Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận

Chương 58: Chương 58: Điểm mấu chốt




Kết thúc vòng bán kết, một lần nữa Ưng Tử đứng nhất bảng và tiến thẳng vào vòng chung kết, 7 thí sinh còn lại cũng xuất hiện, Phùng Tần cũng vượt qua vòng thi thứ hai.

Diễn đàn lại sôi nổi trong nhiều ngày, CUT của 8 tuyển thủ đã được đăng tải trên trang chính thức, sau đó số lượng fan của Ưng Tử đã vượt qua 200.000. Theo yêu cầu chính thức của ban tổ chức, weibo đã được cấp V chứng thực.

Khi Tiêu Nhất Mặc nhìn thấy dấu V màu vàng dưới ảnh đại điện của Ưng Tử, anh không khỏi hơi sửng sốt.

Lần này có hai dự án đầu tư lớn đang được thảo luận, công ty rất bận rộn, anh cũng cố ý bỏ qua cuộc thi của Ưng Tử, cũng đã lâu không để ý đến Weibo và các diễn đàn. Hôm này nhàn rỗi không có việc gì mới mở điện thoại ra lướt một chút, mới phát hiện ra sự thay đổi này.

Nhìn vào từng bài weibo của Ưng Tử, gồm cả sự căng thẳng trước trận đấu và niềm vui sướng như vỡ òa, phác họa được sự toàn tâm toàn ý của Ưng Tử đối với cuộc thi này.

Bình luận và chia sẻ bên dưới cũng không còn giống nhau, bài nào cũng hơn một nghìn lượt, bình luận của người hâm mộ cũng kỳ quái, chẳng hạn như “Chị gái nhỏ, chị đáng yêu quá, điên cuồng liếm màn hình!” cái gì mà “Mọi người ơi, pick chị ấy đi, chị xứng đáng có nhan sắc trời phú!”, “Em là nữ thần của anh, anh sẽ yêu em mãi mãi!“... trong đó có sự hỗn loạn, đùa giỡn, ngôn ngữ xúc phạm, cũng có quảng cáo kỳ quái.

Tiêu Nhất Mặc lập tức nhíu mày lại.

Với hình thức truyền thông đại chúng như thế này, nhiều người đã trút bỏ sự bất mãn giấu kín của mình trên mạng, khó mà chấp nhận được việc vợ mình bị chỉ trích trước công chúng theo cách này. Trước đây khi có ít người hâm mộ, nhìn còn sạch sẽ, bây giờ ngư long hỗn tạp, nhìn liền dị ứng.

Thi đấu anh đồng ý, anh không thể trách Ưng Tử. Nhưng anh không ngờ rằng “trò chơi do trường tổ chức” mà Ưng Tử nói lại thực sự là một sự kiện quốc gia như vậy, Ưng Tử cũng đã vượt qua 5 ải, chém 6 tướng vào chung kết.

Lúc này, anh đột nhiên có chút lo lắng, sau khi tham gia trò chơi, liệu Ưng Tử có bị hấp dẫn bởi thế giới muôn màu như giới giải trí hay không?

Có tiếng guitar yếu ớt bên tai, anh đóng máy tính lại, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.

Ưng Tử đang chơi guitar trong phòng radio, ngâm nga một bài hát dân gian đơn giản, nghe rất hay.

Có lẽ cảm nhận được sự chú ý của anh, dây đàn của Ưng Tử bị hụt một nốt, âm thanh bị vỡ ra, cô ngước mắt lên mỉm cười: “Sao anh lại ở đây?”

Tiêu Nhất Mặc bước đến nắm lấy tay cô ấy, những đầu ngón tay mềm mại đẹp đẽ ban đầu do đánh dây đàn giờ đã có dấu vết đỏ.

Tiêu Nhất Mặc nhíu mày, bất mãn nói: “Đừng chơi nữa, tay em đều đỏ hết rồi.”

“Không sao, một lát nữa sẽ trở lại như ban đầu.” Ưng Tử nhanh chóng giải thích, rút ​​tay ra xoa xoa ngón tay.

Tiêu Nhất Mặc trầm mặt xuống khi đang định dạy dỗ, anh liếc mắt nhìn thấy trên giá đỡ phổ nhạc có một bản hơi ố vàng, rất quen thuộc. Trong lòng hơi cảm động, giả vờ vô tình hỏi: “Em hát bài của ai vậy?”

Ưng Tử có chút xấu hổ: “Đoạn viết từ lâu lắm rồi, hôm nay có chút cảm hứng, cho nên em đã lấy ra sửa lại.”

