Chữ Tình

Chương 3: Chương 3




Cảm giác khóc một trận thật đã cứ như cơn đại hồng thủy giáng xuống tàn phá càn quét vô cùng lớn. Tô Mạn Âm trầm lặng, lòng trống rỗng bình thản kì lạ. Cả người thẫn thờ như một cái xác không hồn phách. Đổ vỡ này tới quá nhanh, rạn nứt này diễn ra chỉ vẻn vẹn một ngày rồi chấm dứt tất cả. Tô Mạn Âm thích ứng không kịp nên mới có thể dễ dàng xúc động như vậy. Nói đúng hơn, sự việc này phát sinh quá đỗi bất ngờ, nếu Tô Mạn Âm có độ một vài tuần để chuẩn bị tinh thần có thể cô sẽ bình tĩnh mà đối mặt nhưng đằng này…

Cô thẫn thờ từ từ thu dọn bàn ăn, đồ ăn nguội lạnh cũng giống như lòng cô lúc này tái tê không cảm giác lồng ngực thì đau đớn. Đã có lúc Tô Mạn Âm phải dùng tay bấu lấy ngực mình để ngăn cản cơn đau tới tột cùng này, mặc kệ cái tay đang đau đớn thế nào. Cũng mặc kệ bản thân thấy mệt mỏi như thế nào cũng muốn làm xong mọi việc Vu Hạo là mối tình đầu của cô….

Nỗi đau trong tim quá lớn để át đi cái đau đớn về thể xác, Tô Mạn Âm lặng lẽ gói gém đồ ăn cho gọn. Xả vòi nước rồi từ tốn rửa từng chiếc bát, cái đĩa đôi đũa một. Cô làm một cách chậm rãi, thật chậm, thật chậm như là luyến tiếc, lưu luyến, không nỡ rời đi. Không muốn dừng lại cái công việc mà mình quen thuộc làm hằng ngày. Cô biết rằng công việc này làm xong coi như cô chính thức rời đi căn hộ này. Không còn đường quay lại được nữa.

Nhưng mà bất cứ một việc nào, dù có nhiều có bề bộn vất vả mệt nhọc tới đâu nếu đã bắt đầu làm, rồi một lúc cũng sẽ hoàn thành. Cũng giống như tình yêu có bắt đầu rồi cũng sẽ kết thúc. Có những tình yêu là của mình, cả hai sẽ cùng nhau đi tới đầu bạc răng long. Nhưng nếu không có duyên số, hai người yêu nhau, chung một chỗ rồi tới lúc nào đó cũng sẽ rời đi không để lại dấu vết nữa. Như hai đường thẳng song song, gặp nhau tại một điểm rồi lại tách ra, trở về với đúng quỹ đạo là hai đường thẳng song song, không còn liên quan gì tới nhau nữa, đi ra khỏi cuộc sống của nhau không một chút lưu luyến.

Bát đũa đã được xếp ngay ngắn lên giá. Bàn bếp cũng được cô lau dọn một lượt, sạch sẽ trang nhã. Đôi mắt vô thức thẫn thờ nhìn một lượt phòng bếp rồi liếc lại phòng khách. Trên bàn kia vẫn còn để bức ảnh hai người chụp chung năm trước. Đôi tay nhẹ nhàng lướt trên mặt ảnh, gương mặt của Vu Hạo, đôi môi ánh mắt, nụ cười, vầng trán, sống mũi đôi môi. Cô vẫn có thể cảm nhận hơi ấm từ chúng mà sao lúc này cảm thấy dường như mọi thứ trở nên xa xôi, quá nhạt nhòa mờ ảo. Cô không còn nhìn rõ tương lai của hai người nữa.

Cô nhẹ nhàng đạt bức ảnh nằm úp xuống như đã quyết định điều gì đó. Nếu sự ra đi của cô làm anh có thể hạnh phúc, thì cô sẽ đi.

1 năm yêu nhau, cô cũng ở lại nhà anh nhiều lần. Trong căn hộ này cũng có vật dụng của cô, quần áo, bàn chải, khăn mặt cốc nước. Tất cả đều là anh mua cho nên lúc này có đi cô cũng không mang theo bất cứ thứ gì đi cả.

Cô đặt chùm chìa khóa lên bàn ý định sẽ không đặt chân vào đây nữa. Nếu chia tay cô nên làm như thế. Tô Mạn Âm cũng muốn như vậy, vì chỉ sợ lúc này bản thân rất kiên quyết nhưng đợi vài ngày sau cô không rõ mình có thay đổi hay không, có hối hận hay không mà quay trở lại. Vì vậy chính bản thân mình phải tự chặt đứt chính vọng tưởng sau này.

