá quan tâm sẽ hoàn toàn ngược lại, giống như hồi nhỏ cô nuôi hai con cá vàng, mỗi ngày từ sáng đến tối cô đều quan tâm chúng nó. Ứng Khải nói do cô cho nó ăn nhiều quá nên bội thực mà chết.

Lúc đó cô buồn rất lâu, sau đó cũng không nuôi bất kì một con vật hay hoa gì hết.

""Nơi đó có một giàn nho, khi còn nhỏ Nhất Mặc rất thích chơi ở đó, bây giờ thỉnh thoảng nó vẫn hay ngồi đó hóng mát,"" dì Trần chỉ vào đình viện phía Tây, đi được vài bước đột nhiên hỏi, ""Đúng rồi, hai người các con quen nhau như thế nào?""

""Bọn con gặp nhau trong trường."" Ưng Tử đáp.

Dì Trần đợi một lúc, cũng không thấy cô nói gì tiếp, đành phải hỏi: ""Quen biết lâu chưa?""

""Dạ, mấy tháng ạ.""

Cứ như vậy hỏi đáp vài câu, cũng không có được tin gì hữu ích. Dì Trần trong lòng có chút bực bội, nhưng trên mặt vẫn hiện quan tâm như cũ: ""Vậy hiện tại chuyện này là như thế nào? Kết hôn sao? Sao lại ở bên nhau? Không làm hôn lễ, cha mẹ hai bên không đồng ý đâu?""

Hợp đồng mà Ưng Tử kí có điều khoản bảo mật, Tiêu Nhất Mặc cũng đã nói qua với cô nhiều lần, xem ra bây giờ trừ Tiêu Ninh Đông mới biết chân tướng hôm nay, thì tất cả mọi người trong Tiêu gia đều không ai biết.

Cô đương nhiên sẽ không bị dì Trần dụ nói ra, chỉ nhu nhuận mà cười, vẻ mặt ngây thơ đơn thuần nói: ""Nhất Mặc không cho con nói nhiều, anh ấy nói sẽ giải quyết tốt mọi chuyện, con chỉ càn nghe theo anh ấy là được. Dù sao con cũng còn nhỏ, lãnh chứng à được, mọi chuyện khác không vội, chờ con tốt nghiệp lại tính sau.""

Dì Trần ngẩn ra, thở dài nói:""Từ trước đến nay ánh mắt Nhất Mặc rất cao, ta còn tưởng nó phải rất mất thời gian tìm kiếm, không nghĩ tới nháy mắt đã kết hôn.""

"Có lẽ là duyên phận đi." Ưng Tử hàm hồ đáp một câu.

"Duyên phận cách nói này không đúng, phải biết rằng, không biết bao nhiêu người phụ nữ đợi Nhất Mặc liếc mắt đến đâu. Không có duyên phận nào có thể tạo ra số phận cả,"" dì Trần mỉm cười, ""Phải nói rằng con rất may mắn và có bản lĩnh.""

"Bản lĩnh" hai từ này giống được gằn giọng, nghe có vài phần ý trào phúng, nhìn nhìn vào biểu tình trên mặt bà, cô không hiểu.

Ưng Tử cũng không biết bà có ý gì, đành phải giả ngu mà cười cười đáp lại.

Trong nháy mắt, hai người một đường nói một đường từ sân sau trở lại sảnh lớn, Ưng Tử nhìn không được đi nhanh hơn vài bước, ấn tượng đầu tiên của cô về dì Trần rất tốt nhưng sau khi đi dạo về, trong lòng lại trở nên trống rỗng, chỉ nghĩ đến việc phải nhanh trở về bên cạnh Tiêu Nhất Mặc.

""Con có ngủ lại đây không?"" dì Trần đột nhiên hỏi một câu.

""Con... nghe theo Nhất Mặc."" Ưng Tử trả lời.

""Vậy ở lại đây đi, con tới bất ngờ nên phòng Nhất Mặc chưa chuẩn bị gì hay là ta bảo người giúp việc dọn dẹp phòng bên cạnh nó cho con nhé?"" dì Trần hỏi ý kiến cô.

Ưng Tử chần chừ một chút, vừa lúc đó có tiếng gọi cô từ xa: ""Tiểu Tử""

Tiêu Nhất Mặc từ phòng khách đi ra, bước nhanh vài bước đã đến cạnh cô, giơ tay ôm lấy eo cô.

""Ơ, Nhất Mặc, con thật là, không thấy người có một lúc đã tìm đến rồi? Chẳng lẽ con sợ ta ăn mất nó?"" Dì Trần trêu ghẹo nói.

""Sao lại có thể như vậy?"" Tiêu Nhất MẶc khách khí nói, ""Con sợ cô ấy làm cho dì không vui, đúng rồi, hôm nay vất vả cho dì rồi, đêm nay bọn con sẽ ngủ lại đây, phiền dì giúp Tiểu Tử tìm một bộ đồ đưa đến phòng con nhé.""

Dì Trần ngẩn ra một chút, lập tức gật đầu lên tiếng: "Được"

Tiếu Nhất Mặc vừa muốn đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu cười nói: "Dì Trần, có phải Vân Nhiễm đã đến nhà con không? Phiền dì nói với cô ấy một tiếng, nhà cháu đã thay lại mật mã, về sau không có việc gì thì đừng đến."" Khóe miệng dì Trần tươi cười sớm đã cứng ngắc, một lúc sau mới nói: ""Con yên tâm, dì đã nói với nó, về sau sẽ không tùy tiện đến nhà con đâu.""

Tiêu Nhất Mặc vừa lòng gật gật đầu, xoay người lôi kéo Ưng Tử đi.