Tiêu Nhất Mặc hào hứng: “Rất hay, hát lại cho anh nghe.”

Ưng Tử có chút xấu hổ, ôm cây đàn từ chối chơi: “Em chưa viết hoàn chỉnh.”

Tiêu Nhất Mặc đe dọa: “Nếu em không hát, thì tôi ném cây đàn đi để em đỡ phải chơi đỏ ngón tay.”

Ưng Tử đầu hang, nhẹ giọng cầu xin khoan dung: “Được rồi, nếu không hay anh không được cười đâu đấy.”

Cô thử lên dây, ngâm nga nhẹ nhàng.

Cây bút máy tháng sáu vẽ bằng màu mực chia tay tuổi thanh xuân.

Những hạt mưa tháng sáu thể hiện sự miễn cưỡng đọng lại dưới chân.

Mực, từng chút một, phản ánh sự miễn cưỡng đầy màu sắc nhất trong mắt chúng ta.

...

Với tiếng hát lặp đi lặp lại, giọng hát trong trẻo dần mất đi.

Ưng Tử ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Tiêu Nhất Mặc, lo lắng hỏi: “Thế nào?”

Cơ thể bị bóng đen che khuất, Tiêu Nhất Mặc cúi xuống môi cô, hai người hít thở đan xen, hôn nhau kéo dài, cây đàn tội nghiệp trượt xuống đầu gối của anh và phát ra tiếng “cạch“.

Từ “mực” phát ra từ môi của Ưng Tử, lúc cao lúc trầm, mang theo âm sắc kim loại nhàn nhạt, khiến trái tim của Tiêu Nhất Mặc run lên.

Thôi vậy, bây giờ không nên gây mất hứng.

Chờ khi trận chung kết Ưng Tử kết thúc, hãy nói chuyện lại với cô, cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lại yêu anh rất nhiều, nhất định sẽ không có tham vọng gì với giới giải trí mà anh ghét bỏ.

Chẳng bao lâu nữa, ngày diễn ra trận chung kết sẽ đến.

Trong thời gian chuẩn bị hơn một tuần, ban tổ chức đã bố trí giám khảo và giáo viên lần lượt hướng dẫn, huấn luyện các người chơi, Ưng Tử có cuộc sống phong phú, cũng rất bận rộn.

Mặc dù Tiêu Nhất Mặc đã rất cố gắng để không có khúc mắc với việc Ưng Tử tham gia vòng chung kết, nhưng anh dù có bận rộn như nào vẫn kín đáo chỉ trích. Anh lo lắng rằng Ưng Tử quá vất vả, cũng lo lắng người như Vệ Thì Niên vẫn chưa từ bỏ ý định lôi kéo Ưng Tử vào thế giới phồn hoa kia.

Anh ám chỉ nhắc nhở vài lần, Ưng Tử có vẻ hiểu một chút cũng rất thức thời, ngoài việc luyện tập các bài hát trong phòng luyện âm, cô gần như không nói về giải Grand Prix trước mặt anh. Vào chiều thứ bảy, Ưng Tử chuẩn bị lên đường, trước khi đi cô do dự một lúc ở cửa lấy hết can đảm hỏi: “Anh....anh có đến xem trận chung kết của em không? Buổi diễn bắt đầu lúc 7h30 tối.”

Tiêu Nhất Mặc có chút mâu thuẫn, do dự nói: “Hai ngày nay tim bố anh hơi khó chịu. Anh phải về thăm ông ấy, nếu còn thời gian anh sẽ qua.”

Ánh mắt Ưng Tử tối sầm lại, cô cố nặn ra một nụ cười: “Được rồi, chỗ bố quan trọng. Em sẽ trở về thăm sau khi thi xong.”

Tiêu Nhất Mặc có chút không đành lòng, đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Anh cũng chuẩn bị đi, thuận đường đưa em đến đó, tài xế đỡ phải vòng qua đó.”

Ưng Tử rất vui vẻ, dọc đường đi khóe miệng đều nở nụ cười, trước khi xuống xe còn cố ý nắm tay Tiêu Nhất Mặc lắc lắc, mềm mại làm nũng: “Như vậy em sẽ không còn lo lắng nữa.”

Nhìn bóng dáng Ưng Tử đi vào đài truyền hình, Tiêu Nhất Mặc đột nhiên cũng mong đợi.

Nhìn đồng hồ, mới bốn giờ, anh quay về nhà cũ gặp Tiêu Ninh Đông, nếu không có việc gì thì ăn cơm chiều sớm một chút, chạy đến chắc vẫn kịp.