Ra tới cửa, bản thân có điểm nuối tiếc mà ngoái lại nhìn một lần. Cô vốn biết không có cô, anh cũng có thể sống tốt, thậm chí còn tốt hơn khi có cô nữa. Vì vậy sự có mặt của cô với anh có cũng được mà không có cũng được. Nếu đã vậy tội gì cô cần phải như thế này, huống hồ người mà anh yêu đã trở lại. Cô định làm thành kẻ thứ 3 đáng ghét sao, đó không phải tính cách của Tô Mạn Âm cô.

Cạch! Cửa đã được đóng lại. Tô Mạn Âm nghe như chính trái tim đang đóng lại cánh cửa của hạnh phúc. Tim cũng lặng lẽ mà chùng xuống theo, Mạn Âm cảm thấy mình thật run rẩy. Lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh, hít một hơi thật dài rồi bước đi. Mỗi bước đi thật chậm rãi thong dong thanh thản nhưng kì thật trong lòng, hỗn loạn, đau đớn vô cùng.

Nếu có thể cô thật sự không muốn, không mong muốn mọi chuyện lại ra như vậy. Tuy rằng cô biết tình yêu không thể nào giống như chuyện cổ tích, Nhưng trong phút giây nào đó sau bao nhiêu cố gắng, cô đã hy vọng anh có thể yêu cô. Chứ không phải vẫn nhớ không quên người yêu cũ như vậy. Cô cũng biết, tình yêu vốn không phải chỉ dựa vào cố gắng mà có được. Tình yêu là phải từ hai phía, phải cố gắng từ hai phía, đằng này chỉ mình cô cố gắng. Từ đầu tới giờ vẫn là chỉ mình cô nghĩ, mình cô mong muốn, và mình cô cho rằng như vậy.

Nhưng nếu không phải như vậy, thì tại sao Vu Hạo lại đối với cô như vậy. Tại sao lại dịu dàng với cô, tại sao lại đối xử tốt với cô, yêu chiều sủng nịnh cô như vậy. Dù có lúc anh hờ hững vô tâm lạnh lùng nhưng sao cô vẫn có thể cảm nhận được những tình cảm chân thành kia. Có phải vì đã hạnh phúc, cảm giác bất an đã ngủ quên, khiến cô vô tình quên đi cái khoảng cách là Du San San giữa hai người. Không phải đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn cô, vẫn là một chuỗi bất an, anh không yêu cô, anh vẫn yêu Du San San, đến một lúc nào đó anh cũng sẽ rời bỏ cô. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, Tô Mạn Âm vẫn lựa chọn cách ngốc nghếch trong tình yêu, lựa chọn tin tưởng Vu Hạo. Nhưng sự thật đã chứng minh là cô tự đa tình.

“Vu Hạo nếu như có một ngày anh không còn yêu em, hay không cần em nữa, thì anh nên nói thẳng với em, như vậy em sẽ không níu kéo anh đâu” Tô Mạn Âm đã từng nói vậy với Vu Hạo vào những ngày mới ở bên nhau.

“Em muốn chia tay sao?” Anh nheo mắt nhìn cô rồi hỏi

Tô Mạn Âm lắc đầu quầy quậy trông cô vô cùng dễ thương vội vã nói

“Ai bảo muốn chỉ là muốn nói trước với anh thôi. Em không muốn anh lừa dối em điều gì cả. Sau này em sẽ chỉ tin lời anh nói thôi, vì thế lúc không còn cần em nữa, thì mong anh nói thẳng với em”

Vu Hạo lúc đó không nói gì, chỉ khẽ kéo cô ôm vào lòng, lời này cô nói ra, anh có bao nhiêu rung động chỉ mình anh biết. Nhưng anh lại chẳng biết nên thể hiện tình cảm này với cô như thế nào.

Những câu hỏi tại sao, tại sao cứ như vậy mà vang lên trong đầu Tô Mạn Âm, quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng lại. Cô có chút hối hận, hối hận vì đã tự mình quyết định như vậy. Tô Mạn Âm với tình yêu chỉ như một đứa trẻ, cô không biết nên xử sự thế nào cho đúng. Cách mà cô hành động chỉ là dựa theo bản năng theo lối suy nghĩ của riêng cô. Mà Mạn Âm cũng đã chặt đứt đường hối hận của mình rồi. Cô lắc đầu rồi quay người rời đi, mệt mỏi không muốn nghĩ nhiều nữa. Chuyện gì đến thì sẽ đến thôi, cô không nên miễn cưỡng hay gượng ép điều gì.