Dì Trần đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Tiêu Nhất Mặc kéo Ưng Tử đi, ánh mắt ôn nhu ban đầu dần trở nên sắc bén. Bà ta lấy điện thoại ấn một dãy số, sau một lúc loa mới truyền đến âm thanh của Trịnh Ngọc Nhiễm: ""Dì, có phải Nhất Mặc đã về không ạ? Ngày mai cháu có thể đến sao?""

""Còn đến đây cái gì?"" Dì Trần tức giận nói, ""Ta đã bảo con đừng có tự đến nhà của Nhất Mặc, con không nghe sao? Nó thích phụ nữ nghe lời, con cứ tự chủ trương như vậy nó liệu thích con không?""

""Không phải con chỉ đến một lần thôi sao? Có phải người phụ nữ kia nói bậy gì trước mặt anh Nhất Mặc không? Tiểu tiện nhân, xem con có xé miệng cô ta không!"" Trịnh Ngọc Nhiễm tức giận không có chỗ phát.

""Con....con an phận cho ta một chút đi,"" dì Trần đau đầu nói, ""Nhất Mặc đã lãnh chứng với cô ta, hôm nay đã đến đây.""

""Con tạm thời đừng lo lắng,"" dì Trần giáo huấn nói, ""Con tiểu nha đầu kia lớn lên có đôi mắt như hồ ly tinh, lại ngoan ngoãn nghe lời, con học theo người ta, lo gì không bắt được trái tim người đàn ông.""

""Con....."" Trịnh Ngọc Nhiễm lập tức nghẹn ngào, ""Sao dì lại chê cười con, con thật sự thích anh Nhất Mặc, anh ấy sao lại tự dưng kết hôn, chuyện này sao có thể....""

""Được rồi được rồi" dì Trần đau lòng nói, ""Kết hôn không phải còn ly hôn sao? Khóc cái gì mà khóc, thật không có tiền đồ gì hết.""

""Con nên làm như thế nào bây giờ? Con phải chờ bọn họ ly hôn sao? Vậy chờ tới khi nào chứ?"" Trịnh Ngọc Nhiễm càng nghĩ càng đau lòng, khụt khịt không kiềm chế được, ""Dì, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Rõ ràng anh Nhất Mặc đối xử với con rất tốt, những người phụ nữ bên ngoài anh ấy còn chưa cười với ai bao giờ, chỉ cười với con, bình thường còn hay tặng con vài đồ, sao lại bị người phụ nữ kia cướp mất rồi...."" dì Trần mặt âm trầm nghe, cặp mắt ngập nước của Ưng Tử chợt lóe qua trong đầu.

""Được rồi, bây giờ khóc có ích gì?"" bà ta an ủi nói, ""Dựng tinh thần lên, trước tiên thăm dò cô ta trước, sau đó nghĩ cách. Ngày mai nếu con tới, nhớ khắc chế tính tình của mình lại, tạo quan hệ tốt với cô ta, hiểu chưa?""

""Vì sao ạ?"" Trịnh Ngọc Nhiễm khó hiểu.

""Theo lời dì nói mà làm còn có thể hại con sao?"" dì Trần nói.

""Được"" Trịnh Ngọc Nhiễm lau nước mắt, làm nũng nói, ""Dì, con nghe lời dì, dì nhất định phải giúp con, cả đời này con chỉ thích anh Nhất Mặc, chỉ muốn ở cạnh anh ấy.""

Ngắt điện thoại, dì Trần đứng trong bóng đêm rất lâu, ngẩng đầu thấy phòng Tiêu Nhất Mặc đã sáng, thân ảnh yểu điệu chợt lóe qua.

Vào Tiêu gì nhiều năm như vậy, bà cẩn thận cung phụng Tiêu Nhất Mặc như tổ tông, mà vẫn không thấu được tâm người con riêng này, làm cho tâm bệnh của bà cũng không có cơ hội giải quyết.

Hoàn toàn tương phản với Ưng Tử, Tiêu Ninh Đông cho bà một hôn lễ, cho bà cổ phần của tập đoàn Tiêu thị, cho bà những gì bà có thể sở hữu nhưng duy nhất lại không cho bà đi lãnh chứng.

Chuyện này ngoài hai người bọn họ thì chỉ có Tiêu Nhất Mặc biết.

Người ngoài thấy bà ai cũng xưng một câu ""Tiêu phu nhân"", nhưng không ai biết, bà chỉ là một nửa Tiêu phu nhân. (ý là chỉ có danh thôi chứ không có thực)

Tiêu Ninh Đông không chịu viên mãn cho bà làm Tiêu phu nhân, nói đến cùng thì cũng chỉ là sợ cố kỵ Tiêu Nhất Mặc phải không?

Bà không có con, Trịnh Ngọc Nhiễm là do bà nhìn lớn lên, không khác gì con gái do bà sinh ra, ban đầu nghĩ sẽ tác hợp cho Tiêu Nhất Mặc và Trịnh Ngọc Nhiễm thành một cặp, bà vô cùng tự tin, cho dù như thế nào cũng phải cho Tiêu Ninh Đông lãnh chứng cho họ, nhưng hiện tại thì ngược lại, Tiêu Nhất Mặc lại đưa người ngoài vào, chặt đứt ý niệm của bà.

Nhưng kết hôn thì cũng không sao.

Kết hôn rồi ly hôn bà thấy nhiều rồi, Tiêu Ninh Đông và mẹ của Tiêu Nhất Mặc không phải là một ví dụ sống sao?

Bà cười cười, nhìn ánh sáng trong cửa sổ, bình tĩnh mà bước về phía phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.