Tiêu Ninh Đông tim có chút khó chịu, là dì Trần gọi điện thoại nói cho anh biết.

Trong những năm qua, Tiêu Ninh Đông rất chú trọng đến chế độ ăn uống và tập luyện, trong nhà cũng có giáo viên dinh dưỡng và sức khỏe. Bởi vậy nghe tin tức này khiến Tiêu Nhất Mặc hơi ngạc nhiên.

Trở lại nhà cũ, Tiêu Ninh Đông đang nằm trên giường nghỉ ngơi, Tiêu Nhất Mặc trao đổi với bác sĩ gia đình vừa mới khám xong, bác sĩ nói rằng không có vấn đề gì lớn, chính là thuốc bảo vệ sức khỏe bình thường nên thường xuyên uống, dành thời gian đến bệnh viện siêu âm màu tim.

“Vốn dĩ là không có chuyện gì,“ Tiêu Ninh Đông bất mãn nói, “Dì Trần của con chuyện bé xé ra to, làm ầm ĩ rồi còn gọi con về.”

“Nhất Mặc, con nói bố con xem,“ Dì Trần phàn nàn, “Thuốc bảo vệ sức khỏe mà bác sĩ yêu cầu ông ấy uống. Ông ấy như kiểu là đánh cá 3 ngày thì phơi lưới mất 2 ngày, dì nhìn chằm chằm ông ấy ăn uống mà ông ấy còn chê dì dong dài.”

Tiêu Ninh Đông lườm bà: “Bà nói cái này với Nhất Mặc làm gì?”

“Bố,“ Tiêu Nhất Mặc dở khóc dở cười, “Sao bố giống như một đứa trẻ vậy, cơ thể là của bố, đừng có mà không quan tâm như vậy.”

“Được rồi, bố biết rồi,“ Tiêu Ninh Đông nhìn về phía sau anh, “Tiểu Tử đâu?”

Tiêu Nhất Mặc nói với vẻ bình tĩnh: “Cô ấy có việc phải làm, buổi tối cô ấy sẽ qua.”

Tiêu Ninh Đông không quan tâm vừa muốn rời giường, dì Trần đã giữ ông lại do dự nói: “Chờ một chút, có chuyện tôi kìm nén trong lòng đã lâu, trong lòng luôn không thoải mái, nhưng sợ nói xong ông sẽ không vui.”

“Có chuyện thì nói, ấp úng như vậy làm gì?” Tiêu Ninh Đông không vui nói.

Dì Trần khẽ thở dài nhìn Tiêu Nhất Mặc: “Nhất Mặc, chuyện của Ưng Tử, nói trước, cháu đừng buồn sau khi nghe xong nhé.”

Tiêu Nhất Mặc “lộp bộp” trong lòng, một cảm giác không ổn lan tỏa, anh lập tức nói trước: “Có phải chuyện Tiểu Tử tham gia cuộc thi không? Cô ấy đã nói với cháu trước đó, cháu đã đồng ý.”

“Cuộc thi gì?” Tiêu Ninh Đông nghi ngờ hỏi.

“Một cuộc thi ca hát,“ Tiêu Nhất Mặc giải thích, “Cô ấy chỉ đến chơi chơi thôi.”

“Loại thi này đi làm gì?” Tiêu Ninh Đông đột nhiên nổi giận, “Vừa tiếp xúc thứ này tâm liền dã, con muốn dẫm vào vết xe đổ của bố sao?”

Dì Trần nhẹ giọng thuyết phục: “Trước tiên đừng tức giận. Nhất Mặc đã đồng ý cho tham gia cuộc thi ca hát, tham gia thì tham gia. Chỉ cần trái tim của Ưng Tử có Nhất Mặc là được, không có việc gì. Nhưng bây giờ tôi đang lo lắng....”

Bà ta lấy ra một phong bì từ trong tủ, đưa cho Tiêu Nhất Mặc, gượng gạo nói: “Một người bạn của dì trong giới giải trí. Mấy ngày nay cậu ấy đang quan sát chằm chằm Vệ Thì Niên... muốn tìm một tin tức lớn, dì không biết được cậu ta lấy thông tin từ đâu biết được mối quan hệ của mẹ cháu với cháu, lại biết được thân phận của Ưng Tử, chụp được một số bức ảnh, ngẫu nhiên bị dì nhìn thấy, dì đã mua chúng, hai người nhìn đi.”

Tiêu Nhất Mặc hít một hơi thật sâu, anh rút bức ảnh từ trong phong bì ra.