Két!!!!

Tiếng phanh xe gấp gáp phát ra thành tiếng khiến kẻ đang bần thần suy nghĩ như Tô Mạn Âm giật mình quay sang, cô băng qua đường mà không nhìn. Một chiếc ô tô phanh gấp lại. Cô nhìn theo rồi bỗng chốc ngất xỉu.

Khi Tô Mạn Âm tỉnh thấy mình nằm trong một căn phòng rộng rãi thoáng mát của bệnh viện, chỉ có một mình cô nên vô cùng yên tĩnh. Cô đang truyền nước, cổ tay cũng đã được băng bó, cố định lại, chệch khớp rồi, Mạn Âm suy đoán. Lúc này cửa mở, một người đàn ông trung niên đi vào, rất lịch sự lễ phép với cô

“Xin chào”

Mạn Âm khẽ ngồi dậy nhìn người này, cô cũng rất lễ phép hỏi lại

“Xin chào, là bác đưa cháu vào bệnh viện”

Người đàn ông có vẻ hơi bất ngờ trước thái độ của Mạn Âm, chỉ khẽ gật đầu. Nhớ tới chuyện cô ngã xỉu trước xe của người khác Mạn Âm cảm thấy có lỗi, cô nhỏ nhẹ

“Thật xin lỗi, cháu ngã trước xe của bác”

“À không? Tôi chỉ là người lái xe thôi. Ông chủ của tôi có việc bận nên đưa cô vào viện xong rồi bắt taxi đi làm rồi” Ông rất nho nhã nói. Mạn Âm cảm thấy mặt nóng lên, xấu hổ vô cùng. Cô cảm thấy có lỗi với chủ của chiếc xe đó.

“Nhờ bác chuyển lời tới chủ của xe đó là cháu rất xin lỗi”

“Không việc gì? Cô chỉ là bị sốt với cổ tay bị chệch thôi. Bác sĩ còn mắng chúng tôi là cái tay bị lâu như vậy là giờ mới đưa tới bệnh viện.”

Càng nói, Tô Mạn Âm càng thấy xấu hổ chỉ cúi đầu không nói gì.

“Thật xin lỗi”

“Thôi cô nghỉ ngơi đi. Bác sĩ bảo có thể xuất viện nhưng ông chủ tôi không yên tâm lắm, muốn cô ở lại theo dõi vài ngày”

“A, không sao? Không sao đâu, cháu giờ thấy tốt rồi. Không cần thiết phiền toái bác cũng ông chủ của mình đâu. Hiện giờ bác có thể đi được rồi”

“Nếu cô muốn xuất viện, tôi có thể đưa cô về ông chủ đã dặn rồi”

“Thật ngại quá, cháu muốn nằm viện mấy hôm. Không cần phiền toái bác cùng ông chủ đâu. Tiền viện phí cháu trả.” Cô khẽ mỉm cười.

“Vậy sao được.”

“Bác vốn là cháu tự ngất xỉu, không phải là do bác đâm phải. Hai người không có lỗi. Chỉ là cháu muốn nằm viện vài ngày, ở nơi yên tĩnh này một thời gian thôi. Không muốn làm phiền hai người nữa.” Tô Mạn Âm thật sự nói cô cũng không phải là kẻ ăn vạ,không muốn phiền toái người khác

“Được rồi, vậy cô nghỉ ngơi đi”

“Vâng chào bác”

Cánh cửa khép lại trả về cho căn phòng sự tĩnh lặng ban đầu, Tô Mạn Âm thấy vậy, mới từ từ thở dài. Nơi này yên tĩnh quá, cô cảm thấy thật sự được thanh thản như là trốn ở nơi nào đó, kệ xác mọi chuyện đang diễn ra quanh mình.

Cô đứng dậy, đi tới bên cửa sổ. Từ trên cao xa xa nhìn xuống, bệnh viện thật đẹp. Có cả một khu vườn cây xanh thật lớn, nhìn mà cảm giác bình yên tới lạ. Dù là trong tim cô vẫn âm ỉ cảm giác đau đớn, nhưng cũng được an ủi một chút.

Chỉ là có điều cô không nghĩ sẽ được nhìn thấy Vu Hạo tại bệnh viện này.

Khi cô lang thang bên ngoài hít thở không khí trong lành, lúc quay trở vào hành lang nhìn thấy một bóng người rất giống anh. Chính xác là Vu Hạo, con người này dù có thế nào thì giữa nơi đông người cô vẫn có thể nhận ra anh, vẫn có thể dùng đôi mắt trong veo của mình nhìn về anh với gương mặt mỉm cười hạnh phúc nhất. Cô yêu anh nên dù anh có thế nào, thì tình yêu của cô với anh chưa bao giờ thay đổi. Cô không tin vào hai từ mãi mãi, chỉ biết hiện tại cô yêu, yêu hết mình, yêu hết những năm tháng của tuổi trẻ. Sống cho tình yêu, cô muốn làm nhưng điều để sau này bản thân không bao giờ cảm thấy phải hối tiếc.

Lúc nhìn thấy Vu Hạo, chỉ là từ sau lưng anh. Cô nghe thấy được đoạn nói chuyện của bác sĩ với anh.

“Bác, tình hình của cô ấy thế nào?”

“Hạo, bệnh tình của San San cũng tạm ổn, nhưng đừng để cho con bé kích động mạnh, có cậu ở bên nó, tôi cũng yên tâm.”

“Cháu biết rồi”

Vị bác sĩ đó nhìn Vu Hạo rồi nói

“Thật ra, năm đó San San cũng rất khổ tâm. Cậu đừng trách nó. Con bé vẫn còn rất yêu cậu”

Anh khẽ thở dài “Cháu hiểu, bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho San San”

Tô Mạn Âm chán chường khẽ tựa lưng vào tường, thật sự không muốn nghe chuyện gì cả nhưng chẳng hiểu sao vẫn đứng lại để nghe lén. Thật sự cô rất ghét bản thân mâu thuẫn như lúc này. Thở hắt một hơi cô tựa vào tường bước đi. Chẳng ngờ được, một Vu Hạo lại có thể ảnh hưởng sâu sắc tới cô như vậy. Đến nỗi bước đi cũng chẳng vững vàng như vậy.

Về đến phòng, là lúc điện thoại đổ chuông liên hồi là Vương Mỹ Lâm gọi cô bắt máy

“Mỹ Lâm à…”

“Này nhóc kia, đi đâu mà hôm nay không liên lạc được vậy?”

“Hì, mình đi nghỉ dưỡng ngắm cảnh đẹp rồi” Mạn Âm lẳng lặng nói qua chuyện khác. Cô thật sự không muốn làm Mỹ Lâm phải lo lắng cho mình

“Mạn Âm, cậu và anh Hạo có chuyện gì à?”

“Không có gì? Cậu đừng lo lắng” Mạn Âm khẽ cười nhẹ.

“Mạn Âm, cậu thật sự không sao chứ?”

“Mình đang ở một nơi rất tốt, có ăn có mặc đầy đủ lại còn rất yên tĩnh thoáng mát. Yên tâm, mai mình sẽ về,”

Vốn dĩ Mạn Âm định ở nơi này vài ngày để thư giãn, nhưng gặp Vu Hạo ở đây thì cái ý định đó tan thành mây khói. Nghĩ tới việc Vu Hạo và cô gái kia đang ở bệnh viện này, cô quả thật không chịu đựng nổi.

Cô liếc nhìn điện thoại. Cả ngày hôm nay, một cú điện thoại anh cũng không gọi tới. Quăng điện thoại ra một góc Tô Mạn Âm tự an ủi bản thân. Ít ra như vậy cũng tốt, cô có thể dứt khoát một chút không níu kéo không mềm lòng.

Cô nắm cửa, vặn thật nhẹ nhàng để không gây tiếng động. Qua khe cửa nhỏ Tô Mạn Âm nhìn rõ bên trong căn phòng. Cô gái nằm trên giường bệnh đang ngủ, Vu Hạo cũng ngủ gục tại ghế sô pha. Gương mặt anh mệt mỏi, hai ngày nay có lẽ Vu Hạo đã không ngủ rồi. Nhìn anh như vậy, Mạn Âm lại thương tiếc cùng không nỡ. Thấy anh cựa mình, chắc là ngủ không ngon giấc rồi. Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, nhè nhẹ vô hình nhưng khiến cô run rẩy vội vàng khép cửa. Mạn Âm biết cô đang mềm lòng xót xa anh dù biết không nên làm vậy. Bàn tay nắm chặt lại, Tô Mạn Âm lặng lẽ trở về phòng. Cô từ đầu đã biết những việc liên quan tới Vu Hạo cô không thể không quan tâm được. Những gì liên quan tới anh là cô lại không ngừng xem xét,theo dõi. Vì thế nếu như không muốn bản thân phải đau khổ, cô nên tránh xa anh càng xa càng tốt.