Bức ảnh đầu tiên lọt vào mắt là Ưng Tử đang nói chuyện với một người lạ. Anh không biết người này, anh nghi ngờ liếc nhìn dì Trần, sau đó tiếp tục nhìn xuống, ánh mắt anh lập tức ngưng tụ: trong bức ảnh, Ưng Tử và một phụ nữ lớn tuổi cười cười nói chuyện bước vào quán cà phê, người phụ nữ đó, đúng vậy, chính là mẹ của anh, Tôn Đàm.

Trong đầu “ong ong”, Tiêu Nhất Mặc khó có thể tin vào mắt mình. Ưng Tử biết anh có quan hệ không tốt với Tôn Đàm, tại sao lại gặp Tôn Đàm? Tại sao không nói với anh về cuộc gặp gỡ này? Nhìn xuống là bức ảnh thân mật của Tôn Đàm và Vệ Thì Niên, hai người trong ảnh không biết đang nhìn gì, đầu gần như chạm nhau, khi nhìn từ bên cạnh, khóe miệng của họ đang mỉm cười, biểu hiện nhẹ nhàng quen thuộc.

Ngực Tiêu Nhất Mặc không khỏi run rẩy.

Từ lâu, Vệ Thì Niên và Tôn Đàm đã có những tin đồn mập mờ như vậy. Lúc đó anh đang du học, còn chút hy vọng vào Tôn Tân, thỉnh thoảng không nhịn được vào bản tin giải trí để tìm chút thông tin của Tôn Đàm, có lần dì Trần từ Trung Quốc bay qua chăm sóc, mang theo một bài báo từ máy bay xuống. Tiêu đề của tờ báo giải trí là “Ca sĩ thiên tài bị nghi ngờ trong nghề tiềm quy tắc ra mắt”, ám chỉ ca sĩ tài năng được yêu thích nhất ca sĩ Vệ Thì Niên dùng quy tắc ngầm với nhiều người để ra mắt.

Vệ Thì Niên được Tôn Đàm khen ngợi hết lời, những ai am hiểu về lĩnh vực đĩa nhạc sẽ biết người nổi tiếng này là ai, Tiêu Nhất Mặc cũng không ngoại lệ.

Trong làng giải trí tồn tại quá nhiều luật lệ bất thành văn, người có tiền và quyền lực giống như cái bánh bao ngọt, vô số mỹ nam mỹ nữ chủ động dính vào; còn Tôn Đàm, nguyên lão của ngành đĩa nhạc, tất nhiên là mục tiêu của những người theo đuổi ước mơ.

Sự thất vọng hoàn toàn với Tôn Đàm chắc hẳn bắt đầu vào lúc này. Tuy rằng không tin Tôn Đàm có thể trâu già gặm cỏ non, nhưng từ đó đến nay anh chưa từng quan tâm đến Tôn Đàm cùng giới giải trí, trong tiềm thức sợ hãi nhìn đến thứ không muốn nhìn.

Anh liếc nhìn Tiêu Ninh Đông giấu nhẹm tấm ảnh vào trong phong bì.

“Đưa đây cho bố xem,“ Tiêu Ninh Đông có chút không vui, “Có cái gì bố không thể xem sao?”

Tiêu Nhất Mặc đành phải chuyển hai tấm liên quan đến Ưng Tử cho Tiêu Ninh Đông.

Vừa nhìn thấy Tôn Đàm, sắc mặt Tiêu Ninh Đông lập tức thay đổi, ông thở gấp hai tiếng, dựa vào trên giường nhắm mắt lại.

“Bạn của dì nói, gần đây Tiểu Tử rất nổi tiếng trên Weibo. Kể từ khi tham gia cuộc thi, con bé đã gặp gỡ một số nhà sản xuất của công ty giải trí, Hồng Tranh của Truyền thông Xán Ninh là một trong số đó”, dì Trần chỉ tay vào người lạ trong trong bức ảnh, bà ta nói, “Và mẹ của cháu lần này đến, đáng lẽ bà ấy cũng muốn mời con bé tham gia Truyền thông Đông Thạch, thành thật mà nói, Nhất Mặc, dì thực sự tức giận bà ấy bỏ rơi con chưa tính, chẳng lẽ ngay cả người con yêu cũng phải lôi kéo đi chung con đường với bà ấy sao? “

Khuôn mặt Tiêu Nhất Mặc dần tái đi.

Đây là nỗi đau sâu sắc nhất trong lòng anh.

“Tiểu Tử không như vậy đâu,“ anh miễn cưỡng nặn ra một câu, “Cô ấy biết cháu sẽ không đồng ý.”