Điều Tô Mạn Âm không ngờ nhất chính là Du San San tới tìm mình. Chính xác hơn cô ấy tìm tới trung tâm tư vấn của bác cô.

Mạn Âm không rõ Du San San có biết cô hay không nhưng cô thì biết. Nên quả thật cô không muốn tiếp chuyện với San San nhưng cô ta lại cứ chỉ định cô. Nhìn người con gái trước mặt mình, cô hỏi bằng thái độ bình tĩnh nhất có thể

“Trong trung tâm có rất nhiều người, sao cô lại cứ chỉ định tôi”

“Vì trông cậu bằng tuổi mình hai người trẻ nói chuyện cũng thoải mái hơn nói với người lớn” San San vui vẻ nói.

Mạn Âm mân mê cái bút chợt dừng lại.

“Cô tìm người khác đi. Tôi không muốn nghe chuyện của cô”

“Tại sao vậy?” San San ngơ ngác hỏi.

“Không sao cả? Chỉ là tôi không muốn nghe?” Mạn Âm bâng quơ nói.

“Cậu làm tư vấn mà mình thật sự rất khúc mắc…..” San San nhỏ nhẹ nói.

Tô Mạn Âm cũng rối rắm không muốn nói rõ với Du San San rằng tại cô ta xuất hiện khiến cô cùng Vu Hạo chia tay. Cô không muốn mình bị mất mặt trước người con gái này. Ai chẳng có sĩ diện cùng tự ái. Hơn nữa, tư vấn viên không bao giờ tư vấn cho những chuyện có liên quan tới mình để tránh cái nhìn không được khách quan. Cuối cùng Mạn Âm cũng thỏa hiệp.

“Có chuyện gì cô nói đi”

Du San San kể chuyện, kể về tình cảm của cô. Kể về bệnh tình của cô, và lý do vứt bỏ Vu Hạo, Tô Mạn Âm yên lặng lắng nghe. Ngoài nghe ra, cô còn biết làm gì nữa. Chỉ cảm giác trái tim đầy vết thương của mình, bị người ta hung hăng mà xát muối vào, đau và xót xa vô cùng. Cô thấy sống mũi cay cay lại phải kìm nén không để bản thân khóc trước mặt cô gái này. Tô Mạn Âm biết cô ta tới đây vốn mục đích là muốn kể cho cô nghe mọi chuyện, chứ đâu cần tư vấn điều gì?

Tô Mạn Âm khẽ cười gằn lại nỗi đau trong tim, phải vô cùng khó khăn để có thể nói ra những lời này.

“Nếu hai người là của nhau vốn dĩ vẫn yêu nhau, thì còn để tâm người thứ ba làm gì? Cô…. không nên để tâm. Tập trung mà chữa bệnh đi”

Khi Du San San ra về, cơn đau đớn của Mạn Âm không thể kiềm chế được. Cô đập mạnh vào ngực mình mấy nhát, cố gắng giảm bớt con đau đến khó thở này. Cô đã muốn quên, muốn im lặng rồi nhưng tại sao chuyện này còn đến với cô. Như thế có quá tàn nhẫn với cô không? Vu Hạo sao có thể tàn nhẫn như vậy.

Hai tuần rồi từ lúc cô xuất viện, vết thương trên tay vẫn chưa lành. Hai tuần không một cuộc điện thoại nào. Cả hai cứ như vậy im lặng mà chia tay, chưa nói dứt khoát rõ ràng đã chia tay. Lúc đầu cô mang chút hy vọng Vu Hạo sẽ gọi điện tới tìm cô. Nhưng rồi hai tuần đã trôi qua, Tô Mạn Âm đã thất vọng hoàn toàn, mệt mỏi không hy vọng gì nữa, chỉ mong có thể bình thản mà quên đi đoạn tình cảm này, cớ gì Du San San còn đến tìm cô nữa. Hai người họ vốn thật tàn nhẫn. Cô đau đớn vô cùng. Nhưng Tô Mạn Âm lại không thể hận Vu Hạo được. Cô không muốn hận, người ta nói, hận là biểu hiện cao nhất của yêu. Cô không muốn hận vì vậy cô không phải yêu Vu Hạo quá nhiều. Chỉ là… chỉ là cô không thể quên được anh. Sáng mở mắt ra, người đầu tiên nghĩ tới là Vu Hạo. Lúc nào cô cũng quanh quẩn ý nghĩ, không biết anh thế nào, ra sao, ngủ có tốt không, có được vui vẻ không?

Tô Mạn Âm lúc này cảm thấy rất ngột ngạt cần một nơi để nghỉ ngơi, cần một người để nói chuyện. Đúng lúc này Vương Mỹ Lâm gọi điện tới, cô bắt máy điện thoại rất nhanh, cứ như người chết đuối vớ được cái phao, kiên trì mà giữ chặt nó

“Mỹ Lâm à.”

“Ừ mình hiện rảnh, rất rảnh.”

“Ừm, chờ chút mình tới liền”

Mạn Âm nhanh chóng lấy túi xách, rời khỏi trung tâm tư vấn. Lúc này cô cần có người bên cạnh cùng nói chuyện để xua đi cảm giác bí bách, ngột ngạt đau đớn này. Cô chỉ cần như vậy thôi nhưng xem ra, cuộc sống không bao giờ được như mong muốn kể từ khi cô bắt đầu đoạn tình cảm này với Vu Hạo.

Vương Mỹ Lâm rất có khí chất, rất xinh đẹp, khiến người ta nhìn mà ngây ngất, Mạn Âm cũng vậy, cô rất yêu quý người bạn này của mình. Nhìn thấy Mỹ Lâm, cô mỉm cười thật tươi.

“Mỹ Lâm….”

“Mạn Âm lại đây nào”

Cô ngồi xuống đối diện với Mỹ Lâm, cảm giác được ánh mắt sắc bén của cô nàng đang quan sát mình, Mạn Âm hơi chột dạ,.

“Cậu nhìn gì mình mà ghê vậy?”

“Mặt mày phờ phạc mắt thì vô hồn có tia máu, người cũng gầy đi, mấy ngày nay còn tránh mặt cả mình.Nói xem có chuyện gì nào?”

“Không việc gì? Mình ổn mà” Cô cười nhẹ nhàng.

Vương Mỹ Lâm khoanh tay nhìn chăm chú Mạn Âm, rồi mở miệng

“Cậu không coi mình là bạn sao? Có việc gì sao không thể nói cho mình. Cãi nhau với Vu Hạo sao?”

Trước câu hỏi quan tâm này, Mạn Âm cảm thây có lỗi với bạn, Mỹ Lâm thật sự cũng rất quan tâm cô dù cô ấy rất bận thường xuyên đi nước ngoài, nhưng khi có thời gian đều tìm cô trò chuyện tâm sự. Hơn nữa việc cô và Vu Hạo chia tay, sớm muộn gì cũng mọi người cũng sẽ biết. Cô khẽ nhấp ngụm nước bình thản nói không để cho Mỹ Lâm lo lắng

“Tụi mình chia tay rồi”

Lúc này ngước nhìn Mỹ Lâm, sắc mặt trắng bệch biến sắc nhìn chằm chằm cô, rồi lại ngước lên nhìn. Mạn Âm có chút khó hiểu quay người lại ngay chính bản thân cũng ngây ra.

Vu Hạo xuất hiện trước mặt cô đi bên cạnh là Du San San. Cả hai nhìn nhau rồi im lặng. Mạn Âm chỉ nghe thấy Mỹ Lâm lí nhí nói

“Xin lỗi mình không biết. Không nghĩ là cô ấy cũng tới”

Sau vài giây bàng hoàng, Mạn Âm khẽ chớp mắt. Sau cái chớp nhanh chóng đó sự bình tĩnh quay trở lại với cô. Nhưng Vu Hạo thì không? Anh nhìn vết thương trên cổ tay Mạn Âm lo lắng mà không kiềm chế được. Vu Hạo nhanh chóng lại gần cầm lấy tay cô hỏi

“Em bị thương lúc nào thế? Có sao không?”

Mạn Âm khẽ rụt tay lại rồi cười

“Không sao. Vết thương nhẹ thôi”

Du San San đi tới khẽ bám vào vạt áo Vu Hạo

“Cô ấy là ai vậy anh?”

Vu Hạo nhìn San San một chút khó xử.

“Cô ấy…”

“Chúng tôi là bạn” Mạn Âm mỉm cười lên tiếng, cắt ngang lời Vu Hạo. Cô không chịu được, không chịu được nếu Vu Hạo nói cô là bạn anh. Vì thế thà rằng tự cô nói điều đó còn hơn là nghe lời nói tàn nhẫn đó từ phía Vu Hạo. Thà rằng cô tự làm mình bị thương, còn hơn để anh làm tổn thương. Hơn nữa, cô nhận ra trong mắt Vu Hạo một sự bối rối. Tô Mạn Âm không muốn thấy anh như vậy, càng như vậy cô sẽ càng rung động và không thể từ bỏ rồi sẽ lại mềm lòng với anh. Chỉ có ánh mắt Vu Hạo nhìn Mạn Âm một chốc, có chút ngây người lại nhìn sang chỗ khác. Không ai rõ anh đang nghĩ điều gì nữa. Tô Mạn Âm chua xót trong lòng, vì không muốn cũng không thể nữa. Cô không muốn hiểu hay cố gắng tìm tòi điều gì trong lòng anh nữa. Cô sợ bản thân nảy sinh hy vọng mong manh vớ vẩn nào đó rồi lại thất vọng. Nỗi đau đớn đã chịu đựng đủ rồi.