“Nhất Mặc,“ Tiêu Ninh Đông mở mắt ra cười khổ nói, “Con không hổ là con trai của bố, tự tin giống y như bố trước kia.”

“Đúng vậy,“ Dì Trần cười như không cười nhìn Tiêu Nhất Mặc, “Con cẩn thận suy nghĩ lại xem, thật ra sự ngoan ngoãn và nghe lời của Tiểu Tử chỉ là bề ngoài mà thôi, con bé là một cô gái có chủ kiến cũng rất giỏi trong việc nắm bắt điểm yếu của cháu đối với con bé, từ từ làm dịu đi những suy nghĩ cố hữu của cháu mà không hề hay biết. Bỏ qua sang một bên, khi hai người lần đầu gặp mặt, cháu nghĩ rằng cháu sẽ đồng ý cho con bé tham gia cuộc thi sao?”

Tiêu Nhất Mặc cứng họng.

Đúng là như vậy, nhìn lại hình như có thể thấy rõ ràng anh từng bước chìm đắm vào Ưng Tử, xem điểm mấu chốt của anh từng bước càng ngày càng thấp.

“Dì nhận được những bức ảnh này vốn dĩ không muốn nói với hai người, muốn tự bản thân tìm cơ hội nói với Ưng Tử.” Dì Trần lại thở dài với vẻ mặt bất lực. “Nhưng dì lại vừa nhận được một vài bức ảnh nữa, bức ảnh này quá không thích hợp, dì muốn lập tức nói luôn với cháu.”

Bà ta nói, lấy điện thoại di động ra, gõ hai lần và đưa qua: “Ngay trước khi cháu qua đến, trong phòng chờ của đài truyền hình Tế An.”

Trong studio thiếu ánh sáng, Vệ Thì Niên và Ưng Tử nhìn nhau và mỉm cười hạnh phúc.

Hơi thở của Tiêu Nhất Mặc ngừng lại trong giây lát.

Đầu ngón tay vừa trượt, trong bức ảnh thứ hai, Ưng Tử đang ở trên cầu thang, Vệ Thì Niên vươn tay đỡ eo Ưng Tử; bức cuối cùng cho thấy hai người họ đứng cùng nhau bên cạnh dàn bass của ban nhạc, biểu cảm thân mật nói gì đó.

Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc Tiêu Nhất Mặc trống rỗng.

“Nhất Mặc,“ Dì Trần nghiêm mặt nói, “Đừng nuông chiều Tiểu Tử nữa, thử nghĩ xem, ngôi sao lớn ở bên cạnh con bé, sân khấu lộng lẫy, sự cuồng nhiệt của người hâm mộ, cô gái nào sẽ không bị mê hoặc trước sự phù phiếm như vậy chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì con bé cũng sẽ rời bỏ con như mẹ của con. “

Tiêu Nhất Mặc hít một hơi thật sâu rồi bước nhanh ra ngoài.

Dì Trần đuổi theo phía sau hai bước, lo lắng hỏi: “Nhất Mặc, con đi đâu vậy?”

Tiêu Nhất mặc không trả lời, đi ra phía ngoài biệt thự, lên xe, phóng thẳng về phía đài truyền hình.

Trên đường đi, tay anh cầm vô lăng run rẩy, anh cố gắng nhiều lần tự nhủ bình tĩnh, nhưng chân đạp chân ga không tự chủ được mà càng dùng sức.

Ưng Tử giấu anh ấy gặp Tôn Đàm, lại nhân ngày đặc biệt này, cô và và Vệ Thì Niên hẹn nhau gặp mặt ở đêm chung kết.

Cô chắc chắn như vậy, liệu anh có thể vĩnh viễn tha thứ cho tất cả những gì cô đã làm? Cô cho rằng anh bỏ điểm mấu chốt của bản thân do đó cô có thể bước vào làng giải trí mà anh ghét sao?

Hai mươi phút sau, Tiêu Nhất Mặc dừng lại ở cửa đài truyền hình.

Lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại di động của Ưng Tử.

“Nhất Mặc!” Giọng nói ngạc nhiên của Ưng Tử vang lên bên tai anh, “Anh đến rồi à? Bố không sao chứ? Sắp bắt đầu rồi, em hơi lo lắng, không thở nổi...”

“Tiểu Tử,“ anh cắt ngang lời nói nhảm của Ưng Tử, giọng của anh lạnh lùng, “Đừng thi chung kết nữa, anh đang ở cửa đài truyền hình, lập tức ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.