San San mỉm cười.

“Chào chúng ta lại gặp nhỉ?”

Mạn Âm khẽ gật đầu, San San vẫn tiếp tục giải thích cho hai người còn lại nghe sao họ biết nhau

“Cô ấy là người tư vấn tâm lý cho em…”

Tô Mạn Âm hơi mím môi cắn chặt môi dưới. Đau đớn khiến cô tỉnh táo vài phần. Chỉ có điều động tác nhỏ này lại rơi vào trong mắt Vu Hạo. Anh khẽ chau mày ngồi xuống ghễ bên cạnh cô

“San San, ngồi xuống đây” Anh chỉ vào ghế đối diện. Du San San hơi im lặng rồi ngồi xuống cạnh Mỹ Lâm tỏ như không có chuyện gì, tiếp tục vui vẻ trò chuyện với Mỹ Lâm

“Mỹ Lâm 2 năm không gặp, cậu xinh ra đó” San San cười nói chuyện. Ngày trước hai người họ vốn là bạn thân của nhau, tình cảm vô cùng tốt đẹp.

Vương Mỹ Lâm trầm xuống gật đầu không nói gì. Từ lúc anh ngồi xuống bên cạnh cả người Mạn Âm khẽ run lên, trong lòng vì đó mà khẩn trương. Mạn Âm biết đứng trước người con trai này không thể nào che đậy được mình. Cả người cứ như bị bóc tách dưới con mắt của anh. Cô quả thật không muốn bị như vậy.

“Xin lỗi, mình vào nhà vệ sinh một chút.” Mạn Âm khẽ đứng lên, rời đi. Cô hiện tại muốn trấn tĩnh bản thân một chút.

Từng dòng nước lạnh hất vào mặt, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương tự trấn an bản thân.

“Không sao. Không có việc gì đâu. Bình tĩnh nào?”

Mạn Âm trang điểm nhẹ nhàng, không muốn bị người ta nhìn ra sự mệt mỏi trên gương mặt. Giống như trang điểm lên mặt đồng nghĩa cô đang trang điểm cho chính bản thân có thể diễn kịch mà không bị Vu Hạo làm cho xao nhãng nữa. Cô sẽ coi anh như người khác, còn bản thân chỉ đang diễn một vở kịch thôi. Không có gì phải lo lắng cả.

Một bữa ăn nhẹ nhàng vẫn diễn ra, không khí tuy có điểm gượng gạo nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Tô Mạn Âm vẫn có thể cười, thể nói, vẫn vui vẻ trò chuyện. Dù biết Vu Hạo đôi lúc vẫn nhìn cô như đang đánh giá điều gì đó. Còn Tô Mạn Âm thì diễn kịch. Hình như cô rất có khả năng làm diễn viên, diễn rất đạt, đến nỗi không ai nhận ra cô và Vu Hạo từng có chuyện gì? Cứ như cô và anh chỉ là bạn bè bình thường thật sự của nhau ngoài ra không hơn điều gì cả?

Ngồi trên xe Mỹ Lâm thi thoảng nhìn, định nói điều gì đó, đắn đo chần chừ rồi cuối cùng cũng lên tiếng

“Mạn Âm, nếu muốn cậu có thể khóc cũng được?”

Mạn Âm nhìn cô bạn của mình, khẽ mỉm cười.

“Mình ổn”

“Cậu có thể diễn kịch với anh Hạo, nhưng không thể diễn với mình và Du San San đâu. Con gái thường nhạy cảm hơn, chính cậu đã từng nói như vậy với mình mà”

Mạn Âm vô lực tựa vào ghế nhắm nghiền mắt lại.

“Mình mệt mỏi lắm nhưng sẽ ổn thôi. Thời gian sẽ làm phai nhòa mọi thứ.”

“Mạn Âm….”

“Thật ra cậu rất giỏi, Mỹ Lâm. Ngày trước mình tư vấn cho cậu vốn biết người ngoài nói thì bao giờ chẳng dễ hơn làm. Vậy mà cuối cùng cậu vẫn vượt qua được. Mình cũng có thể… nhưng có lẽ sẽ lâu…..Tình cảm vốn rất khó nói. Bảo yêu là yêu, mà sau đó nói hết yêu là hết được ngay. Mình cũng chẳng biện bạch gì cả chỉ đơn giản mà quên thôi. Từ đầu mình đã biết đi con đường này, không thể nào có kết quả viên mãn cho mình được. Là mình tự cố chấp, thì bây giờ mình phải tự nhận kết quả thôi. Là mình ngốc… là mình …..”

Có lẽ là do xúc động, Mạn Âm nói năng cũng lộn xộn hết lên. Cô mệt mỏi mà rơi nước mắt. Mỹ Lâm đỗ xe vào lề đường nhẹ nhàng ôm lấy Mạn Âm, vỗ nhẹ lưng cô

“Nào bé ngoan nếu khóc mà cảm thấy nhẹ lòng thì cứ khóc đi, rồi sau đó sẽ vui vẻ lên khóc xong chị đưa bé đi ăn kẹo”

Câu nói đùa của Mỹ Lâm làm Mạn Âm phi cười vừa cười vừa rơi nước mắt.

“Thôi đi mình không khóc nữa mắt sưng lên xấu lắm. Tụi mình kiếm chỗ nào chơi đi” Mạn Âm phát biểu

“Giết thời gian bằng cách shopping ” Mỹ Lâm hào hứng lên tiếng.

Bình thường Tô Mạn Âm không bao giờ phí nhiều thời gian để shopping, nhưng hôm nay cô muốn giết thời gian của mình nên đã đồng ý.

Vu Hạo dừng xe trước của nhà Du San San. Không khí có chút im ắng cuối cùng, anh cũng lên tiếng

“San San, đừng làm khó Mạn Âm….”

“Anh nói gì cơ?”

“Anh và cô ấy chia tay rồi. Đừng tìm Mạn Âm làm khó cô ấy nữa”

“Em không có làm khó….. Em…”

Vu Hạo vuốt nhẹ mái tóc San San.

“Là anh có lỗi với cô ấy. Cũng đã chia tay rồi em còn bận tâm như vậy sao?”

San San khẽ lắc đầu rồi gật đầu nói

“Được em sẽ không trẻ con nữa. Em sẽ không phiền toái Mạn Âm đâu. Chỉ là hôm nay em….”

“Được rồi anh biết rồi. Vào nhà đi anh còn công việc phải giải quyết nữa.”

“Vâng”

Vu Hạo cũng mệt mỏi tựa mình vào ghế, không phải là anh không để ý Mạn Âm. Giống như trước đây cãi nhau hay giận nhau, luôn là Tô Mạn Âm chủ động là lành. Cô lúc nào cũng xuống nước trước chủ động làm hòa. Khi anh ôm cô vào lòng, cô lại giống như một đứa trẻ òa khóc sụt sùi nói bên tai anh

“Em sợ nếu để anh giận lâu hơn, anh sẽ quên em không yêu em nữa”

Mạn Âm rất chín chắn hiền lành đáng yêu, nhưng anh lại chẳng nghĩ trong tình cảm lại như một đứa trẻ rất dễ thỏa mãn bản thân. Chỉ một cái nhìn đầy ấm áp của anh, chỉ một nụ cười dịu dàng của anh cũng khiến cô thỏa mãn mà cười vui vẻ rồi. Anh đã nghĩ lần này cũng giống như trước, cô sẽ chủ động tìm tới năn nỉ làm lành với anh. Nhưng cô đã không như vậy.

Anh cũng thấy hụt hẫng lạ lùng, hai tuần không có cô ở bênh nhưng cũng thấy có chút may mắn vì cô không làm như thế. Nếu không anh thật sự không biết phải làm sao? Anh không bỏ Du San San được, điều đó Vu Hạo chắc chắn biết. Nhưng anh cũng không thể tàn nhẫn bỏ rơi Mạn Âm. Nếu cô chủ động làm lành, anh không biết sẽ phải làm thế nào với cô. Lúc nghe nói hai từ chia tay, anh cũng ngây người khó chịu nhưng lại có gì hơi nhẹ nhõm. Cô sẽ thật sự ổn, Mạn Âm nhìn như vậy nhưng lại rất kiên cường. À không, phải nói là có một số chuyện cô rất kiên cường, mạnh mẽ. Anh thật sự là đã làm chuyện có lỗi với Mạn Âm,chỉ đành xin lỗi cô thôi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.